Quan Lộ Thương Đồ

chương 1343: xuân sắc đầy phòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới biệt thự Yến Viên, trong nhà im ắng, Trương Khác nhẹ nhàng mở cửa vào, Trần Tĩnh nằm trên ghế sô pha, mái tóc bồng bềnh như mây, một phần xỏa trên hối, một phần che đi nửa khuôn mặt trắng như tuyết tinh tế của cô, tay ngọc lõa lộ bất an lộ ra ngoài không khí, càng tăng thêm sự dụ hoặc mê người, chiếc chăn đỏ tùy ý che trên người, không che đi được bầu ngực với đường nét gần như hoàn mỹ, phập phồng theo nhịp thở, làm người ta không nhịn được muốn hất tung chiếc chăn ra, muốn khám phá sự mềm mại đàn hồi của gò đồi cao vút đó …

Trần Tĩnh mơ mơ màng màng cảm thấy có người hôn lên má lên môi mình, giật mình mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy nhu tình của Trương Khác đang nhìn mình.

- Chỉ biết bắt nạt người ta thôi. Mỹ nhân mới tỉnh ngủ thỏ thẻ hờn dỗi, hơi thở như lan, dễ dàng làm nội tâm nam nhân ngứa ngáy.

- Vừa rồi làm sao có thể nói là bắt nạn, hiện giờ mới đúng này. Trương Khác cúi đầu xuống ngấu nghiến cánh môi đỏ, săn đuổi chiếc lưỡi thơm mát, ra sức mút dòng nước ngọt trong miệng giai nhân.

Nụ hôn ướt át kiểu Pháp làm Trần Tĩnh hô hấp khó khăn, mũi phát ra tiếng "ư, a" khe khẽ, tựa khóc tựa mừng, gò má đỏ hồng như máu, người nhũn ra trong lòng Trương Khác, cánh tay quấn quanh cổ y, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc của y.

Chiếc áo len trắng bị kéo xuống, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa lộ ngoài không khí, nổi lên gai ốc nhỏ, ngón tay lành lạnh của Trương Khác thuần thục cởi nút chiếc áo lót đen, hai trái cầu tròn trịa no căng bật trung ra, rung rinh hoa mắt.

Đó là hai trái đào chín mọng, tượng chừng sắp chảy mật, đợi nam nhân tới hái.

Cơ thể thành thục tự biết nhu cầu của nó, trước mặt nam nhân trong lòng, chẳng cần phải che dấu gì, hai tay Trần Tĩnh lần cởi y phục Trương Khác.

Ngả mình trên ghế sô pha, Trần Tĩnh mặc cho Trương Khác quần tất lụa màu đen kéo xuống bắp chân, váy bó màu đen bị lột bỏ, lộ ra cặp đùi trắng mê người, theo cùng động tác của Trương Khác từ chậm thành nhanh, tiếng rên rỉ tỉ tê biến thành tiếng kêu kéo dài và hơi thở rực lửa.

Ánh mắt mê ly, cơ thể co giật kịch liệt, chân tay Trần Tĩnh như con bạch tuộc quấn chặt lấy Trương Khác, không ngừng hôn lên tóc y, hít lấy mùi nam nhân mạnh mẽ.

"Ọc ọc ọc.." Đột nhiên tiếng kêu kỳ quái từ bụng mình truyền ra, làm Trần Tĩnh bừng tỉnh, mở mắt ra phát hiện một mình nằm trên ghế sô pha, hạ thân vừa ướt vừa dính, té ra vừa rồi là giấc mộng xuân. Ngẩng đầu nhìn nhà bếp, bên trong sáng đèn, ngửi thấy mùi thơm từ khe cửa truyền ra, bụng lại réo "ọc ọc", bị cơn đói đánh thức.

- Nếu như ăn đồ anh làm quen miệng thì em biết phải làm sao? Trần Tĩnh đi vào phòng ăn, nhìn Trương Khác đang đứng bếp làm thức ăn, nhu tình dịu ngọt lấp đầy ngực, đi tới ôm lấy y từ đằng sau, mặt áp vào sống lưng gầy của y.

- Anh biết em dễ nuôi lắm mà. Trương Khác quay lại, khẽ vỗ lên cặp mông đầy đặn của cô: - Anh sắp xong rồi đây, thời gian qua em vất vả rồi, hôm nay để anh phục vụ em.

- Ừm. Trần Tĩnh nhón chân hôn lên má Trương Khác, ôn nhu đáp một tiếng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của một nữ doanh nhân thành đạt khi ở trước mặt cộng sự.

Trương Khác tay chân nhanh nhẹn, đợi khi Trần Tĩnh ở phòng tắm ra thì thức ăn lẫn bát đũa đều đã được bày biện xong, rượu vang cũng đã được rót vào ly, tuy không đốt nến, nhưng bữa tối diễn ra trong không khí ngọt ngào, ăn cơm xong lười dọn dẹp, mai tự có giúp việc tới dọn.

Hai người mang theo ly và rượu, nắm tay nhau trên tầng hai, ngồi ở ban công trải thảm nhung, nép mình bên nhau, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.

- Ngày kia anh tới Bắc Kinh phải không? Trần Tĩnh đầu dựa vào vai Trương Khác, tay đặt lên ngực y, cảm thụ nhịp tim đập chậm nhưng mạnh mẽ.

