Vùng đất đẹp như thế, Trương Khác sao nỡ bỏ qua? Nên mua luôn mẫu trồng vườn, đây gần như là chỗ đẹp nhất Tượng Sơn Nam Lộc, kề núi giáp sông, cảnh sắc tươi đẹp, rất thích hợp xây viên lâm tư nhân. Vài năm nữa đợi địa ốc nóng lên, xem Tống Bồi Minh có xót của không.
Mặc dù Tống Bồi Minh mấy năm nữa sẽ không ở lỳ tại Thành Nam, nhưng ông ta sẽ còn phát triển ở Hải Châu, nhìn vùng đất đẹp như thế, sao không tiếc cho được?
Tuy rằng có thể mời công nhân trồng vườn, nhưng một số việc phải đích thân làm mới có ý nghĩa, Trương Khác chuyên môn mua sách trồng hoa hồng, xem rất nghiêm túc.
Đường rất khó đi, nhưng tiện cho Đường Thanh bám vào Trương Khác, hai người đi lên đê, chưa tới nơi đã thấy trên đó có hai người mặc áo mưa.
- Sao lại tới đây?
Chu Du đứng trên đê đặt tay lên miệng làm loa, nói to:
- Nhờ mọi người tới giúp chia đất reo mầm cơ mà, sao lại chạy lên đê chơi.
Tương Vi cùng mới từ bờ sông leo lên đê, nói:
- Chúng tôi đều nghĩ cậu không áp bức cấp dưới như thế, quá nửa là lấy danh nghĩa lao động mời chúng tôi tới nắm cảnh sông nước, nên chúng tôi rất tự giác lên đê đợi cậu tới. Xem đi, chúng tôi đưa cả hai nha đầu nhà Phó Tuấn tới đó.
Trương Khác cười ha hả, nhìn Tô Tân Đông dùng cả chân lẫn tay bò lên đê.
- Đây đúng là chỗ rất đẹp, làm người ta nhìn thấy không nhịn được muốn chiếm lấy toàn bộ.
Tô Tân Đông thở phì phò nói:
- Mọi người phải rèn luyện sức khỏe đi, coi như lấy lao động làm rèn luyện, sau này chuyện reo hạt giống, chia ọi người làm hết.
Trương Khác nhìn cơn mưa phùn rơi xuống mặt nước, làm hình thành lớp sương khói mờ mờ, vừa mang nỗi buồn mang mác, lại đầy tình thơ ý họa:
- Lão Tô nói xem, Ái Đạt mấy năm thì có thể chiếm hết mảnh đất này?
Đám Tô Tân Đông, Chu Du, Đinh Hòe nhờ Nguyên Đán được mấy ngày rảnh rỗi, thời gian qua bọn họ mệt tới xương khớp rã rời rồi, y còn rảnh rỗi đi xem sách trồng hoa hồng, hôm nay tuy nói ọi người một ngày nghỉ phép, nhưng lại kéo bọn họ tới giúp chia luống.
Trồng hoa hồng trước tết thì phải chọn loại cây giống to khỏe thì mới đảm bảo sống được, tranh thủ ngày tết Dương lịch trời mưa lất phất, thời tiết lại không quá lạnh, mọi người ra ngoại thành chơi.
Tương Vi là người Hải Châu, còn đám Đinh Hòe, Tô Tân Đông, Lỗ Khánh Sinh thuộc thành phần bị lừa tới Hải Châu, cho nên tới đây bao lâu, chưa có thời gian rảnh leo Tượng Sơn, tĩnh tâm ngắm nhìn nước Tiểu Giang.
Mưa khói mông lung, trời nước một màu, tới đây mới biết nơi mình hàng ngày làm việc lại đẹp như thế.
Tô Tân Đông nói rất văn vẻ:
- Ở đây trông chút hoa cỏ, cái thú trong đời người cũng chỉ đến thế là cùng, Khác thiếu gia định trồng hoa hồng ở đây?
- Hoa hồng sẽ phải trồng, nhưng không nhất định là trồng toàn hoa hồng.
Trương Khác hào hứng nói:
- Mọi người thích cái gì, ỗi người kiếm một chỗ, nếu ý kiến mọi người phong phú, đem nó thành vườn bách thảo cũng được.
- Tôi thích trúc.
Đinh Hòe xen vào một câu:
- Trồng trúc cũng được chứ?
- Cũng được, có điều anh phải bỏ thời gian ra mà chăm sóc, tôi mới mời hai công nhân, có bóc lột người ta đến đâu cũng không chiếu cổ xuể.
Tô Tân Đông giới thiệu:
- Lão Đinh ở nhà cũ cũng trồng trúc, tôi thấy trong rừng trúc chim chóc đặt biệt nhiều.
- Vậy tôi có thể đón cha mẹ tôi tới, để họ giúp tôi chăm trúc.
- Được đấy, các cụ quen bận rộn rồi.
Tô Tân Đông kể chuyện gia đình Đinh Hòe:
Đinh Hòe quê An Huy cha mẹ có bệnh phong thấp nên không làm ruộng được nữa, Đinh Hòe làm việc ở Cty Vạn Yến đón cha mẹ tới Hợp Phì, nhà có mấy mẫu đất đem trồng trúc hết, cứ vài ba hôm lại về một chuyến.
Đinh Hòe và vợ con tới Hải Châu, cha mẹ hắn nhất quyết không chịu theo, thà về quê sống. Người già sống ở nông thôn cả đời quen rồi, vào thành phố đã rất không thích, tới nơi xa lạ càng quá bằng chịu tội.
Trương Khác nghe xong nói:
- Vậy cũng được, cho anh một chỗ trồng trúc.
