Tôn Tĩnh Mông không ăn cay được, nhưng về việc gạt cô gái của nhà hàng Xuyên Du đến làm việc thì cảm thấy rất hứng thú. Trương Khác chỉ muốn ngăn cản một số bi kịch có thể sẽ tái diễn, Tôn Tĩnh Mông lại tìm được sự thú vị trong đó. Cô đưa cho cô nhân viên một tờ giấy ghi địa chỉ cùng cách liên lạc với . Nhìn cô gái thu dọn đồ trở lại phòng bếp, Tôn Tĩnh Mông nhỏ giọng hỏi Trương Khác: - Nói là giới thiệu công việc giúp cô ấy, có thể quá đột nhiên hay không, đừng bị người ta coi thành lừa đảo.
- Trên người tôi có chỗ nào giống lừa đảo không?
Trương Khác giơ hai cánh tay đặt lên ghế dựa, y cũng hiểu có hơi đường đột, tuy nhiên cũng không có gì lo lắng, cùng lắm thì hôm nào bảo người khác qua đây nói chuyện.
Tô Nhất Đình qua tháng tám là về Hải Châu vào ngân hàng thương nghiệp thành phố công tác, cần phải tìm một người khác tới tiếp nhận .
Cũng là tâm tư muốn an bài Chu Hiểu Lộ vào Thế Kỷ Hoa Âm của Đỗ Phi đã khiến Trương Khác nhớ tới rất nhiều chuyện cũ chưa từng phát sinh, cũng không phải vì Mông Nhạc —— Mông Nhạc căn bản không có cùng xuất hiện với cô gái này —— Trương Khác chỉ là không muốn thấy được thứ đồ tốt bị thế tục này mai một hết. Đặc biệt là lúc y còn có thể làm chút việc gì, y vẫn đều nhớ kỹ cô gái này họ Điền, còn không biết tên của cô là gì.
- Điểm nào của anh không giống lừa đảo. Tôn Tĩnh Mông có vẻ xem thường, cầm giấy ăn trải lên mặt bàn hơi dính mỡ, rồi chống khuỷu tay lên đó, nâng cằm, như cười như không ngưng mắt nhìn Trương Khác: - Sao tôi cảm thấy trên dưới anh đều đáng để hoài nghi?
- Xin lỗi, Tiểu Điền ở chỗ này làm rất tốt, không cần nhị vị tốn công giới thiệu công việc tiểu thư tiếp rượu gì cho nó...
Một phụ nữ trung niên tuổi chừng từ đầu kia phòng bếp đi ra, ném tờ giấy viết cách liên lạc với vào trước mặt Trương Khác.
Nhìn ánh mắt cảnh giác mà kiềm chế của bà chủ nhà hàng, biết là bà ta hiểu lầm rồi. Trương Khác lắc đầu cười khổ, các quán bar trong nước thường sẽ được liên hệ với những hộp đêm không đứng đắn, nếu không phải vừa rồi họ không nói thêm những lời quá phận, có lẽ bà ta sẽ trực tiếp đuổi họ ra ngoài rồi. Cho dù biết sẽ rất vô lực, Trương Khác vẫn giải thích qua một chút: - Tôi nghĩ chắc chị hiểu lầm rồi, quán bar này là nơi bạn bè chúng tôi gặp gỡ, không màng doanh thu, bởi người phụ trách trước muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, cho nên cần có một người tiếp nhận mới. Tiểu Điền rất giống với một người bạn của chúng tôi, cho nên cảm thấy mời cổ qua hỗ trợ sẽ cảm thấy rất thú vị...
Bà chủ nửa ngờ nửa tin nhìn Trương Khác, vẫn kiên trì nói: - Tiểu Điền không cần tìm công việc khác, cảm ơn hai người... Ném lại câu như thế rồi bỏ đi.
Kế tiếp bên này cũng là các nhân viên khác đưa thức ăn lên. Cô gái họ Điền đi phục vụ các bàn khác, chắc hẳn cũng muốn tách khỏi hai kẻ lừa đảo "áo mũ gọn gàng" này.
Trương Khác cũng chỉ có thể cười khổ, nghĩ có lẽ là tìm người quen thuộc địa phương qua đây nói thì người ta mới tin hơn.
Tôn Tĩnh Mông không ăn cay được, món ăn đều phải chần qua một lần trong nước khoáng mới dám ăn, vậy nên tốc độ ăn không nhanh được. Trương Khác cũng vui vẻ cùng cô đốt chút thời gian trong nhà hàng, chỉ là cô gái họ Điền vẫn chưa hết cảnh giác, vẫn đều cách xa họ.
Khi họ ăn cơm, lại có bốn năm thanh niên đi vào, vừa ngồi xuống liền la lối: - Mau đưa menu ra đây, đói muốn chết rồi. Nếu đói xảy ra vấn đề, nhà hàng các người có chịu trách nhiệm nổi không? Hả...
