Ngụy Đông Cường thấy thế, trong mắt thoáng hiện qua chút gì đó, chớp mắt lại cười ha hả: - Bạn trai em phải không? Anh cứ lo cho em mãi, giờ xem ra không cần anh phải lo rồi, nếu mọi người đã tới Văn Chu, vậy hãy để tôi mời khách, ngay ở đây đi, mọi người cũng biết chọn chỗ thật đấy, khách sạn Vương Tử có nhà hàng cao cấp nhất ở Văn Chu, mời cơm ở đây mới thể hiện được thành ý của tôi... Rồi đi tới nắm cánh tay Lâm Băng muốn kéo vào trong, tựa hồ nhất định muốn mời bọn họ ăn cơm.
Trương Khác muốn nhắc nhở hắn một tiếng, bọn họ được người khác mời nên mới xuất hiện ở đây, đương nhiên y chỉ yên tĩnh đứng một bên thôi, hiện y là người ngoài, mặc cho Ngụy Đông Cường biểu diễn cho thoải mái, có lẽ vì quan hệ với Lâm Băng mới làm hắn bất thường như vậy.
Lâm Băng gặp lại Ngụy Đông Cường hoàn toàn mất bình tĩnh, cứ thụ động để hắn nắm tay kéo vào bên trong, Mã Lực thì chẳng biết phải làm sao cũng đi theo nốt. Trương Khác thở dài theo sau, ngẫm lại thì cái gọi là ân oán với Ngụy Đông Cường mấy năm qua chẳng thể gọi là ân oán được, chút va chạm nho nhỏ có thể xảy ra với bất kỳ ai khi gần chục tỉ con người chen chúc nhau trên tinh cầu ngày càng trở nên chật hẹp mà thôi, dù ăn bữa cơm do hắn mời cũng có sao, phía bên Hầu Triêu Quý để Phó Tuấn nói một tiếng là được.
Ngụy Đông Cường mở cửa một phòng bao, mời ba bọn họ vào, nói với những người đã ngồi sẵn trong đó: - Ngại quá, không ngờ gặp mấy người bạn cũ ở Kiến Nghiệp, tôi mời họ tới ăn cơm cùng, mọi người không để ý chứ?
Trong phòng bao có một trung nên béo út, mày nhíu lại nhìn đám Trương Khác, tựa hồ không thoải mái gì với hành động của Ngụy Đông Cường.
Ngụy Đông Cường liền đẩy Trương Khác ra, bổ xung: - Giám đốc Tạ, người bạn này của tôi có cha làm thị trưởng ở Đông Hải đấy, không ngờ được gặp cậu ấy ở đây.
Tên béo thầm chửi:" Thị trưởng ở tỉnh Đông Hải thì liên quan chó gì?" Có điều ông ta là người khéo léo, vẫy tay nói: - Bỏ đi, nếu là bạn của giám đốc Ngụy vậy ngồi xuống ăn cùng.
Ngụy Đông Cường như trút được gánh nặng kéo ghế mời Trương Khác, Lâm Băng ngồi xuống, rồi bảo một thanh niên mặc áo khoác da đi tìm phục vụ: - Cậu bảo phục vụ đem ba bộ bát đũa vào đây.
Tên béo chẳng muốn lấy lòng Trương Khác, chỉ nhiệt tình nói chuyện với một thanh niên mặc véc tây bên cạnh: - Tiểu Ngụy không hiểu chuyện, giám đốc Trần đừng chấp, hôm qua cậu ta nói với tôi là Trần công tử chịu nể mặt ăn bữa cơm này, làm tôi vui suốt một ngày, ăn cơm xong tôi còn có an bài, đảm bảo khiến làm giám đốc Trần hài lòng.
Trương Khác mới hiểu người trẻ tuổi đó là nhân vật chính của bữa tiếc này.
"Giám đốc Trần " lại chẳng thèm nghe tên béo nói gì, nhìn Mã Lực và Lâm Băng một lúc, chắc chắn không nhầm người, mới cung kính đứng dậy, vẻ mặt rất nịnh bợ: - Giám đốc Mã, giám đốc Lâm, tôi thực sự không biết mọi người lại là bạn của giám đốc Ngụy, anh ấy chưa bao giờ nhắc tới với tôi.
Cả bàn đều trố mắt ra, nhìn chằm chằm vào thanh niên họ Trần, rồi lại nhìn sang Lâm Băng, Mã Lực. Vẫn là tên béo phản ứng nhanh nhất, đứng bật dậy bắt tay Mã Lực: - Giám đốc Mã, hân hạnh, hân hạnh quá, Tiểu Ngụy luôn nói với tôi Mã Lực của Trác Vực là người bạn kiệt xuất nhất của cậu ta ở Đh Đông Hải. Ài, không ngờ Tiểu Ngụy lại bày trò vui như thế, cậu ta oán trách tôi trả lương thấp quá, đúng thế Tiểu Ngụy là bạn giám đốc Mã, thì cũng là nhân tài cùng cấp, cái chức vị tổng giám đốc này của tôi nhường cho cậu ấy cũng chưa đủ. Kẻ hèn này chọ Cung, Cty chuyển phát Thân Hối sau này mong được nhờ cậy giám đốc Mã nhiều hơn... Nói rồi rút danh thiếp nhét vào tay Mã Lực, Lâm Băng.
Mã Lực và Lâm Băng luống cuống, ai mà ngờ xảy ra chuyện trùng hợp đến thế, Hoành Tín hệ tan rã làm Trác Vực mới có cơ hội tiến vào thương mại điện tử Chiết Đông, họ Trần kia chính là người phụ trách thị trường của Trác Vực ở Chiết Đông, đang hợp tác nhà phân phối ở Văn Chu, không ngờ Ngụy Đông Cương lại làm giám đốc cho công ty đó.
Ngụy Đông Cường sững sờ, Trương Khác thầm than trò đời oái oăm, tên này sao mà số đen như thế, không muốn để hắn tiếp tục khó xử, bảo Mã Lực: - Coi như đã gặp mặt rồi, chuyện còn lại giao cho Tiểu Trần phụ trách đi. Đứng dậy rời phòng bao.
Lúc này cửa phòng bao bị người ta mở ra từ bên ngoài, Phó Tuấn và Vương Chí dẫn hai người trung niên tới, người lớn tuổi hơn một chút đi đến nhiệt tình bắt tay Trương Khác: - Chào Khác thiếu gia, tôi là Hầu Triêu Quý, Tiểu Chí nói tới Khác thiếu gia bao lần rồi mà tôi không có cơ hội gặp... Vị này là Tần Triêu Dương tân bí thư thành ủy của Văn Chu, bí thư Tần cũng muốn có cơ hội uống chén rượu với Khác thiếu giá, nên tôi tự chủ trương mời bí thư Tần tới đây. Nghe nói Khác thiếu gia gặp bạn cũ ở Kiến Nghiệp, nên tới chúc rượu...
Tên béo vừa đứng dậy định giữ Mã Lực ở lại ăn cơm, nhìn thư ký trưởng thành ủy và bí thư thành ủy đi vào chúc rượu, dù ông ta thấy quen sóng gió cũng choáng váng, lưỡi cứng đờ, muốn nói một vài câu xã giao mà không sao nói lên lời, lòng thầm mắng:" Thằng khốn Ngụy Đông Cường này đúng là biết vờ vịt."
Ngụy Đông Cường thẫn thờ ngồi ngây ra trên ghế, nhìn từng bóng người áo quần sang trọng trước mắt, cảm thấy tất cả như chỉ là ảo ảnh... hắn thấy mình thua kém quá xa … quá xa … việc mình vừa làm mới rồi, đúng là trò hề cho người ta.
Trương Khác không muốn khiến Ngụy Đông Cường bị đả kích thêm nữa, đưa tay ra hiệu, mời Tần Triêu Dương, Hầu Triêu Quý ra khỏi phòng, lúc này mới nói: - Bí thư Tần, thư ký trưởng Hầu cũng thật là, sao dám làm phiền hai vị lãnh đạo tới chúc rượu, tôi còn định nhờ thư ký trưởng Hầu giới thiệu với bí thư Tần cơ, vậy là lần này được thỏa nguyện rồi... Vừa nói chuyện vừa sóng vai lên lầu, Lâm Băng tất nhiên cũng không ở lại.
Buổi tối, những người khác đều ở lại nhà khách trong thành phố, Trương Khác tất nhiên tới Tử Viên Sơn Trang bồi tiếp Hứa Tư, tới rạng sáng, di động ở đầu giường đột nhiên vang lên, Trương Khác bật đèn, thấy số điện thoại của Lâm Băng, bề ngoài trời vẫn âm u, lấy làm lạ sao Lâm Băng lại gọi điện cho mình vào lúc này?
- Ai thế? Hứa Tư cũng bị tiếng di động đánh thức, cánh tay trắng như bạch ngọc đặt lên chăn, ngái ngủ hỏi:
- Lâm Băng, giờ này cô ấy gọi điện làm cái gì? Có vấn đề gì chẳng phải có Mã Lực nằm bên gối sao? Trương Khác lẩm bẩm, Lâm Băng và Mã Lực đều là người tới trưởng thành nói chuyện hôn nhân được rồi, đi ra ngoài làm việc có ngủ với nhau cũng là bình thường, nhất là hôm nay xảy ra chuyện như thế, sao Mã Lực có thể để Lâm Băng cô đơn một mình trong phòng trống được, nhận điện thoại trêu: - A lô, giờ này gọi điện cho tôi có chuyện gì thế? Không phải nhắc tôi đêm ngủ dậy đi vệ sinh chứ... Chưa nói hết câu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Băng.
Trương Khác giật mình, y chưa bao giờ nghe thấy Lâm Băng khóc, cho dù là lúc Ngụy Đông Cường tuyệt tình bỏ đi, Lâm Băng không khóc, lo lắng hỏi: - Sao thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trời có sập xuống cũng có tôi đỡ cho cô...
Hứa Tư cũng quan tâm ngồi dậy, lắng nghe tiếng bên kia điện thoại.
Lâm Băng cứ khóc mãi, nói không ra lời, mất một lúc phía bên kia Mã Lực nhận lấy điện thoại nói nguồn cơn cho Trương Khác: - Ngụy Đông Cường nhảy lầu tự sát rồi.
Ngụy Đông Cường chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, có lẽ trong lòng không chịu nổi chênh lệch quá lớn cho nên nhảy lầu, nhớ lại kiếp trước mình cũng là nhân vật nhỏ vất vả vật lộn với cuộc sống, Trương Khác cầm di động hồi lâu, không nói nổi một câu an ủi.
Chương này vốn là chương Vĩ Thanh, câu chuyện của tác giả Cảnh Tục đã kết thúc ở đây, nhưng câu chuyện cổ tích của mình vẫn sẽ còn tiếp tục, thực ra từ lâu nó đã không hoàn toàn là một truyện dịch rồi …
Đây là một tác phẩm đồ sộ, phần tiếp theo không phải là viết tiếp câu chuyện, chỉ là hoàn thiện để nó kết đẹp và hoàn mỹ đúng kiểu một câu chuyện cổ tích thôi.
Mong tiếp tục được các bạn ủng hộ.
Mình sẽ nghỉ vào ngày mai để hệ thống lại phần cuối, post một ngày - chương như cũ, ước chừng có - post nữa sẽ kết trọn vẹn.