Quan Lộ Thương Đồ

chương 1294: xây dựng thành phố điện ảnh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mông Nhạc bị mọi người trêu một trận, thấy Trương Khác tới, liền kiếm cơ bàn việc theo y chui vào một góc, Chu Hiểu Lộ là cô bé mới lớn, chuyện gì cũng tò mò, chạy ra sau sau quầy bar cùng Điền Hà học pha rượu từ Tô Nhất Đinh.

- Có phải sau này muốn dụ dỗ tiểu minh tính thì phải lấy lòng cô trước không? Thời Học Bân không thay đổi được thói mồm mép, ngồi xuống một cái lấy chuyện Tôn Minh Mông gia nhập Thế Kỷ Hoa Âm ra đùa.

Tôn Tĩnh Mông nhìn hắn một cái với vẻ khinh bỉ, không thèm trả lời.

- Thế Kỷ Hoa Âm mặc dù chưa có động tác gì lớn, nhưng có điều tôi muốn làm lớn mảng này. Trương Khác nhàn nhã ngồi xuống nói:

- Mục tiêu phát triển của Thế Kỷ Hoa Âm là gì, đừng nói xa quá, chỉ nói mười năm tới thôi. Mông Nhạc hứng thú hỏi:

- Đương nhiên với môi trường internet miễn phí là hàng đầu như hiện này, còn lâu mới tới lúc nói chuyện bản quyền, nếu dự toán thương vụ Cẩm Hồ có dư, tôi luôn tính có nên thành lập một phim trường ở Tân Vu hay không? Trừ phát triển điện ảnh, âm nhạc còn có thể bồi dưỡng nghệ sĩ. Trương Khác nói qua nói một số kỳ vọng của y với Thế Kỷ Hoa Âm.

- Nếu xây một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chẳng phải để Thế Kỷ Cẩm Hồ làm thỉ tốt hơn à? Đỗ Phi thắc mắc:

- Phim ảnh làm tốt hay không, không phải một công ty điện ảnh có thể đảm bảo, tao muốn đốt ít tiền, để Thế Kỷ Hoa Âm dẫn đầu, còn Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ phối hợp thôi. Trương Khác nhún vai.

- Vậy cậu muốn đầu tư bao nhiêu tiền? Đám Thời Học Bân nghe Trương Khác nói mắt sáng cả lên, dù sao tài sản của Trương Khác đã nhiều tới mức có thể tùy tiện "đốt tiền", kỳ vọng y có thể làm nên tác phẩm hoành tráng.

- Cái này phải xem dự toán bên phía thương vụ Cẩm Hồ đã. Trương Khác trầm ngâm: - Cho dù mở đầu có mục tiêu xa rộng thì cơm phải ăn từng miếng một, tiền kỳ đầu tư chỉ vào hạng mục cơ sở, nếu có kịch bản hay, nay nay cũng có khả năng chế tác phim thương nghiệp.

Trình độ chế tác phim ảnh trong nước thô sơ là vì đầu tư hữu hạn, nước ngoài hơi chút là bộ phim bom tấn trăm triệu, trong nước còn chưa có phim điện ảnh nào đầu tư quá triệu tệ. Đầu tư xây dựng thành phố điện ảnh cũng có thể tăng cường tài nguyên du lịch cho Tân Vu, nếu thực sự có thể biến Tân Vu thành Hollywood của Trung Quốc, ý nghĩa với Tân Vu càng không tầm thường.

Tuy nói giao thành phố điện ảnh cho Thế Kỷ Hoa Âm phụ trách, nhưng dù sao bên đó thiếu người lèo lái, Tôn Tĩnh Hương hiện giờ dù có tinh lực thì cũng chỉ đủ để quản lý nghiệp vụ thường nhật, giao cho Thiệu Chí Cương phụ trách thì không sợ thành phố điện ảnh không đủ xinh đẹp, nhưng nếu muốn chế tác bộ phim trình độ cao, phải có đội ngũ chuyên nghiệp trình độ cao.

Thế Kỷ Hoa Âm nhân thủ có hạn, đội ngũ mới dù thuê bên ngoài thì cũng phải có thành viên cốt cán làm khung trước, Trương Khác suy nghĩ nói: - Phía bọn mày cũng phái vài người tới hỗ trợ chút chứ?

- Mày đúng là lòi mặt chuột rồi. Đỗ Phi gãi đầu, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm trở về, áp lực của Sáng Vực Đông Đại bớt đi một chút, hắn thực sự không muốn rút mất một ai, chỉ lả không có sự lưu động tầng quản lý chiều ngang này, các xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ không thể gắn kết mật thiết với nhau: - Mày nhìn trúng ai thì nói phứt ra đi.

- Hai ngày nữa tao tới Tân Vu, để Tần Cương theo tao một chuyến. Bởi vì chuyện liên quan tới Tân Vu, công tác tiền kỳ Trương Khác không thể không đích thân tham dự.

- Được. Đỗ Phi đồng ý nhanh gọn: - Lão Tần đi rồi, vậy phụ trách phía trường học để Lệnh Tiểu Yến phụ trách nhé.

- Ừ. Trường học mặc dù hiện là nguồn thu nhập chủ yếu của Sáng Vực Đông Đại, nhưng mảng này tiềm lực thị trường có hạn, Tần Cương lại là nhân tài mặt kỹ thuật, hắn muốn có tiến triển lớn về mặt quản lý, Sáng Vực Đông Đại là nơi đậm tính kỹ thuật không hợp với hắn, để hắn sớm ngày nhảy ra ngoài cũng tốt.