Tượng Sơn tọa lạc phía đông Tiểu Giang, sườn bắc Tượng Sơn thoai thoải, sườn nam lại như bị Thiên Lôi dùng búa bổ một phát vậy, dựng ngược, từ đỉnh núi tới chân núi gần như là một vách đá lớn vuông độ.
Công viên Tượng Sơn chỉ là vùng rừng nối đỉnh núi với sườn dốc phía bắc, rộng mấy nghìn mẫu, đứng trên đỉnh núi nhìn Tiểu Giang, khí thế hùng tráng mỹ lệ, nhưng ít người tới vùng đất bằng phẳng phía nam núi.
Nếu như phía nam không phải là vách đá lớn mà cũng là sườn dốc thoải như phía bắc, chân dốc hẳn sẽ liếm tới mép nước Tiểu Giang. Giữa vách núi phía nam và Tiểu Giang là một mảnh đất hình phễu, kéo dài tới tận nhà máy cũ của Ái Đạt, địa hình mới mở rộng ra.
Từ nhà máy cũ của Ái Đạt hướng về phía bắc, tới tận chân Tượng Sơn, diện tích chừng hai cái thôn nhỏ, mảnh đất này dùng vào việc gì cũng không thích hợp, xây nhà máy quá uổng phí của trời, khai phát địa ốc cũng thích hợp, chỉ là lọt vào tay tư nhân, cũng uổng. Thích hợp nhất là biến thanh vườn bách thảo cỡ lớn.
Trương Khác lúc này còn chưa rảnh chiếm hết vùng đất này, nhưng trong lòng có tham vọng đó, hiện giờ chỉ có thể mua tạm mẫu trồng cây cỏ để an ủi.
Nói tới chủ đề này ai nấy đều hứng trí, bởi vì mọi người dù ở trong thành phố, nhưng đều thích đặt ở ban công góc nhà chút cây cối, tựa hồ muốn kéo gần khoảng cách với tự nhiên. Trương Khác đồng ý phân chia đất, mọi người tranh nhau làm mẫu không đủ chia cho tất cả.
Đương nhiên trước khi thực sự bắt tay vào công việc, còn cần sửa con đường này, mọi người mỗi người một câu, đề xuất rất nhiều ý kiến, Trương Khác ghi hết lại. Dù sao trong những người ở đây, trừ Tích Dung Tích Vũ ra thì y rảnh rỗi nhất.
Tương Vi hỏi Trương Khác:
- Triệu Cẩm Vinh ở Bắc Quan xây viên lâm, sao Khác thiếu gia không xây viên lâm tư nhân lại đành lòng chia ọi người dùng.
- Nơi này cảnh trí tự nhiên, cho dù không đầu tư gì phong cảnh cũng cực đẹp, chỉ là ít người phát hiện ra mà thôi. Nếu như tôi độc chiếm một mình, sẽ bị người ta nói quá tham lam. Hơn nữa tôi lấy được mảnh đất này chẳng tốn kém mấy, nếu làm thành viên lâm tư nhân, chẳng phải bị người ta rỉa rói sau lưng sao?
Trương Khác cười ha hả:
- Nếu có vùng sơn cùng thủy tận nào đó, tôi mua lấy cải tạo dần, người ta sẽ không nói được gì.
Tương Vi cười duyên:
- Ra là Khác thiếu gia có suy nghĩ đó, tôi lại rất kỳ vọng Khác thiếu gia có hành động kinh người gì cơ.
Trương Khác chỉ cười, y rất hâm mộ khu viên lâm của Triệu Cẩm Vinh ở Bắc Quan, chỉ là lúc này chưa có tinh lực để làm, cho dù là khu vườn bách thảo này cũng cần mọi người phân chia nhau góp sức.
Chu Du nói:
- Không nói tới quy hoạch tương lai của Ái Đạt, lại đi nói chuyện cây cỏ, mọi người đều không đủ chuyên tâm với công việc.
Trương Khác chỉ Tô Tân Đông:
- Tôi vừa tới đã hỏi anh ấy vấn đề này rồi, đến giờ anh ấy còn chưa trả lời.
Bắt đầu từ năm , Ái Đạt mỗi tháng ít nhất sản xuất vạn chiếc đầu đĩa, cũng chính thức đưa ra đầu đĩa dùng chip giải mã mới.
Hiện giờ rất nhiều nhà máy linh kiện đều lựa chọn trực tiếp xây dựng nhà máy trong khu công nghiệp, chuyên môn cung cấp linh kiện theo nhu cầu của Ái Đạt, chiếm gần như cả vùng đông nam trấn Ích Long.
Tối nay ĐTH TW sẽ chiếu quảng cáo Tiêu Vương của Ái Đạt, chưa cần đợi tới bản quảng cáo này, truyền thông trong nước đã đem khái niệm Tiêu Vương thổi phồng lên, làm Ái Đạt được nhà nhà hộ hộ biết tới.
Thống kê sơ bộ tài vụ, trong năm , Ái Đạt đầu tư nhà xưởng, tuyên truyền thị trường lớn như thế, vậy mà còn lãi gần vạn, Trương Khác tâm tình rất tốt, cho nên phê chuẩn mọi người được nghỉ hôm nay.
Vấn đề Trương Khác đưa ra, làm đám Tô Tân Đông đều đang suy nghĩ rất lung.
Mưa tới hoàng hôn thì dần tạnh, không khí ẩm ướt, mặt sông tràn ngập sương mù, mọi người đều đệ nghị tới quán Tiểu Giang Ngư của trấn Ích Long ăn tối.