Đưa Tương Vi về nhà xong, Trương Khác lái xe đưa Đường Thanh đi xem nhà mới.
Không chỉ nhà Trương Khác, nhà Trương Tri Phi muốn chuyển nhà mà Tạ Vãn Tình cũng muốn trả biệt thự Tiểu Cẩm Hồ cho Đường Học Khiêm, dù sao đó là nơi ở chuẩn bị cho lãnh đạo thành ủy, không thể chiếm mãi được.
Thời đó nhà ở thương phẩm rất ít, biệt thự cao cấp càng hiếm, dù thi thoảng có thì cũng phải đợi cơ hội mới được. Rất nhiều nhà cao cấp do xí nghiệp tự xây, chỉ phân phối trong nội bộ, không bán ra ngoài.
Muốn ở nhà tốt, căn bản không có lựa chọn, chỉ có cách đợi cơ hội, thì đương nhiên, có tiên mua đất xây vài ba cái biệt thị thì khỏi nói.
Lần này cục bưu điện xây khu nhà ở cho công nhân ở phía nam Tiểu Cẩm Hồ, đứng trên đường cái nhìn vào, đều là nhà tập thể sáu tầng, nhưng từ cộng lớn của tiểu khu đi vào, còn có một cổng lớn nữa, bên trong là mười mấy căn nhà hiện đại hai tầng, Hoành Viễn là đơn vị xây dựng, Trương Khác đề xuất muốn chuyển nhà, Trương Tri Phi trao đổi riêng với cục bưu điện.
Nghe nói bên trong còn có trạm gác, trị an của khu nhà hai tầng vô cùng tốt.
Trương Khác nghĩ rồi thở dài, những mảnh đất đẹp bên Tiểu Cẩm Hồ bị ban ngành có thực quyền trong thành phố chiếm hết rồi.
Tạ Vãn Tình đã chọn một căn nhà, Trương Khác bảo mẹ tới xem nhà, chọn một trong hai căn còn lại, đương nhiên nếu thích những căn nhà khác có thể điều đình riêng với cục xây dựng, có điều không cần làm chuyện khiến người ta ghét ấy.
Cục bưu điện biết Trương Tri Hành, Tạ Vãn Tình muốn chuyển tới đã nhường ra ba căn nhà đẹp nhất bên hồ rồi, không thể có gì khiến người ta không hài lòng nữa.
Trương Khác lái xe tới tiểu khu, thấy hai căn nhà kề nhau góc phía đông đều sáng đèn, chú ở căn nhà bên trái thò đầu ra, chắc là thấy xe của bọn họ.
Vì quy cách và cấp bậc, nhà của cục bưu điện nhