Trần Kỳ Bân bị người của Kỷ ủy dẫn đi cũng không tạo ra phong ba quá lớn. Ngoại trừ Đỗ Phi nhìn có chút hả hê đi báo tin, ngay từ đầu cũng không có ai tận lực truyền tin tức tới tai Trương Khác. Từ trên biểu hiện, Trần Kỳ Bân cùng Cẩm Hồ cũng không có quan hệ gì. Chút ân oán này xảy ra tại vườn trường tranh cường đấu thắng, tranh giành tình nhân, cũng sẽ không được người khác coi trọng. Muốn nói náo nhiệt, đó cũng là bên trong hệ thống giáo dục tỉnh rất náo nhiệt.
Sở trưởng Mã Uân đã sắp khỏi bệnh. Sở phó Trần Kỳ Bân xem như nhân tuyển sở trưởng đứng đầu, tại thời khắc mấu chốt đột nhiên bị Kỷ ủy dẫn đi tra hỏi, tự nhiên có thể khơi nên rất nhiều đề tài, hình như càng làm cho người nguyện ý tin tưởng tham quan trong nước sa lưới chỉ là thất bại trong đấu tranh chính trị gây nên.
Có lẽ trà dư tửu hậu, có người sẽ lấy việc này để tán gẫu, khi phát hiện chưa tiến thêm một bước. Nhưng sẽ không có người vào lúc Trương Khác về Hải Châu nghỉ phép đặc biệt gọi điện thoại nói việc này.
Trương Khác cũng không lo lắng, cùng Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nghỉ phép tại Hải Châu, khoảng ngày sau khi Kỳ Bân bị song quy mới có người nhắc việc này với y. Tuy nhiên không phải vì vụ án của Trần Kỳ Bân liên lụy đến vấn đề của KHCN Hải Túc, mà là liên lụy đến phó tỉnh trưởng phân quản Sở giáo dục tỉnh Đông Hải.
Một vụ án liên lụy đến phó tỉnh trưởng, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Nói không chừng sẽ khiến cao tầng tỉnh Đông Hải chấn động. Sau khi Trương Khác mới biết được tin tức từ chỗ Lục Văn Phu, Tống Bồi Minh lại tới cửa nói đến việc này.
- Nghe đâu Trần Kỳ Bân vừa mới song quy từng tặng cho phó tỉnh trưởng Lý bút ngòi vàng. Hy vọng phó tỉnh trưởng Lý có thể vào lúc trong tỉnh xác định nhân tuyển sở trưởng Sở Giáo dục nói giúp hắn.
Tống Bồi Minh nhìn cây bút ngòi vàng đặt trên bàn của Trương Khác, hắn cầm lên nhìn một chút: - Nghe người khác miêu tả, bút của Trần Kỳ Bân kiểu giống như cây này. Cậu mua cây này bao nhiêu...
- Cây bút này à. Trương Khác gãi gãi đầu: - Lần trước lúc tại Hồng Kông mua đống đồ, cũng đã quên mua bao nhiêu rồi, chỉ biết số lượng toàn cầu chỉ có cây. Chắc giá sẽ không rẻ.
- Cũng chỉ có người như cậu mới xa xỉ đến mức không quan tâm cây bút này trị giá bao nhiêu tiền. Tôi không biết có phải cùng một kiểu hay không. Cây bút Trần Kỳ Bân tặng cho phó tỉnh trưởng Lý có người nói giá trị . USD. Phó tỉnh trưởng Lý này cũng thần thông quảng đại thật. Trần Kỳ Bân vừa mới xảy ra vấn đề, hắn liền chủ động tìm Tỉnh ủy phản ánh việc nhận quà, nộp cây bút đó cho Tỉnh ủy xử lý, công bố lúc đó hắn chỉ xem như lễ vật bình thường, không biết cây bút đó quý giá thế nào.
Tống Bồi Minh cầm cây bút ngòi vàng trong tay tỉ mỉ thưởng thức, nhìn nắp bút có khảm một viên phỉ thúy màu xanh biếc, linh quang chớp động, kẹp bút khảm viên hồng ngọc, cả cán bút đều là vàng k chế thành, trên thân bút khắc văn tự Latin. Nhìn một lúc, hắn đặt lại bút lên bàn, còn nói thêm: - Có lẽ không ai hy vọng vụ án của Trần Kỳ Bân sẽ liên lụy tới quan viên cấp bậc như phó tỉnh trưởng. Nhưng nếu đã liên lụy, có lẽ sẽ không bỏ mặc.
- Cũng thiệt thòi cho vị phó tỉnh trưởng Lý này có thể một mực chắc chắn lúc đó chỉ nhận nó xem như lễ vật bình thường.
Trương Khác cười cười: - Nếu không có vấn đề nghiêm trọng gì khác, Tỉnh ủy hẳn là sẽ không làm lớn chuyện này. Tuy nhiên không có khả năng hàm hồ cho qua, chỉ tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì thôi. Chú cũng rõ ràng, Giang Mẫn Chi vừa đến Đông Hải đảm nhiệm tỉnh trưởng chưa đến mấy tháng, có cơ hội động đến ban thành viên của Chính phủ tỉnh, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đương nhiên rồi, cho dù trước mắt là một cơ hội cực kỳ tốt, hắn cũng không có khả năng biểu hiện quá bức thiết. Mặt khác, Lý Viễn Hồ cũng sẽ không ở trên vấn đề đơn giản tỏ thái độ. Hắn vừa mới đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, ban của Chính phủ tỉnh là hắn mang theo trước đó, trong nội tâm hắn có thể không hy vọng ban thành viên của Chính phủ tỉnh xảy ra vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng phía sau vị phó tỉnh trưởng Lý này còn có vấn đề càng nghiêm trọng hơn còn chưa giao phó... Mà chuyện này quả thật khiến người đau đầu. Trước đó ai cũng không nghĩ đến vụ án của Trần Kỳ Bân lại sẽ liên lụy tới một phó tỉnh trưởng. Có lẽ các quan viên của Kỷ ủy tỉnh phụ trách vụ án này cũng sợ đến toát mồ hôi rồi!
Tống Bồi Minh cười cười, hắn đã quá quen thuộc với các quy tắc ngầm trong quan trường. Mặc dù tạm thời không có ý kiến xử lý thống nhất gì, các bộ môn có liên quan sẽ tiến thêm một bước điều tra trên người vị phó tỉnh trưởng Lý còn có các vấn đề càng nghiêm trọng khác hay không.
Nhưng không quản cuối cùng hèo rơi vào trên người phó tỉnh trưởng Lý là nặng hay nhẹ, Tỉnh ủy hơn phân nửa sẽ không để hắn ngồi trên cái ghế phó tỉnh trưởng đó nữa. Có lẽ vì phối hợp điều tra, sẽ lập tức điều hắn ra khỏi vị trí phó tỉnh trưởng. Rất nhiều người, bao gồm Tống Bồi Minh, cũng không phải quan tâm đến số phận nhân sinh của vị phó tỉnh trưởng Lý này, mà là quan tâm vị trí phó tỉnh trưởng sắp bỏ trống.
Tống Bồi Minh do dự một hồi mới nói: - Lưu Văn Đào cùng Giang Mẫn Chi đều xuất thân Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi đến Đông Hải, Lưu Văn Đào từng bái phỏng hắn vài lần. Vụ án lần này sau khi liên lụy cả phó tỉnh trưởng Lý vào, ngày hôm nay Lưu Văn Đào lại mượn cớ đi Kiến Nghiệp rồi...
- A... Trương Khác khẽ lên tiếng, mày hơi nhăn lại: - Có lẽ không chỉ đơn giản là cùng xuất thân từ Bộ uỷ TW.
Lưu Văn Đào xuất thân Ủy ban kế hoạch phát triển, Giang Mẫn Chi xuất thân Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, là hai bộ ủy có liên hệ mật thiết nhất của TW. Trước khi Giang Mẫn Chi đảm nhiệm phó chủ nhiệm Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, cũng trường kỳ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Kế ủy, vốn là tiền thân của Ủy ban Kế hoạch Phát triển.
Sau khi Triệu Tể Đông chủ quyền Quốc vụ viện, tiến hành cải cách mạnh mẽ Bộ uỷ TW, Giang Mẫn Chi mới điều chỉnh đến Uỷ ban Mậu dịch kinh tế đảm nhiệm phó chủ nhiệm. Cho dù hai người trong Bộ uỷ TW không thuộc về cùng một phe phái, nhưng đều đến địa phương nhậm chức, ít nhiều cũng sẽ có ý nghĩ giúp đỡ lẫn nhau.
Tống Bồi Minh cười nói: - Hắn muốn luồn cúi Giang Mẫn Chi, thì cứ để hắn luồn cúi đi.
Mặc dù nói chức quyền của bí thư Thành ủy không thua gì một phó tỉnh trưởng bình thường, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu đảm nhiệm bí thư Thành ủy, đó là con chuột trong ống bễ, hai đầu bị kín hơi. Cái ghế bí thư Thành ủy hắn làm rất không thoải mái. Trong mắt hắn có cơ hội còn không bằng nhảy ra khỏi Hải Châu đổi lại hoàn cảnh phát triển khác càng rộng rãi hơn.
Nếu như Lưu Văn Đào muốn nhảy ra khỏi Hải Châu, Giang Mẫn Chi cũng có khả năng ủng hộ hắn đến trong tỉnh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng.
Trước đó đều nói Lưu Văn Đào là quan viên Nghiêm gia Hoành Tín ủng hộ đến địa phương để phát triển, nhưng Lưu Văn Đào đến Hải Châu, Hoành Tín tại Hải Châu ngoại trừ nuốt địa ốc Cẩm Thành vào bụng, cũng không có dũng khí ở trước mặt Cẩm Hồ làm đại động tác gì khác.