Nhìn thấy thanh sát kiếm ngưng tụ trước người Chiến Tuyết, Nhạc Vũ hít một hơi khí lạnh, kinh nghi bất định, thầm nghĩ vật này có duyên phận với nàng, kiếm ý sát lực tương dung tương sinh đúng là tăng uy lực lên mấy phần.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ nói tiếp:
- Vật này quá tà, Tuyết nhi ngươi khống chế không nổi, hay là đợi sau này hãy nói.
Dựa vào Vạn Lôi Châu tiến hóa trên diện rộng, cộng thêm hơn mười giọt Thái Huyền phổ hóa lôi dịch, Nhạc Vũ cũng chưa hẳn không nắm chắc tới được chỗ trung ương của vùng đất lôi tuyệt.
Bất quá với tu vi của hai người hắn, dù đi qua cũng sẽ bị thanh hung binh này áp chế.
Chiến Tuyết nghe lời khẽ gật đầu, bất quá sau một một khắc thì nàng lại bay ra đạo quan phóng về chỗ trung ương của vùng đất lôi tuyệt.
Nhạc Vũ đang cảm giác khó hiểu thì đột nhiên lại thấy lôi quang bạo phát phía xa, tiếp đó hai đạo kiếm quang hồng sắc chém tới đánh ngược Chiến Tuyết trở về tới tận đạo quan.
Nhạc Vũ cảm giác trong miệng đắng ngắt, lại vẫn không thể không đằng không dùng kiếm khí Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ tiếp được một kiếm đi sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lần này so với lần trước càng thêm hung mãnh, ngũ tạng lục phủ cơ hồ bị lực phản chấn trùng kích lệch khỏi vị trí.
Bên trong thần hồn lại càng như phiên giang đảo hải, hai luồng kiếm ý dung hợp, lực phá hoại tăng gấp đôi, phải mất một phen công phu rất lớn mới trấn áp được. Nhạc Vũ lúc này mới có thể xác định đạo quan không chỉ dùng để tránh né Thiên nhân linh diệt lôi mà còn có tác dụng ngăn cách thanh hung binh do thám.
Lúc vừa tiến vào có thể bởi vì thanh hung binh vừa cảm ứng được sự hiện hữu của hắn nên mới không có động tác gì.
Song xem lúc này đi ra thì nhất định bị nó tập kích.
Thầm mắng Đế Thính ngay cả chuyện này cũng không nói ra để mình cảnh giá, Nhạc Vũ vừa khống chế xong thì lập tức lấy ra một giọt thủy dịch lam sắc điểm vào thần hồn.
Nguyên thần bị kiếm ý đánh phá khắp nơi lập tức cảm thấy mát lạnh rồi nỗi đau đớn kịch liệt cũng lập tức biến mất.
Đến lúc Nhạc Vũ mở mắt thì thấy Chiến Tuyết nhìn vẻ mong đợi. Vốn định quát tháo một phen nhưng lời đến miệng lại thôi, tế lên Tam Muội Chân Hỏa bức về luồng kiếm ý hung hoành.
Sau một lát, ánh mắt Nhạc Vũ chợt lóe lên.
Kiếm ý này tuy cường hoành bá tuyệt, ngưng thực kiên cố nhưng khắc ấn linh hồn lại không quá mạnh, chỉ cần dùng Tam Muội Chân Hỏa giải khai một chút ý niệm bên ngoài là có thể dung nhập vào trong thần hồn.
- Lại có thể luyện hóa! Kiếm ý hung hoành này có chỗ tương tự với Nghịch Thiên Đao. Bất quá chất lượng lại còn hơn mấy thành, nếu có thể dung hợp cả hai thì tu sĩ cùng giai khó có thể chịu được uy áp kiếm khí của mình.
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, đồng dạng dùng pháp lực Ngũ Hành ngưng tụ thành một thanh phi kiếm, dù không hung sát như Chiến Tuyết vừa rồi nhưng cũng là vô cùng cường tuyệt lăng lệ.
Chiến Tuyết lộ ra vẻ vui mừng, lại bay ra khỏi đạo quan.
Kiếp vân hồng sắc lại kịch liệt khởi động, dẫn phát hai đạo kiếm quang, một trước một sau phá không bay đến.
