Trần Phi Dung lắc đầu: - Không, mặc dù có rất nhiều thứ không hiểu, có điều bọn họ nói rất đơn giản, nên mình vẫn hiểu đại khái. Hơn nữa nhìn mọi người hưng phấn như vậy, mình cũng cảm thấy bản thân đang tham gia vào một sự nghiệp vĩ đại cảm giác rất tốt.
Trương Khác đứng lại nhìn cô trợ lý của mình: - Mình thấy tối nay bạn không nói gì cả, có kiến nghị gì không?
Trần Phi Dung chống một ngón tay lên cằm, hơi nghiêng đầu đi, nói: - Mình thì ý kiến gì được, theo kịp suy nghĩ của mọi người đã vất vả lắm rồi. Có điều buổi chiều cùng bạn đi xung quanh, thấy mọi người rất tản mác, liệu có phải là vấn đề không?
- Ở bên thương vụ Cẩm Hồ không như thế à?
Trần Phi Dung gật đầu: - Khác nhiều lắm, ở Hong Kong lúc nào cũng bận rộn, không chỉ riêng mình, mà ai cũng thế, lúc nào cũng có điện thoại, fax, họp hành, công việc tưởng chừng không bao giờ làm hết, cảm thấy áp lực rất lớn.
- Cẩm Hồ khuếch trương quá nhanh, bận rộn là chắc chắn rồi, có điều thực ra bên Vườn Sồi này nhiệm vụ cũng rất nặng, tản mác mà bạn nói chỉ là bề ngoài thôi. Nếu như bạn tới Ái Đạt, sẽ phát hiện ra Ái Đạt khác hẳn, môi người đều biết rõ tiếp theo mình sẽ làm gì, tốt bao nhiêu thời gian, phải dùng cách gì. Trương Khác mỉm cười nói: - Nảo, để mình kiểm tra bạn nhé, nguyên nhân là vì sao?
Trần Phi Dung ngẫm nhĩ: - Có phải là vì vấn đề mức độ hoàn thiện của xí nghiệp, cùng với loại hình nghiệp vụ khác nhau?
Trương Khác vỗ tay tán thưởng: - Gần như thế, Cẩm Hồ muốn khuếch trương ở cả chuỗi sản nghiệp, chỉnh hợp tài nguyên chất lượng. cho nên rất phức tạp, yêu cầu mỗi nhân viên đều chủ động gánh vác, không ngừng tìm việc để làm. Ái Đạt là xí nghiệp truyền thống, Tô Tân Đông đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc quản lý, cho nên ai lo việc người nấy là được. Còn về Vườn Sồi, thứ đáng quý nhất là năng lực sáng tạo, minh không muốn dùng quy củ hà khắc hạn chế bọn họ. Ở Vườn Sồi, nếu đảm bảo tiến độ, bạn có thể thoải mái an bài thời gian công tác. Nếu có ý tưởng riêng của mình, có thể dùng phòng thực nghiệm, chỉ cần không vượt quá % thời gian công tác là được.
- Oa, thật hâm mộ, mình muốn tới Vườn Sồi làm việc, tiếc là mình không làm về nghiên cứu.
- Cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Trương Khác lắc đầu: - Ban đầu mình cũng lo chế độ này quá tự do, từng có điều tra, kết quả phát hiện mỗi nghiên cứu viên bình quân một tuần dùng hơn tiếng ở phòng thực nghiệm, nên mình không lo nữa. Năm ngoái Vườn Sồi xin hơn bản quyền phát minh, một nửa là do nhân viên nghiên cứu làm ra ngoài thời gian công tác, mình còn gì không thỏa mãn?
Trần Phi Dung gật đầu cười: - Đúng rồi, đây mới là Trương Khác, làm việc tốt không bao giờ chịu thiệt.
- Không ngờ bạn cũng học xấu rồi, nếu người ta làm việc tốt đều chịu thiệt thì còn ai muốn làm chuyện tốt nữa?
Về tới chung cư Thanh Niên, nhìn thấy Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân, Lệnh Tiểu Yến, Mã Lực đều có mặt, Lâm Băng đã xin nghỉ việc rồi, nghe Lệnh Tiểu Yến nói, thực ra Lâm Băng chấp nhận Mã Lực chỉ vì khi đó Mã Lực theo đuổi quá dữ, trong lúc yếu mềm nên gật đầu, qua sự kiện Ngụy Đông Cường, Lâm Băng nhận ra vẫn không thể quên được người cũ, cảm thấy có lỗi với cả hai, muốn nghỉ việc tĩnh tâm lại. Có người bảo Lâm Băng ngốc nghếch, Ngụy Đông Cường hoàn toàn không xứng đáng để cô phải đau khổ như thế, nhưng ai yêu thực sự sâu sắc mới có thể hiểu, tình yêu hoàn toàn không có chữ lý, nếu cân đong đo đếm, cân nhắc hơn kém được, thì không phải tình yêu.
Trương Khác định đưa Lâm Băng sang Thế Kỷ Hoa Âm giúp Giang Đại Nhi, để cô đi nhiều, tiếp xúc nhiều, có lẽ sẽ nghĩ thoáng hơn, hơn nữa phía Thế Kỷ Hoa Âm đang rất cần người...
Thời Học Bân thấy Trương Khác đi vào, nhanh mồm hỏi ngay: - Trông mặt Khác thiếu gia xuân phong đắc ý thế kia, chắc gặp chuyện gì vui rồi.
Trương Khác thấy không có người ngoài, chẳng che dấu: - Vườn Sồi vừa làm ra CPU cho thiết bị di động, so với thị trường đi trước một bước.
