Trương Khác vừa đi bộ về nhà vừa tính toán thời gian sau Tết của mình còn mấy khoảng trống, tính đi tính lại, phát hiện ra tới trước khi về trường chẳng còn chút thời gian rảnh rỗi nào, chỉ biết lắc đầu thở dài. Mặc dù y ném hết chuyện cụ thể cho người khác lo rồi, nhưng vẫn còn không ít việc phải đích thân lo liệu, nhớ tới mỗi mỹ nhân của mình một vẻ khác nhau, Trương Khác cười bản thân sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Lương Cách Trân ở trong sân thấy con trai cười như thằng ngốc lững thững đi vào, tức không chỗ phát tiết, đi tới trước mặt y quát: - Cuối cùng cũng biết đường mò về nhà rồi đấy à?! Kỳ nghỉ từ bao giờ rồi có nhớ không? Đưa tay ra định xách tai Trương Khác.
Trương Khác cười hì hì né tránh, lấy trong cặp đựng laptop ra hộp trang sức Đường Thanh mua cho mẹ chồng, dùng hai tay dâng lên: - Trước tiên xem quà con dâu ngoan mua cho mẹ đã.
Lương Cách Trân nhận lấy chiếc hộp, nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho Trương Khác: - Coi mẹ là trẻ con hả, nếu nói tặng quà, vậy quà của con trai tôi đâu?
Trương Khác biết nếu nói cái vòng cổ là quà chung của mình và Đường Thanh là không qua ải được, đưa tay mò mẫm trong cặp, lấy máy nghe nhạc mang theo người ra: - Cái này con trai hiếu thuận của mẹ chuyên môn tới Hong Kong mua tặng mẹ đấy.
Lương Cách Trân nhìn thấy nhãn hiệu Ái Đạt lấp lánh trên vỏ máy, bị con trai làm tức tới bật cười, đưa tay bợp tay tai một phát, nhìn xung quanh sân không có ai, hỏi: - Sao lại mời Cố Hiểu Mai tới ăn cơm? Con nhìn trúng tiểu nha đầu nhà đó thật đấy à?
Đối với vấn đề này Trương Khác tuyệt đối không thẹn với lòng: - Làm gì có, chỉ là nghiệp vụ của Cẩm Hồ ở Tân Vu cần thị trưởng Cố phối hợp rất nhiều, nếu không để con đuổi người ta đi.
Lương Cách Trân vừa cùng con vào nhà, vừa nói: - Cái tật ăn nói lung tung không chịu bỏ, đến rồi còn đuổi đi được à? Mẹ mời cả nhà người ta tới rồi.
Nghe mẹ nói thế, tim Trương Khác đập lạc mất một nhịp, cố làm ra vẻ tùy ý hỏi: - Đến cả rồi ạ, có những ai vậy mẹ, có đủ chỗ ngồi không? Nghe Lương Cách Trân nói ngoài bốn người nhà y ra, chỉ có hai vợ chồng nhà cậu, Trương Khác thầm thở phào, đồng thời có chút mất mác dâng lên trong lòng.
Đè tình cảm thầm kín xuống dưới đáy lòng, Trương Khác đi vào nhà, hô lên: - Ba ơi, con về rồi đây này.
Trương Tri Hành đang trò chuyện với Cố Hiểu Mai, thấy trai làm ra vẻ trẻ con hiếm có, cười vui vẻ giống như bao người cha khác, vò đầu y, hỏi han vài câu, rồi bảo Trương Khác đi nói chuyện với Vu Trúc và Vu Tinh.
Vu Tinh cuối cùng cũng được gặp thần tượng trong lòng, khẩn trương tới mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đầu óc trống rỗng, chỉ biết đẩy Vu Trúc ra nói chuyện với Trương Khác, làm Vu Trúc không giỏi ăn nói cứ ấp a ấp úng. Còn Trương Khác cũng chẳng hứng thú nói bất kỳ cái với Vu Trúc, có thể giữ được phép lịch sự là nhờ tâm tính thành thục rèn rũa bao năm, muốn biết tin về Trần Ninh, nhưng Trương Khác càng không muốn nghe từ miệng Vu Trúc, chỉ có thể nói vài chuyện nhạt nhẽo ở trường học.
Ba người cứ nói chuyện câu được câu chăng chừng nửa tiếng thì Vu Tinh dần buông lỏng được bản thân, bắt đầu dũng cảm đặt câu hỏi cho Trương Khác, cứ như fan hâm mộ điều tra tư liệu thần tượng. Với Vu Tinh thì Trương Khác không hề phản cảm, nhìn kỹ cô bé này, thực sự có phần hơi giống với Đường Thanh thời sơ trung, có chút cảm giác quen thuộc, y giỏi ăn nói, thể hiện một chút thôi tất nhiên đủ làm cô bé mười mấy tuổi đầu cười tít mắt, sung sướng vô cùng.
~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc ở nhà Trương Khác đợi mở tiệc, thì ở Kiến Nghiệp, cũng có một bữa tiệc gia đình đang đợi bắt đầu, chỉ có điều nhân vật chính vẫn đang ở trong thư phòng nói chuyện.
Có lẽ Lưu Văn Đào ở Hải Châu chịu quá nhiều uất ức, sau khi nhận được chỉ thị của Giang Mẫn Chi, phó tỉnh trưởng Lưu đích thân chạy tới rất nhiều ban ngành của tỉnh, còn đặc biệt kiếm cớ tìm mấy cán bộ của Hải Châu tới tìm hiểu tình hình, cuối cùng hôm nay phát hiện ra manh mối quan trọng, không kìm được hưng phấn, vội vàng tới tận nhà Giang Mẫn Chi báo cáo.