Lúc này họ mới chú ý tới Tôn Tĩnh Mông ngồi bên cạnh, nhịn không được cợt nhã huýt sáo qua.
Trương Khác nắm lấy tay Tôn Tĩnh Mông, để cho cô nàng này biết được, mình cũng không phải siêu nhân gì, nếu như cô không kiềm chế được hắt bát nước trên bàn vào mặt người ta, trước khi bảo tiêu của họ chạy tới, rất khả năng y sẽ bị người ta đánh cho thành đầu heo.
Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác một cái, mình cũng không phải đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu, chỉ biết phát giận lung tung. Chỉ là có đôi khi đối với một số việc thật sự ngứa mắt mà thôi —— cô cũng không có thói quen đợi bảo tiêu qua đây rồi mới ỷ thế hiếp người, chỉ nghiêng người đi không để ý tới những tiếng huýt sáo khiêu khích cùng với ánh mắt không kiêng nể gì cả, chậm rãi ăn đồ của mình.
Có lẽ là mấy thanh niên này thấy xe của Trương Khác đậu ở ngoài, thấy Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông như đà điểu không nói năng gì, họ cũng không có khiêu khích quá phận. Cô gái họ Điền cầm menu qua đưa chọ họ gọi đồ ăn, họ sẽ không thành thật như vậy nữa. có người gọi món ăn, có một số cợt nhã đến gần, còn có một thanh niên một tay lặng lẽ duỗi đến sau mông cô gái, muốn chờ cô lui về phía sau sẽ tự động dán mông lên tay gã. Cô gái họ Điền cũng cơ linh, nén giận viết thực đơn xong rồi đi. Đợi khi đưa lên món ăn thì trốn ở bàn khác, để người khác đưa lên.
Mấy thanh niên cũng không cam tâm tình nguyện bỏ qua, cầm đũa gõ bát ầm lên. Có một thanh niên vỗ bàn đứng lên hùng hổ trừng mắt với nhân viên: - Khinh thường chúng tôi có phải không? Chúng tôi đi ra kiếm ăn cần mặt mũi, cũng không phải thiếu tiền mấy người, cô phục vụ kia sao chạy đến bàn khác rồi?
Trương Khác còn muốn xem mấy thanh niên này sẽ giở trò gì, ngay sau đó lại thấy một thanh niên vỗ bàn đứng lên: - Trong món ăn này có mảnh vỡ thủy tinh, các người muốn hại chết chúng tôi hả?
Y vừa mới thấy thanh niên này thò tay vào túi quần móc ra cái gì rắc vào đĩa, không nghĩ tới là thủy tinh vỡ.
- Xin lỗi... Ông chủ nhà hàng là một trung niên nhân ngoài , hắn vội vàng chạy đến hoà giải, vừa rồi bà chủ đứng trong góc, có vẻ ứng phó không kịp trường hợp như vậy. Hắn ra cười làm lành nói: - Thực sự là xin lỗi, có thể là làm đồ ăn không cẩn thận, để tôi bảo nhà bếp làm lại một đĩa khác cho các vị?
- Phù! Đây là thịt gì, mùi vị gì thế này? Một thanh niên đang ngồi đột nhiên nhổ ra đồ ăn đang nhai trong miệng lên bàn: - Mấy người mở hắc điếm hả. Đây là thịt gì?
- Có thể là tủ lạnh làm mất vị, tôi sẽ đi đổi một đĩa khác.
Ông chủ tự nhận không may, không ngừng cười bồi, cái gì sai cũng nhận, hy vọng đám người này không bắt bí quá đáng.
- Thịt rõ ràng là mua sáng sớm hôm nay, tôi mới thấy thủy tinh vỡ là họ bỏ vào...
Cô gái họ Điền nhìn ngứa mắt, đi tới nói với ông chủ.
- Cô nói cái gì, cô nói chúng tôi là tới bắt bí? - Một thanh niên trừng mắt lên.
Cô gái họ Điền bị mấy thanh niên hung ác nhìn chằm chằm, nhịn không được cũng thấy sợ, chóp mũi cũng thấm ra mồ hôi.
- Con mắt của cô thấy thủy tinh vỡ là chúng tôi bỏ vào?
Lại một nam thanh niên đứng lên, dữ dằn dụi ngón tay vào trán cô gái họ Điền, đẩy cô lui về phía sau. Ông chủ vội vàng đi qua cười làm lành. Nam thanh niên cũng không bỏ qua, làm ầm lên: - Thịt mất mùi, trong món ăn có thủy tinh vỡ, còn không cho người ta nói? Con mắt của cô thấy chúng tôi bắt bí? Các người đi báo cảnh sát đi! Nếu các người không báo cảnh sát, ngày hôm nay bọn ông sẽ phá nát cái nhà hàng này!