Tống Bồi Minh ho khù khụ, mặt đỏ bừng, tay chỉ vào Trương Khác, dở khóc dở cười, song chẳng có cách nào nói nổi. Tương Vi theo bản năng đưa tay ra vỗ lưng, nhưng nửa đường thì ngừng lại, quay sang trách Trương Khác:
- Nói chuyện ngắt lâu như vậy, quần áo của mọi người cậu mang về giặt nhé?
Rồi lấy khăn giấy ra lau hết cà phê trên bàn rồi lau trên người.
Trương Khác lau giọt cà phê trên tay áo, nói rất vô tội:
- Tôi là trẻ con, nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, thế mà cũng trách tôi à. Đề nghị của chú Tống không tệ, có điều tôi phải hỏi ý kiến chuyên gia.
Tống Bồi Minh tay ôm ngực, cười gượng, chỉ có thể trách mình quá nóng lòng, lại bị thằng nhóc này trêu chọc rồi.
Chu Phục nghĩ:" Thế nào cũng phải có người nói ra, nói sau lưng chẳng bằng nói trước mặt." Thấy Hứa Tư ra ngoài gọi điện, nói:
- Áp lực tài chính của nhà máy giấy rất lớn, trong hai tháng phải trả vạn, tôi cho rằng tiền thuê có thể hoãn giải một chút...
Chu Phục có thể nói câu này trước mặt Tống Bồi Minh thật không phải dễ dàng, Trương Khác đưa tay gõ bàn, nói:
- Không nên lấy danh nghĩa nhận trước doanh lợi, coi như khu lấy doanh lợi của nhà máy thế chấp, vay tiền nhà máy. Lão Chu lo lắng không phải là không có đạo lý, nếu lấy danh nghĩa đi vay, chẳng may khi tài chính của khu trung chuyển không kịp, tải chính khu phải mau chóng trả số tiền này cho chúng tôi.
- Được.
Tống Bồi Minh đồng ý ngay, vay được tiền Vương Kỳ Giang sẽ không còn lấy cớ tài chính eo hẹp ra làm cớ cản đường nữa, tới khi Cẩm Hồ đòi tiền khu, với bối cảnh đằng sau của Cẩm Hồ, Vương Kỳ Giang càng không dám lên tiếng cản trở, mặc dù trình tự hơi phức tạp, quan trọng hóa giải được sự cản trở của Vương Kỳ Giang:
- Nhà máy có thể đưa ra bao nhiêu tiền.
- Cụ thể bao nhiêu thì phải nghe ý kiến của Chu Du, anh ta nắm rõ chuyện này nhất.
Chu Phục thấy Trương Khác đã quyết liền không cản trở nữa, khu lấy danh nghĩa là cho vay, dù không trả kịp thời được, tới khi đó chỉ cần danh nghĩa chủ nợ của khu đi vay tạm của ngân hàng cũng tiện. Chỉ có điều đầu óc ông ta còn chưa theo kịp.
Chu Du và Chu Nhất Bình cùng tới, Trương Khác đem tình hình giới thiệu sơ qua.
Chu Du gật gù nói:
- Giấy của nhà máy Tân Quang thuộc lại cao cấp được ưa chuộng trên thị trường, chúng tôi mang số sản xuất thử đi tiêu thụ, phản ứng của thị trường rất tốt, quay vòng vốn không tồn tại vấn đề gì.
- Quan hệ nhà máy thương buôn xưa nay luôn do đầu cuối thị trường quyết định, nói vậy thái độ của chúng ta có thể mạnh mẽ một chút.
Trương Khác bảo Chu Du:
- Anh thương lượng với Tạ Vãn Sơn, lần này Cẩm Hồ có thể nhượng bộ một chút về giá, nhưng tôi cần mấy trăm vạn tài chính của chi nhánh chuyển tới tài khoản nhà máy giấy vào ngày mai.
- Tối tôi sẽ gọi điện cho Tạ Vãn Sơn, tiền đã chuẩn bị rồi, tôi nghĩ vấn đề không lớn.
- Vậy mai chính thức khởi động hạng mục trung tâm ẩm thực đi.
Trương Khác nói quay sang Tống Bồi Minh:
- Nhà máy giấy cho khu vay - vạn.
Tương Vi biết bất kể là Cẩm Hồ hay nhà máy giấy, trong sổ sách chỉ có mấy chục vạn duy trì nhu cầu thường ngày. Mặc dù Cẩm Hồ khi bán cổ phần ở Hải Thái đi được mấy trăm vạn, nhưng số tiền đó Trương Khác đã chuyển đi mất rồi. Trong tay không có tiền mà quyết định ngày mai khởi động hạng mục hàng nghìn vạn, vậy mà chẳng ai nghi ngờ tính khả thi, Tương Vi thực sự không tưởng tượng được, trước kia cô ta chưa từng tiếp xúc với cách vận hành vốn.
oo
Trước cửa tòa nhà đèn sáng trưng, bầu trời đêm trong rất nhạt nhòa, Trương Khác tiến Tống Bồi Minh đi cùng Hứa Tư quay về thì thấy Đỗ Phi đứng ở trên bậc thềm.
- Sao mày ở đây?
Trương Khác ngạc nhiên:
- Tìm tao à?
- Đường Thanh nói.
Đỗ Phi đi tới nắm lấy cánh tay Trương Khác, chỉ nhìn Hứa Tư đúng một cái:
- Mày đi uống rượu với tao.
Trương Khác không nói địa chỉ cụ thể của công ty cho Đường Thanh, nhưng cô nàng biết cứ tới Tân Hải Thông là tìm được mình.
Trương Khác bảo Hứa Tư nói với mọi người mình không lên nữa.
Đổi lại là bất kỳ thiếu nên tuổi nào cũng không chịu nổi loại chuyện này.
Đỗ Phi không biết sau này làm sao đối diện với Lý Chi Phương, đại khái Lý Chi Phương cũng không thể có tình cảm với học sinh.
Loạn, Trương Khác chẳng muốn nghĩ mấy chuyện kiểu này, nếu nghĩ không ra thì cùng Đỗ Phi đi uống một trận là điều quá tự nhiên.
Hải Châu lúc này chẳng có quán rượu nổi tiếng nào, ít nhất Trương Khác chẳng có ấn tượng gì, sau khi y tốt nghiệp đại học trở về mới có thói quen tới tán rượu tán gái...
Bên cạnh nhà máy cũ có quán rượu kha khá ở tầng hai sân trượt băng, nhưng Trương Khác không thích ồn ào, mà ở đó có cái mùi khó ngửi, liền gọi taxi tới Bắc Sơn. Tới năm ở Bắc Sơn quán rượu chi chít, Trương Khác nghĩ lúc này thế nào cũng có vài quán, hỏi lái xe:
- Gần Bắc Sơn có quán bar nào tử tế chút không?
Lái xe quay đầu lại nhìn hai người, Đỗ Phi cao lớn, nhưng trắng trẻo, lại không cố ý ăn mặc già dặn như Trương Khác, nên trông rất non, có điều nhìn tướng mạo là biết con nhà có của:
- Bạn cậu có vẻ tâm tình không tốt.
- Mời thất tình, chẳng phải đang tìm chỗ uống rượu đấy sao?
- Quán bar ở Bắc Sơn đắt lắm, các cậu mang bao tiền?
Lái xe quay lại, nhưng mắt vẫn quan sát hai người qua gương chiếu hậu:
- Tôi giới thiệu một chỗ, tuyệt đối là nơi giải sầu thất tình tốt nhất..
Trương Khác mỉm cười, tài xế taxi thường phối hợp các quán bar, viện thẩm mỹ, phòng tắm để bắt dê béo, có điều mục tiêu cơ bản là nhắm vào người làm công tới Hải Châu, không ngờ mình và Đỗ Phi bị coi là dê béo. Dù sao cũng là uống rượu, uống đâu chả thế, dù hôm nay có bị cắt xẻo, kiếm cơ hội gỡ lại là được, còn sợ bị thiệt ở vùng này sao?
Trương Khác chính là hạng chuyên sinh sự có ngán gì, nói:
- Được, anh thấy chỗ nào hay đưa chúng tôi tới, tôi trả thêm đồng.
Xe taxi vào một một con ngõ nhỏ, ánh đèn mập mờ, có mấy quán bar, nhưng biển hiệu không bắt mắt, dưới sắc đêm mông lung thấy nhiều xe công vụ đỗ phía trước, xe taxi dừng lại trước một quán bar Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn biển, giật mình, Thịnh Thế Niên Hoa sau này danh tiếng lẫy lừng không ngờ lúc này chen lấn ở chỗ như thế.
Trương Khác thấy lái xe cũng theo xuống, biết ngay hắn coi mình là dê béo thực sự rồi, ông chủ Thịnh Thế Niên Hoa dùng cách này phất lên, cũng hợp với thân phận của hắn thôi, chỉ là chẳng biết hắn bắt đầu học quy củ từ lúc nào.
- Anh không cần vào.
Trương Khác lấy đồng đưa cho hắn:
- Chỗ này là đủ rồi.
Cho dù hắn lấy tiền chém khách của quán bar cũng chỉ được - đồng. Trương Khác nghĩ sau này còn thường tới đây, không muốn lần đầu đã có chuyện không vui, chủ nơi này về sau là nhân vật có tiếng ở Hải Châu.
Lái xe nhận lấy tiền, liếc nhìn ví của Trương Khác, không nói gì quay lại xe.
Trương Khác và Đỗ Phi định kiếm chỗ ăn cơm, không còn tâm tư nào đi chỗ khác nữa, liền vào quán bar, lúc này còn sớm, phục vụ ở quầy bar chưa ý thức được có khách tới, bên trong đèn rất sáng, trang trí bình thường.
Sau quầy bar có hai phục vụ một nam một nữa, ngoài ra có bốn cô gái tiếp khách, trang điểm rất đậm nhìn không ra có xinh đẹp hay không.
So ra thì cô phục vụ ở quầy bar trông như sen trong đầm được hơn nhiều, mặc áo len tím, vóc dáng lả lướt, ngực cũng không nhỏ, có vẻ rất trẻ, chỉ hơn mình và Đỗ Phi chừng hai tuổi.
Đỗ Phi đi vào chỉ liếc nhìn mấy cô gái tiếp khách kia một cái, nhưng nhìn cô gái đó thêm vài cái.
Nam phục vụ thấy có khách vào liền điều chỉnh ánh sáng tối đi.
Một lúc nữa người trong đại sảnh sẽ đông lên, rất ồn ào, Trương Khác bảo cô gái đưa vào phòng bao, gọi một ít món nhắm như lưỡi vịt, gan ngỗn, một chai rượu, lại lấy đồng nhờ cô gái ra ngõ mua xâu thịt dê, Trương Khác cứ đến mùa đông lại thèm món này, nhưng cơ hội ăn không nhiều.
Cô phục vụ đi rồi, nam phục vụ lách qua cửa vào hỏi:
- Hai người anh em cần các cô em tiếp rượu không?
Trương Khác định đuổi hắn đi thì đột nhiên Đỗ Phi hỏi:
- Trương Khác, có phải nữ nhân đều có thể mua được bằng tiền không?