Trương Khác ở trước mặt Phó Tuấn còn có chút kiềm chế, trong mắt y, Phó Tuấn là bạn chứ không phải là cấp dưới, có Phó Tuấn đi theo, trừ Đường Thanh và Hứa Tư ra, y đi vụng trộm với cô gái khác đều dấu diếm. Hiện Phó Tuấn ngày càng tập trung cho công tác quản lý, không thường xuyên đi theo Trương Khác bôn ba khắp nơi nữa, vệ sĩ bám sát bên cạnh Trương Khác là người khác, nên Trương Khác chẳng cần né tránh gì cả. Bất kể nói thế nào, nếu như ở Perth mà cũng không thể nắm tay đi bên nhau như đôi tình nhân, chắc trong lòng Địch Đan Thanh cũng ít nhiều tủi thân.
Lúc xuống thềm, Trương Khác đi sau Địch Đan Thanh, tay đặt lên vai cô, lòng bàn tay thi thoảng chạm men theo cổ vào gò má cô, vừa để cảm thụ làn da mịn màng đó, nhưng đa phần cảm thụ giây phút nữ tính yếu mềm hiếm có của Địch Đan Thanh.
Hứa Tư ghé đầu ngoài cửa sổ xe nhìn bọn họ lại gần, mở cửa ra dịu dàng hỏi: - Sao không ở lại Hong Kong thêm vài ngày? Cô không ngờ Trương Khác tới Perth nhanh như vậy.
- Nhớ các chị mà.
Hứa Tư hơi bĩu môi: - Ở đây chẳng ai mắc lừa cậu đâu, để mấy câu này nói với các cô bé ấy.
Trong ba người chỉ có mỗi Địch Đan Thanh là có giấy phép lái xe ở Perth, tất nhiên xe do Địch Đan Thanh lái, nhìn Hứa Tư dáng vẻ lười nhác ngồi co mình ghế sau, Trương Khác mỉm cười nắm tay cô, ở Maldives hai người gần như không có cơ hội nói chuyện với nhau, đi Hong Kong, đi Singapore đều nhớ cô, đương nhiên cũng nhớ Tôn Tĩnh Mông, chỉ là cô nàng đó trốn về nhà không chịu gặp, Trương Khác đành tới Singapore xử lý nhanh công việc rồi sang Perth.
Hứa Tư muốn rụt tay lại, nhưng Trương Khác nắm chặt hơn, không để cho bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đó thoát được, Địch Đan Thanh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai người họ nắm tay nhau chỉ khẽ mỉm cười, không cảm thấy có gì khác thường, cô luôn nghĩ rằng Hứa Tư là người quan trọng nhất trong lòng Trương Khác, bởi vì Trương Khác cực kỳ xuất sắc, nhưng khi ở bên Hứa Tư thì y chỉ như một chàng trai mới thức tỉnh ý thức giới tính, đang say mê trong men tình, bình thường và ngây ngô đáng yêu. Hứa Tư lại xinh đẹp như thế, làm người ta yêu thương như thế, còn trải qua nhiều việc, Địch Đan Thanh chẳng muốn tranh giành gì hết, cô chỉ cần biết mình yêu nam nhân ngồi sau đó là đủ rồi.
Trải nghiệm kiếp trước của Trương Khác tất nhiên không một ai nghĩ tới được, Trương Khác chăm chú nhìn khuôn mặt Hứa Tư, bất giác nhớ tới chuyện cũ chưa từng xảy ra, khuôn mặt tiều tụy nhưng không che dấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ hiện lên trước mắt.
Trương Khác cũng không muốn tỏ ra đặc biệt ngọt ngào bên cạnh Hứa Tư ở trước mặt Địch Đan Thanh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt tay Hứa Tư lên đầu gối, nhìn bông hoa đủ sắc màu nở rộ dọc bên đường, ai dám nói lúc này đang là mùa đông.
- Một tháng nữa mới chính thức là mùa xuân của Perth, khi đó mới là mùa muôn hoa khoe sắc, đây là mùa hoa đẹp nhất của Perth và Úc, đáng nhẽ hai người lúc đó mới nên tới một chuyến. Địch Đan Thanh đi dọc theo sông Thiên Ngã, miêu tả cảnh đẹp mùa hoa ở Perth cho hai bọn họ.
Sông Thiên Nga trên bàn đồ trông giống như một cái hồ lô lớn, cửa biển hẹp, bên trong rất rộng, làm người ta có cảm giác nó giống một cái hồ hơn, trung tâm thành phố Perth đứng sừng sững bên bờ sông Thiên Nga.
Địch Đan Thanh lái xe men theo sông tới thẳng hải cảng, đỗ xe ở trên đê biển, nhìn những chiếc thuyền biển dập dờn dưới ánh chiều tà, ba bọn họ ngồi trong xe ngắm mặt trời lặn, nhìn hải cảng bận rộn, nhìn đàn chim biển từ xa bay về, cảm giác như có vô số lời muốn nói...
Vệ Lan học ở trường Đh Cordingley, cách trung tâm thành phố một đoạn đường, hôm nay trong trường có hoạt động, đến khi nửa vầng mặt trời đỏ rực chìm xuống dưới biển cô mới lái xe lên đi, vào trong xe bọn họ ngồi ngắm tịch dương. Vệ Lan ở Perth cùng Địch Đan Thanh đã sắp được một năm rồi, cô năm nay tuổi, chính vào độ tuổi đẹp nhất trong đời, trừ vẻ đẹp thanh lệ tươi mát, còn mang đường cong mỹ diệu của nữ nhân trưởng thành, má vẫn hơi phính phính, vẻ đẹp trẻ con không giảm chút nào so với trước kia.