Đa phần học sinh đã rời trường, buổi tối ngõ Học Phủ vẫn tấp nhập, phồn hoa thể hiện ở cả góc tối ánh đèn không chiếu tới.

Tôn Tĩnh Mông buối sáng xuất phát từ Hong Kong, tới tối đã hơi mệt, về nghỉ cùng Trần Phi Dung, Chu Hiểu Lộ. Trương Khác chẳng thể nói căn hộ tầng thượng luôn giữ phòng cho hai cô, ở lại uống rượu tiếp với đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, còn gọi điện thoại bảo Tần Cương tới.

Hai năm qua Tần Cương đặt tinh lực vào việc khai thác thị trường dạy máy vi tính trong tỉnh, không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ nào trong trường nữa, Đh Đông Hải không muốn quá rạch ròi với Cẩm Hồ, không điều quan hệ nhân sự của Tần Cương ra khỏi trường, thậm chí một số phúc lợi còn không quên hắn, chí ít trên danh nghĩa Tần Cương là tổng giám đốc do ĐH Đông Hải phái sang Sáng Vực Đông Đại. Đương nhiên không có nhân tố này cũng chẳng sao, chưa nói Thôi Quốc Hằng cùng một nhóm học giả của học viện thương mại được trợ cấp từ TT nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, mỗi năm khoản quyên góp xây dựng cho ĐH Đông Hải cũng khiến các trường học khác thèm thuồng.

Một năm học đã kết thúc, năm học mới sắp bắt đầu, một đợi tài trợ mới của Cẩm Hồ với Đh Đông Hải lại bắt đầu, Tần Cương vừa nhìn thấy Trương Khác câu đầu tiên là: - Phương án tài trợ năm nay có chưa? Rất nhiều người tìm tôi thăm dò, tôi chả biết nói gì với bọn họ.

- Phương án vừa thảo luận xong. Trương Khác đáp: - Không khác mấy so với năm ngoái.

Tần Cương không hỏi thêm, quay sang Đỗ Phi: - Muộn thế này còn gọi điện thoại bảo tôi tới không phải vì mời tôi uống rượu chứ?

Trương Khác nói chuyện điều hắn sang Thế Kỳ Hoa Âm: - Thế Kỷ Hoa Âm muốn làm lớn, dựa theo cách làm nhất quán của chúng ta, theo hướng công tác nhân tài. Phương án tài trợ lần này mặc dù không tính mấy trường nghệ thuật như Học viện Âm nhạc bên trong, có điều bên Thế Kỷ Hoa Âm còn có dự toán thêm, năm nay có thể làm chút cơ sở.

Thời Học Bân hâm mộ nói: - Oa, nếu sớm biết có việc sướng như thế tôi đã quy thuận Tôn nhị tiểu thư rồi, tới Học viện Âm nhạc phát tiền vinh quang nhường nào, lãnh đạo trường thế nào chẳng phái mấy hoa khôi mời cơm để bày tỏ lòng thành.

- Nếu lãnh đạo Học viện Âm nhạc trọn trúng Tả Tiểu Thanh thì sao? Đỗ Phi lấy bạn gái Thời Học Bân ra trêu.

- Vậy thị phải phái thêm ba mỹ nữ cấp hoa khôi nữa, Tả Tiểu Thanh tính là người của chúng ta rồi.

Tần Cương chẳng để ý Thời Học Bân ở bên chen ngang đùa cợt, hỏi Trương Khác dự toàn ước chừng bao nhiêu.

- Bên Học viện Âm nhạc có chừng triệu, hiện Hoa Âm không có nhiều tài chính lắm, có điều ít tiền quá chưa chắc làm người ta coi trọng. Ngoài ra trên tỉnh đang có ý sát nhập Học viện Âm nhạc và Học viện nghệ thuật, có điều vấn đề là ai sát nhập vào ai, cả hai đều không chịu nhượng bộ, nên thành bế tắc. Tôi đang tính, hay là cố ý bỏ quên Học viện nghệ thuật, nâng tiền tài trợ cho Học viện Âm nhạc lên triệu. Trương Khác gõ bàn nói:

- Chiêu này của cậu quá hiểm. Mông Nhạc cười lớn: - Thế chẳng phải ép Học viện Nghệ thuật nhượng bộ à?

Đh Đông Hải là đại học tổng hợp hàng đầu trong nước, mỗi năm được TW và tỉnh cấp cho khoảng triệu, còn trường nghệ thuật cấp tỉnh được hỗ trợ tài chính rất ít. Học viện Âm nhạc năm ngoái vì xây tòa nhà mà phải đi cầu hết ông nọ bà kia, tỉnh cấp cho triệu, làm bọn họ phải bán đi mạnh đất gần tường mới gom đủ triệu xây dựng. Mỗi năm Học viện Âm Nhạc thu các loại học phí được chưa tới triệu, nếu Cẩm Hồ một lần tài trợ cho triệu, dứt khoát làm lãnh đạo trong trường sướng tới mất ngủ vài ngày. Học viện nghệ thuật cũng thiếu tiền, thấy Học viện Âm nhạc có được tài nguyên lớn bên ngoài như thế, việc sát nhập sẽ ít lực cản hơn nhiều.

Trương Khác chẳng bận tâm ai sát nhập vào ai, chỉ muốn diệt chủ nghĩa bè phái, để công tác tiến hành thuận lợi thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio