Trương Khác thì vắt chân chữ ngũ, lấy tài liệu trước mắt Tôn Tĩnh Mông lật xem, cầm bút làm ra vẻ viết viết lách lách trên đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: - Họp đi, vừa rồi chẳng phải mọi người đang họp sao? Chúng ta họp tiếp.
Tôn Tĩnh Mông liếc nhìn tài liệu của mình, chỉ thấy trên đó Trương Khác viết:" Hôm qua anh nóng lòng về Kiến Nghiệp gặp em, nhưng trước khi tới sân bay bị người ta tóm lấy.. Gửi cho em bao nhiêu email, sao em không trả lời anh?"
Tôn Tĩnh Mông cướp lại tài liệu, giơ nắm đấm lên trước mặt Trương Khác: - Tôi đang giới thiệu kế hoạch với mọi người, anh lấy mất tài liệu, còn họp hành gì nữa?
Quy hoạch phát triển tiền kỳ của Thế Kỷ Hoa Âm đều thảo luận trước kia hết rồi, trọng điểm cuộc họp này liên quan đến tiết mục thi tài của Tôn Tĩnh Mông, cô mất một tháng soạn ra kế hoạch này. Trương Khác không phát biểu ý kiến gì, cuộc họp cơ bản thông qua, phương án tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
Do trong nước còn chưa cho phép cơ cấu tư nhân đầu tư vào chương trình TV, cho nên tiết mục thi tài này phải hợp tác với ĐTH địa phương hoặc TW mới có thể tiến hành.
Khi kết thúc cuộc họp, Trương Khác không chú ý bị Tôn Tĩnh Mông nhéo cho một cái, mặc dù đau chảy nước mắt, bề ngoài vẫn tỏ ra không có việc gì, bà cô này khó ở gì đây? Hay là tới ngày đó rồi, trong tất cả những nữ nhân của y, cô nàng này khó chiều nhất.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Trương Á Bình trước buổi trưa đều tề tụ ở Kiến Nghiệp, do buổi chiều Đinh Hòe, Trương Á Bình buổi chiều đều có chuyện phải rời Kiến Nghiệp, nên mọi người vừa ăn trưa vừa bàn việc.
Hôm qua Tôn Chí Cương tới thăm truyền đạt rất nhiều tin tức, bất kể ông ta đã quyết liệt với Cát Kiến Đức chưa, chỉ cần Cẩm Hồ hợp tác với Liên Tấn, với lòng dạ hẹp hòi của Cát Kiến Đức, ắt sẽ không dung ông ta nữa.
Tôn Chí Cương là người thông minh, hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.
Trương Khác hẹn mọi người tới đây thảo luận làm sao giúp Liên Tấn một tay.
Tới chiều, Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông cho dù không vội rời Kiến Nghiệp cũng làm không hết việc, còn Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhàn nhã tới ngõ Học Phủ tìm quán cà phê uống trà.
- Lão già họ Cát này đúng là ngứa mắt, nếu có cơ hội lật nhào lão ta thì không nên do dự. Diệp Kiến Bân kiến nghị:
- Một con bọ chét mà thôi, mấy năm qua lão ta có uy hiếp nổi Cẩm Hồ không? Có điều con bọ chét này cứ nhảy qua nhảy lại trước mắt dù sao cũng khiến người ta khó chịu. Trương Khác cười: - Tình thế nửa cuối năm nay đã nhìn ra được bảy tám phần rồi, bất kể Tôn Chí Cương có lựa chọn ra sao, Cát Kiến Đức muốn ngồi vững ở cái ghế chưởng môn nhân của điện tử Hoa Hạ sẽ phải tốn chút tâm huyết.
- Cậu định cho con bọ chét nhảy thêm một thời gian nữa?
- Đuổi lão ta đi bây giờ thì cái tội thành tích Hoa Hạ năm nay trượt dốc sẽ do ai gánh? Trương Khác cười khẽ, y biết rõ lượng tồn kho của Liên Tấn và Đông Hưng năm nay có thể dẫn tới thua lỗ: - Muốn lão ta cuốn xéo cũng phải để lão ta gánh theo cái tội này.
Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác lắc đầu: - Nếu Cát Kiến Đức mà biết cậu suốt ngày tính kế, đặt bẫy lão ta thì lão ta chẳng có lấy một ngày yên giấc.
- Nước sau lưng lão ta rất đục, anh có biết quan hệ giữa lão ta và Lâm Tuyết ra sao không?
- Mấy tin tức này hiện giờ tôi chẳng được nghe mấy nữa, bọn họ có quan hệ gì? Diệp Kiến Bân hỏi lại:
- Tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, Lâm Tuyết là cháu gái vợ lão ta, Cát Kiến Đức mười năm trước tới Kiến Nghiệp nhậm chức, vợ lão ta không theo được, lại lo lão ta ăn vụng lung tung, nên phái Lâm Tuyết tới làm giúp việc để giám thị.
Diệp Kiến Bân cười lớn: - Làm thế khác gì đem mỡ tới miệng mèo?