Sau khi Vệ Lan vào xe, Trương Khác liền bị đẩy lên hàng ghế trên, ba cô gái ngồi ghế dưới, đều xinh đẹp lay động lòng người, mỗi người một vẻ, ngay tịch dương ngoài kia cũng không so sánh được.
Đến khi mặt trời hoàn toàn chìm xuống mặt biển, sắc tời mờ tối, đám Trương Khác mới lái xe về chỗ ở.
Khi xe rẽ xuống dốc, gặp một đội xe sang trọng thế trận hùng tráng từ phía đối diện đi tới, trong đội xe có chiếc cắm cờ lãnh sự quán Nhật, đội xe đi qua, một chiếc Lexus trong đó chầm chậm hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt của Trì Tá Tú Tàng.
Trương Khác cười, hành động này của Trì Tá Tú Tàng là để Trương Khác biết hắn ở đây, một loại kiểu như gây sự, nhưng Trương Khác chưa bao giờ để ý tới kiểu gây sự này, chỉ cảm thấy có chút khác thường, thầm nghĩ chẳng lẽ tin đồn quan hệ giữa y và Lý Hinh Dư đã công khai ở Hàn Quốc, làm Trì Tá Tú Tàng không xuống thang được.
Tuy nói tập đoàn Nhật hệ từ thập nên đã bắt đầu thẩm thấu vào sản nghiệp khoáng sản toàn cầu, nhưng mục đích của bọn họ là để đảm bảo nguồn cung khoáng sản cho Nhật Bản, cho nên bọn họ không có ý thức chủ động đi phá hoại chiến lược của Cẩm Hồ ở Châu Úc, tuy có kẻ sợ hãi với bố cục sản nghiệp của Cẩm Hồ ở Châu Úc, nhưng không thể ảnh hưởng tới đại cục.
Nhưng đội xe này xuất hiện ở Perth, đại biểu cho tập đoàn Nhật nhắm vào khoáng thạch ở Perth rồi, vì ở đây chẳng có tài nguyên nào khác khiết tập đoàn Nhật ra quân rầm rộ như thế.
Hiện Cẩm Hồ đầu tư quặng sắt ở Perth hoàn toàn tách rời hai xí nghiệp lớn BHP Biliton và Rino Tinto, tập đoàn Nhật lúc này chỉ muốn nhân lúc thị trường đi xuống, tăng cường thẩm thấu và khống chế hai doanh nghiệp khai khoáng lớn, sao có khả năng bắt họ bất chấp chi phí đi đàn áp Cẩm Hồ đầu tư ở Perth.
Trương Khác vòng tay sau đầu dựa vào lưng ghế, buổi chiều bay trên trời qua công trường của Cẩm Hồ, một tuyết đường sắt nối liền khu mỏ và hải cảng đã có quy mô sơ bộ, một con đường quốc lộ màu vàng đất thẳng tắp gần như chạy song song dọc đường sắt, đã thông suốt giao thông giữa suối Thánh Đản và cang Handaland, cảng nước sâu đã nhìn thấy bóng dáng, khu mỏ đang xây dựng, nhìn trên cao công nhân đi lại như đàn kiếm chăm chỉ, tiến triển hơn một năm qua đã thấy rõ ràng.
Về tới nơi ở, Địch Đan Thanh phải giữ khoảng cách với Trương Khác, có một vài tin đồn sẽ ảnh hưởng tới uy tín của cô ở Perth, đương nhiên một vài việc trong cao tầng công ty ở Perth cũng biết gì đó rồi.
Lương Quân xuống khu mỏ, vướng chuyện đột xuất tới giờ tối mới quay về Perth, không chỉ Tôn Lệ tới Perth, cô đón cả cha mẹ ở huyện thành nhỏ ở phía tây sang Perth, người Hoa ở Perth không ít, lại thêm Cẩm Hồ đầu tư quy mô lớn vào đây, người Hoa càng đông hơn.
Trương Khác nghĩ cậu bị bệnh thấp khớp, mùa đông ở Hải Châu lại ấm thấp lạnh lẽo, đợi cậu nghỉ hưu rồi cũng bảo cậu tới Perth ở một thời gian.
Bữa tối ăn ở nhà Lương Quân, cha mẹ Tôn Lệ và đầu bếp chuẩn bị bữa cơm từ rất lâu, Hứa Tư tới Perth được hay ngày, hoặc ở cùng Vệ Lan, không tiếp xúc với Lương Quân, Tôn Lệ. Trong tiềm thức của cô đó là thân thích của Trương gia, cô là kẻ thứ ba, không có tư cách xuất hiện trước mặt họ.
Trương Khác tới nhà Lương Quân ăn tối, Hứa Tư do dự kéo Vệ Lan đi cùng, còn muốn kéo cả Địch Đan Thanh đi, còn không cho Trương Khác nắm tay, Trương Khác chỉ nói một tiếng "đi", rồi nửa lôi nửa kéo Hứa Tư tới nhà Lương Quân.
Hứa Tư hoảng hốt bất an, nhưng không cưỡng lại được Trương Khác, cúi gằm mặt không dám gặp ai, Lương Quân về tới nhà cởi áo khác treo lên mắc, nhìn Trương Khác nắm tay Hứa Tư, không biết phải xưng hô Hứa Tư ra sao, cười hăng hắc nói: - Cả hai tới đúng lúc quá, vừa kịp giờ ăn cơm.