Năm nay là cái Tết đầu tiên của Giang Mẫn Chi ở Đông Hải, an bài rất nhiều hoạt động, bữa cơm tất niên đổi sang buổi trưa, vì thế Lưu Văn Đào tùy tiện tới làm phiền, khiến ông ta hơi khó chịu. Có điều đây là chuyện chính ông ta chỉ thị, cho nên Giang Mẫn Chi không thể cự tuyệt không tiếp, gọi Lưu Văn Đào vào thư phòng, Tiết Minh Lâu pha trà xong cũng được giữ lại nghe.
Lưu Văn Đào trước đó từ Tiết Minh Lâu có được tài liệu do Cát Kiến Đức cung cấp, trong đó nói tới tiền thân của Thương vụ Cẩm Hồ là Việt Tú Hong Kong, Lưu Văn Đào thuận theo manh mối đó tra tiếp, tìm tới tận Việt Tú Hải Châu đã bị xóa bỏ có đại diện pháp nhân là Hứa Tư, càng bất ngờ là ngay cả Cẩm Hồ cũng có đại diện pháp nhân là Hứa Tư. Tới khi hắn nghe ngóng từ cán bộ Hải Châu về Hứa Tư, mới ngạc nhiên phát hiện trên người nữ nhân này có quá khứ không hề tầm thường, sáng sớm hôm nay, Lưu Văn Đào lợi dụng Kim Quốc Hải về nhà ăn Tết, vội vàng lấy danh nghĩa nghiên cứu cải cách quốc xĩ, lấy một đống tài liệu từ Chính pháp ủy, trong đó có vụ án cải cách tập đoàn Tân Phong Hải Châu, sau khi đọc kỹ càng, lập tức như vớ được vàng.
- Nữ nhân tên Hứa Tư này rất không đơn giản. Lưu Văn Đào nhớ lại khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Hứa Tư, cho dù chỉ nhìn ảnh chụp hồ sơ cũng không che lấp được sự quyến rũ kinh hồn đó, hắn chưa bao giờ thấy cô gái đẹp mê người như vậy, nuốt nước bọt nói: - Năm , cô ta là giám đốc nhân sự của tập đoàn Tân Phong Hải Châu, vì chuyện cải cách nó, mà gây ra vụ án hối lộ mấy triệu và vụ án giết người, cuối cùng bí thư thành ủy Hải Châu khi ấy là Đinh Hướng Sơn bị phán năm tù. Hứa Tư chính là nhân chứng trọng yếu của vụ án, trong vụ án Tân Phong, mới đầu cô ta thừa nhận mình là nhân tình của Đường Học Khiêm, Đường Học Khiêm thông qua cô ta nhận hối lộ của Khương Minh Thành, tổng giám đốc tập đoàn Tân Phong số tiền vạn. Sau khi Đường Học Khiêm bị thẩm tra, vụ án giao lên tỉnh, cô gái này lại đổi khẩu cung, nói mình là tình nhân của Đinh Hướng Sơn, số tiền vạn là Đinh Hướng Sơn bảo Khương Minh Thành đưa cho cô ta chữa bệnh cho em gái. Vì làm chứng tố giác, thêm vào tích cực trả lại số tiền kia, cho nên cuối cùng tránh được khởi tố.
Lưu Văn Đào cố ý dừng lại một chút, để Giang Mẫn Chi có thời gian suy nghĩ, sau đó hưng phấn vỗ đùi nói: - Tôi nghe được một vài tin đồn ở Hải Châu, chuyện này thực ra là do Đường Học Khiêm và Đinh Hướng Sơn tranh giành tình nhân, chó cắn chó mà thôi. Hứa Tư thấy Đinh Hướng Sơn là bí thư thành ủy nên đứng về phía ông ta, lên tỉnh nhất định được nhân vật có thế lực mạnh hơn ám thị, cho nên mới cắn trả.
Giang Mẫn Chi cũng có chút ấn tượng về vụ án này, nó được đưa lên tài liệu tham khảo nội bộ, vụ án bí thư thành ủy hãm hại phó thị trường đúng là làm người ta khó quên được, hơn nữa phó thị trưởng còn trở mình kéo ngã bí thư thành ủy, có điều ông ta chưa bao giờ liên hệ vụ án này với Cẩm Hồ.
Lưu Văn Đào thấy Giang Mẫn Chi gật gù, được cổ vũ lớn, chẳng quản khát khô cổ, nói tiếp: - Khi đó bí thư chính pháp ủy tỉnh là Tử Học Bình, ở Hải Châu, thậm chí là ở trên tỉnh đều không ít người nói Trương Khác là con nuôi của Từ Học Bình. Manh mối tới đây là rõ rồi, Trương Tri Hành là thân tín của Từ Học Bình, là cấp dưới cùng là bạn thân của Đường Học Khiêm. Nên Trương Khác thông qua Từ Học Bình lợi dụng Hứa Tư lật lại vụ án cho Đường Học Khiêm. Hứa Tư sau khi thoát thân trở thành kẻ môi giới vơ tiền cho Từ Học Bình. Vì vụ án này Từ Học Bình lên làm tỉnh trưởng năm , đó cũng là năm tập đoàn Ái Đạt được thành lập. Vì thế tôi xin có một giả thiết lớn gan, vấn đề tài chính của tập đoàn Ái Đạt thế nào cũng liên quan tới Từ Học Bình. Năm Từ Học Bình hiệp trợ phó thủ tướng Triệu Tề Đông thanh kiểm tra các công ty đầu tư, trong thời gian đó ông ta muốn giở trò một chút không khó khăn gì.