- Ừ, chuyện diễn ra không có gì nằm ngoại dự liệu, mấy năm qua chúng ta cũng chỉ thấy Lâm Tuyết dùng cơ thể để dựa vào bóng mát của Cát Kiến Đức, có điều lạ cái là thời kỳ đầu cô ta sáng lập Tinh Điển rất vất vả, chứ không theo Cát Kiến Đức về Bắc Kinh lợi dụng quyền lực của lão ta vơ tiền, có lẽ khi xưa có uẩn khúc khác nữa.
- Bất kể khi xưa có uẩn khúc gì, cậu cứ nhìn việc cô ta làm những năm qua là đủ. Diệp Kiến Bân chẳng có chút thương xót nào với Lâm Tuyết: - Ý cậu là lúc này Lâm Tuyết sẽ bám lấy Cát Kiến Đức để giải quyết nguy cơ trước mắt?
- Có khả năng. Trương Khác gật đầu:
~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Trung tuần tháng , hơi nóng ở Kiến Nghiệp đã giảm chút ít, buổi trưa đi bộ trong sân trường, bị nắng chiếu trên đầu, mũi vẫn rịn mồ hôi.
Tân sinh viên đã nhập học, học kỳ này có / tân sinh viên được an bài ở trường mới bên kia sông, ở bên trường cũ chỉ có gần tân sinh viên tham gia quân huấn.
Trương Khác đứng lại xem tân sinh viên huấn luyện ở thao trường, nhớ lại cảm thụ quân huấn kiếp trước, Đỗ Phi ở bên cạnh hơi hối hận nói: - Đáng lẽ bọn mình nên tham gia quân huấn, coi như một loại trải nghiệm cuộc đời, giờ thấy thiếu thiếu cái gì đó, không được hoàn chỉnh.
Ba năm trước vào Đh Đông Hải, Đỗ Phi bị bạn xấu rủ rê, sau đó bận làm quán nét với Mông Nhạc, nên không tham gia quân huấn.
Thấy hắn đứng nói không sợ đau lưng, Trương Khác cười đểu: - Tao nghĩ hiện mày xin trường cho quân huấn chắc trường không từ chối đâu, có cần tao nói giúp một tiếng không?
- Bỏ đi, bỏ đi, tao nói cho oai thế thôi, ai dám coi là thật tao trở mặt ngay. Đỗ Phi cười hì hì, lại nhớ ra một chuyện, cảm khái nói: - Nghe bảo trong đám tân sinh viên có nhân vật rất ghê gớm, đúng là Trường Giang sóng sau sô sóng trước, đợt sóng trước bọn mình sắp chết trên bãi cát rồi.
- Ồ, nhân vật nào mà khiến mày cảm khái thế? Trương Khác bật cười: - Nơi này là địa bàn của chúng ta, có con rồng nhỏ nào qua đây cũng phải cúi đầu xuống, mày hay dở gì thì cũng là nha nội rồi, nó dám ngông, mày dạy cho nó ngoan ngoãn...
Đỗ Phi háy mắt nói: - Người ta là nha nội cấp phó quốc đấy, tao không dám lấy trứng chọi đá.
- Đã thấy chưa? Trương Khác nhìn ra thao trường:
- Tao mới chỉ nghe nói thôi, rảnh rỗi đâu mà đi gặp nó, thằng Xuân Minh thích thú với mấy chuyện loại này, có điều có càng hứng thú với cô em xinh tươi trong đám tân sinh viên hơn. Tuy nói Đỗ Phi giúp Chu Hiểu Lộ chuyển tới trường trung học nghệ thuật trực thuộc Học viện Âm nhạc học, song còn hứng thú với loại đề tài này: - Nó là tân sinh viên ở đây, nói không chừng trốn vào đâu đó hóng mát rồi, mặt trời thế này, ai mà muốn ra thao trường nghe người ta sai bảo.
Tiêu Xuân Minh là bạn cùng lớp thời cao trung của Trương Khác và Đỗ Phi.
Thấy Trương Khác và Đỗ Phi lúc này còn hứng thú với chuyện tranh đấu trong trường, Chu Du đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, hắn cũng có nghe tới tân sinh viên mới vào Đh Đông Hải kia, là cháu trai của Tào Binh ủy viên quốc vụ viện, do con cháu quan viên TW thường học ở Bắc Kinh, ra ngoại tỉnh học hết sức ít ỏi, nên chuyện này lan truyền khắp nơi, chỉ là thời gian qua Trương Khác chú ý tới phương diện khác, nên chẳng ai nói với y.
Đương nhiên, nếu chẳng phải Đỗ Phi nói đùa nhắc tới thì cũng chẳng ai cố ý nói chuyện này với Trương Khác, mấy năm qua, lãnh đạo TW yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, ngược lại đám nha nội địa phương trời cao hoàng đế xa lại coi trời bằng vung. Tuy Tào Binh xưa nay có tiếng tăm khá tốt, cháu trai ông ta tới Đh Đông Hải đọc sách, đáng chú ý lắm sao? Vả lại trước mặt Tào Bình, Trương Khác cũng chẳng phải hạ mình, cần gì chú ý tới cháu ông ta.