Nhạc Vũ cười bất đắc dĩ, cũng không để ý thương thế chưa lành, lại lấy ra Long Thương Kiếm.
Qua mấy lần như thế, đến khi kiếm ý không thể tiếp tục dung hợp thì Chiến Tuyết mới hơi có chút không cam lòng dừng lại.
Sau đó nàng thử dùng Bạch Đế kiếm chém ra, mặc dù vẫn là năm trăm chín mươi tám đầu Tham Lang chân hình mà chưa thể đột phá hạn chế lực Chân Long nhưng độ sắc bén vượt lên trước mấy lần, kiếm quang thôn thổ bất định càng khiến người ta run sợ.
Nhạc Vũ vừa liếc một cái đã biết uy lực một kiếm của Chiến Tuyết đã tăng lên gấp rưỡi so với trước kia!
Chỗ tốt của hắn tuy không được như nàng nhưng cũng không ít, tuy không có sát lực để phối hợp nhưng tính chất kiếm ý lăng lệ ác liệt tương hợp với Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châmcó thể hỗ trợ tương sinh.
Trong lúc mơ hồ, hắn càng cảm giác rõ ràng về kiện linh bảo chỗ trung ương của vùng đất lôi tuyệt.
Cũng không biết có phải vì luyện hóa kiếm ý này mà thỉnh thoảng trong tâm hắn lại bốc lên sát ý rừng rực.
- Hay cho một thanh hung binh tuyệt thế! Đây mới là chân chính sát phạt chi bảo, sợ là Nguyên Đồ A Tị còn có điều không bằng.
Lệ mang trong mắt Nhạc Vũ lập loè không dứt, đồng tử cơ hồ bị nhuộm thành màu đỏ.
Bất quá một tia lý trí tỉnh táo thủy chung vẫn còn sót lại. Qua một lúc lâu thì dần thích ứng, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất.
Nhìn ra bên ngoài đạo quan, Nhạc Vũ tiếp theo không chút do dự thả Bạch Thường từ bên trong Biểu Lí Càn Khôn Đồ ra.
Thanh Dực Ngân Luyện Xà đang nhắm mắt tu hành bên trong thì bị thả ra, ánh mắt vẻ ngơ ngác, sau khi trông thấy Nhạc Vũ thì lập tức lóe lên lệ mang nói:
- Vô duyên vô cớ đem ta giam ở bên trong đã nửa năm thời gian, Nhạc Vũ ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?
Nàng lại nói đến một nửa thì cả người đột nhiên run rẩy nhìn về bên ngoài đạo quan.
Đợi đến khi nàng trông thấy kiếp vân hồng sắc quay cuồng trên không thì sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể như như nhũn ra, lạnh run, nỗ lực cường chống mới không xụi lơ trên mặt đất, thầm mắng cũng không biết vì sao Nhạc Vũ đi vào chỗ tuyệt địa này.
Nhạc Vũ thấy thế nhịn không được cười lên, yêu thú vốn là như vậy, cho dù là thần thú đỉnh cấp cũng không cách nào khắc chế nỗi sợ hãi với lôi kiếp.
Đặc biệt là đối với kiếp lôi có giai vị cao hơn một bậc thì hoặc là điên cuồng chạy thục mạng hoặc là không dám động đậy.
Nhân loại tuy cũng đồng dạng kiêng kị nhưng không sợ hãi tới mức độ như vậy.
Bạch Thường có thể đứng vững trong tuyệt địa, lực ý chí đã xem như không tệ. Không trách Diệp Thanh trong Vạn lôi điện đã nói tư chất Bạch Thường trong Yêu tộc là mấy ngàn năm ít thấy.
Bất quá xem bộ dạng lúc này của Bạch Thường thì dù bảo nàng điều gì cũng khó có dư lực để làm. Nhạc Vũ liền trực tiếp phân ra một đạo hồn niệm khống chế thân thể nàng, dang ra mười hai chiếc cánh chim khai mở hàng rào không gian đem cả ba vào bên trong.
Vừa tiến vào thời không loạn lưu thì trong hàng rào lập tức có mấy đạo lôi xà huyết hồng lớn như cột nước đánh thẳng đến.
Trái tim Bạch Thường thiếu chút nữa nhảy lên đến họng, nhìn lại Nhạc Vũ thấy hắn tế lên một ngọc châu hồng sắc lên đỉnh đầu ba người phát ra một lực lượng điện từ bao phủ. Sau một lát liền hấp thu hay tiêu hao toàn bộ những Thiên nhân linh diệt lôi khủng bố này.
Phi độn qua hơn mười nhịp hô hấp, Bạch Thường vẫy mạnh cánh liền xuyên qua hàng rào không gian trở về Địa Tiên giới.
Bạch Thường nhìn kiếp vân phía xa, trên mặt vẫn còn đầy nét hoảng sợ.
Sau một khắc nàng liền chú ý thấy qua nửa năm nhưng lực khống chế của Nhạc Vũ đối với pháp tắc không gian đã khác biệt một trời một vực, tăng lên một cấp độ!Lúc ở trong thời không loạn lưu trợ giúp nàng hết sức ung dung.
Bạch Thường cắn môi, trong mắt lộ vẻ u sầu, tốc độ tiến bộ của kẻ này nhanh như vậy thì qua mấy trăm năm nàng khó có hi vọng thoát thân, thần hồn vĩnh viễn bị Ba La Thần Diễm tỏa định!
Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ bình tĩnh nhìn về chỗ trung ương của vùng đất lôi tuyệt.
Mặc dù hắn không sợ kiếp lôi nhưng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là thanh hung binh kia.
Nơi này đã nhìn không tới tinh mang hồng sắc, bất quá vẫn có thể cảm giác sát niệm hung tuyệt.
Chiến Tuyết có chút lưu luyến, quay đầu nói:
- Sư huynh! Chờ ta tu đến Thái Ất Chân Tiên sẽ lại đến.
Nhạc Vũ gật đầu, biết được ý của Chiến Tuyết, với tu vi của nàng sau khi đạt đến Thái Ất Chân Tiên thì nắm chắc thu phục được thanh hung binh.
Bản thân hắn cũng hiếu kỳ không biết vật gì có thể phong ấn thanh kiếm, hoặc là sâu trong đó hắn sẽ có thu hoạch gì khác.
Dừng lại một lát rồi Nhạc Vũ liền chuẩn bị khởi hành, đưa Chiến Tuyết trở về Diễn Thiên Châu rồi khai mở Biểu Lí Càn Khôn Đồ.
Bạch Thường thấy thế biến sắc:
- Ta cũng không hy vọng xa vời ngươi có thể thả ta, chỉ có một chuyện muốn nhờ. Đem cho ta trăm Nguyên Trí linh quả lấy được lần trước đến Mai Sơn. Nếu có thể làm được, Bạch Thường ta tình nguyện làm nô tài cho ngươi.
Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, tiếp theo không chút do dự đem Bạch Thường vào lại Biểu Lí Càn Khôn Đồ.
Bất quá hắn cũng ghi nhớ chuyện nàng nói. Bản thân hắn tuyệt không thể tự mình đem số Nguyên Trí linh quả kia lên Mai Sơn nhưng có thể nhờ thương gian làm chuyện này.
Việc này cũng không tính là gì. Sau này có thể để nàng cam tâm tình nguyện hiệu lực cho hắn thì vẫn tốt hơn ép buộc.
Nhạc Vũ nhìn lại tình hình thân ngoại hóa thân rôi hóa thành một đoàn ngũ sắc độn quang phi đến trăm vạn trượng phía chân trời.
Khống Vân Phong sau khi được hắn cải tạo thì hiện ra rất nhiều hiệu quả. Thủy linh lực trên đỉnh núi đã thuần khiết gấp mấy lần so với mấy tháng trước.
Hóa thân của hắn ngồi tĩnh tọa trong Huyền Vũ Thiên Nguyên trận, ngoại trừ ngoài núi thỉnh thoảng có vài hồn niệm thăm dò thì hết thảy đều như thường, toàn bộ Thiên Thủy quốc vân mưa thuận gió hoà.
Nhạc Vũ cười lạnh, tính ra đã cuối thu, lập tức cũng không dừng lại, nhanh chóng hóa quang mà đi. Sau một tháng hắn xuất hiện tại một chỗ trên mặt biển.