Thời Học Bân kinh ngạc, hét lớn: - Tuyệt vời, Trung Quốc có thể làm được CPU rồi, Cẩm Hồ là nhà đầu tiên phải không?
Thi Tân Phi hào hứng nói: - Không sai, đám truyền thông luôn miệng nói Trung Quốc không có tim, giờ thì bọn chúng phải câm miệng hết rồi.
Trương Khác lắc đầu: - Không hoàn toàn, hạch tâm vẫn là của ARM, có điều Vườn Sồi có bản quyền hoàn chỉnh.
Chơi chữ: Chip - Tâm phiến, Trung Quốc không có tâm (phiến).
Thi Tân Phi tức thì xìu xuống, Đỗ Phi thì không nghĩ thế: - Thế đã là không tệ rồi, Vườn Sồi có kế hoạch tuyên truyền không?
Trương Khác khoát tay: - Không, tao không muốn dùng tới chiêu bài yêu nước để bán sản phẩm, xí nghiệp lớn mạnh là phải dựa vào thực lực, không phải là dựa vào lòng đồng tình.
Mông Nhạc cũng tán thành: - Không sai, muốn rèn sắt phải dựa vào sức bản thân.
Mã Lực không phục: - Người Trung Quốc đương nhiên phải ủng hộ xí nghiệp Trung Quốc, yêu nước thì có gì không hay, chẳng qua hiện giờ Ái Đạt không cần dùng chiêu bài này thôi.
Trương Khác nhớ tới sự kiện Hán Tâm kiếp trước, có một giáo sư dùng chip của Motorola, mài đi dấu hiệu, thêm vào chứ ký của mình, thế rồi nói là do mình nghiên cứu ra, huênh hoang đặt tên cho nó là "Hán Tâm Số Một", không ngờ bao nhiêu viện sĩ không phát hiện ra, báo chí đưa tin rùm beng, cuối cùng "Hán Tâm Sổ Một" vốn mang tới tự hào dân tộc, trợ thành một sự kiện làm già thành quả nghiên cứu chấn động. Trương Khác thầm cười lạnh, nhắc bản thân nhất định sớm vạch trần tên giao sư đó, tạm gạt bỏ suy nghĩ này đi, cười nói: - Cũng không phải nguyên nhân hoàn toàn là thế, mặc dù kỹ thuật này đi đầu, nhưng Intel và TI nếu muốn, nhiều lắm mất nửa năm có thể làm ra sản phẩm hoàn thiện hơn, cho nên phải làm âm thầm.
Thời Học Bân giơ ngón cái lên: - Cao, Thái Quân đúng là cao.
Trương Khác giơ chân ra làm động tác muốn đá hắn: - Xéo, tôi ghét nhất người Nhật.
Thời Học Bân cười khả ố: - Đương nhiên rồi, trước kia Khác thiếu gia ghét nhất người Hàn Quốc, hiện giờ chắc chắn ghét nhất người Nhật.
Đỗ Phi chỉ hận tay không đủ dài đấm vào mặt Thời Học Bân một phát.
Thái Quân: Một cách gọi người Nhật của người TQ.
Trương Khác chột dạ muốn nhìn Đường Thanh, đáng tiếc Đường Thanh ngồi sau lưng y, mà Trương Khác không dám quay đầu lại, nhưng cơn đau nhói trên đùi nói cho y biết tâm tình của cô lúc này, Trương Khác á một tiếng, Đường Thanh tức thì rụt tay về, mọi người chẳng hiều gì nhìn y.
Đỗ Phi biết sắp có chiến tranh rồi, liền kéo mọi người đi, đợi mọi người đi cả, Trương Khác đang muốn nói chuyện thì Đường Thanh nắm tay Trần Phi Dung: - Đi, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau.
Trương Khác vội ngăn lại: - Đợi đã, mình có rất nhiều nhiều tài liệu muốn Phi Dung xem, bạn đừng cản trở công việc của Phi Dung.
Trần Phi Dung vừa bực mình vừa buồn cười: - Cả hai đừng suốt ngày lôi mình vào được không, mình phải đi tắm đây.
Trương Khác tay trái nắm tay Đường Thanh, tay phải vẫy: - Được rồi, bạn đi ngủ trước đi.
Thấy Trần Phi Dung lên lầu rồi, Trương Khác kéo Đường Thanh ngồi xuống ghế sô pha, còn y lại ngồi xuống sàn, kề sát bên chân Đường Thanh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt dài của cô, nhất thời không biết phải giải thích chuyện của Lý Hinh Dư ra sao, ngược lại cảm thấy nhìn cô vợ nhỏ của mình mãi không chán, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Đường Thanh đợi một lúc chẳng thấy Trương Khác lên tiếng, chỉ thấy y chăm chú nhìn mình, lòng dần dần mềm xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, có chút buồn bã giận dỗi: - Đôi khi mình chỉ muốn bản thân không biết gì cả, nhưng mình càng sợ mình là người cuối cùng được biết. Nghe cô ấy tự sát, mình không nghĩ ra lý do gì để không cho bạn giữ cô ấy bên cạnh. Đôi lúc mình rất hối hận vì sao mình lại đi Hong Kong, lúc đó mình biết bạn thích Hứa Tư rồi, mình muốn tránh đi thật xa, nghĩ tới Hong Kong rồi sẽ không nhớ tới bạn nữa. Tới khi đó mình đi gặp Hứa Tư, nếu chị ấy là người tốt, mình sẽ yên tâm rời khỏi bạn, không ngờ... Không ngờ cuối cùng vẫn không chạy thoát.