- Năm nay tình thế di động sản xuất trong nước không tốt, ngoài trừ Cao Khoa KV và Liên Tín ra, thì các nhà khác đều thua lỗ. Trương Khác lưng dựa vào tường, cúi đầu nhìn người ngọc trong lòng, lấy ngón tay khẽ chạm vào má cô, làn da ấy trơn mịn như mỡ đông: - Cục diện này thế nào cũng phải thay đổi, hiện thực sẽ làm cho nhiều người nhận rõ tình thế, như vậy áp lực của Cẩm Hồ sẽ nhẹ hơn một chút. Tay còn lại của y luồn qua mép áo len, vuốt ve vòng eo nhỏ và cái bụng nhỏ phẳng lỳ.

- Em lại cảm thấy lần này anh đi Bắc Kinh có mùi âm mưu, Tiêu Thụy Dân công khai phản đối tăng cường đầu tư vào Hải Túc, chẳng lẽ không chút liên quan gì tới anh. Cơ thể truyền tới từng cảm giác ngứa ngáy, làm cơ thể Trần Tĩnh bắt đầu vặn vẹo.

- Âm mưu gì chứ, hay là em cùng anh đi Bắc Kinh? Trương Khác hôn cánh môi hồng mọng ướt, đem rượu trong miệng chuyền sang miệng Trần Tĩnh, tay mân mê đồi ngực mềm mại.

Có thể ở bên cùng tình nhân tất nhiên là chuyện sung sướng hạnh phúc rồi, gò má Trần Tĩnh đỏ như chảy ra máu, người cũng nóng như phát sốt.

- Đừng ở đây, mệt suốt cả ngày, còn chưa tắm. Đôi mắt mông lung của Trần Tĩnh như phủ một lớp sương mù, khẽ cắn tai Trương khác, hai tay yếu ớt giữ lấy cái miệng tham lam vùi giữa ngực mình, không cho y kích thích mình nữa.

- Vậy anh bế em đi tắm. Trương Khác đứng dậy, bế cơ thể cao ráo đầy đặn của cô vào phòng tắm. Ngoài phòng gió đông buốt da, bên trong xuân sắc đầy phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm ngày hôm sau Trương Khác bị di động của mình đánh thức, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời âm trầm u ám, có vẻ tuyết sắp rơi rồi.

- Ai gọi điện sớm thế? Mái tóc dài như thác nước che nửa khuông mặt Trần Tĩnh, mắt lim dim cựa mình ngồi dậy, cô váy ngủ trễ cổ, một cái quai đeo trượt suống tận cánh tay, lộ ra bờ vai trơn bóng và mảng da ngực trắng hấp dẫn.

- Là Diêu Văn Thịnh, còn sớm, em ngủ tiếp đi. Trương khác khẽ hôn lên trán Trần Tĩnh, khẽ ấn cô nằm xuống giường, kéo chăn lên, rồi mới nhận điện thoại.

- Chủ nhiệm Diêu, nếu đồng chí không có việc gì gọi điện thoại bừa bãi, thì chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của tổ chức. Vương Duy Quân một khi thăng lên làm thị trưởng, Diêu Văn Thịnh nước lên theo thuyền, hắn lên cấp chính xử nhiều năm rồi, thăng lên một cấp nữa cũng là chuyện hiển nhiên.

Mặc dù chưa có gì được công bố, nhưng kết cục đã được định sẵn, vì chuyện này hắn bị Trương Khác và Đỗ Phi tống tiền được bữa cơm ngon lành.

- Nhờ ơn Khác thiếu gia thường xuyên đánh thức tôi giữa đêm khuya, thế nào tôi cũng phải cảm tạ lại một lần chứ, nếu không sao phải phép. Trọng điện thoại truyền gia giọng nói thản nhiên như không của Diêu Văn Thịnh: - Nếu như có đánh thức Khác thiếu gia từ ổ ôn nhu nào đó, vậy thì cáo tội.

Tiếp đó là tiếng cười cố kìm nén của nữ nhân, nghe rất là giống giọng tiểu nha đầu Dịch Hinh.

- Hiện giờ ở Kiến Nghiệp tôi chỉ lẻ loi một mình, trời lạnh thế này, tôi cũng muốn kiếm mỹ nữ nào đó ôm vào lòng lắm chứ, hay là cho tôi mượn cô em bên cạnh anh đi. Trương Khác tay trái cầm di động, tay phải khẽ vuốt bàn tay Trần Tĩnh lộ ra ngoài.

- Bằng vào sức hút của Khác thiếu gia thì còn cần gì phải mượn, để tôi tư vấn cho một chút nhé, mỹ nữ giám đốc cả Cao Khoa KV đến lúc cần chinh phục rồi.

Lần này thì Dịch Hinh không nhịn cười được nữa, tiếng cười trong như chuông bạc truyền tới.

Đôi gian phu dâm phụ này trước khi kết hôn chẳng hề có tình cảm, lại từ nhỏ lớn lên bên nhau, nghĩ ngủ với nhau lại cảm giác tội ác như anh em loạn luân, vậy mà kết hôn xong thì vợ bảo sao chồng nghe thế, Diêu Văn Thịnh bị Dịch Hinh trông coi gắt gao, nhưng lại có một loại hạnh phúc khác.

- Ai chả biết ba mỹ nữ giám đốc của Cao Khoa KV đều dưới sự quản lý của anh, ai mà biết anh nói tới ai chứ. Trương Khác chột dạ nhìn người ngọc nằm bên cạnh, rụt tay lẹ, hoài nghi tối qua Đỗ Phi ở cùng vợ chồng Diêu Văn Thịnh: - Nghe nói bữa tiệc hôm nọ anh còn lịch sự đưa Úc Bình tiểu thư về tận nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio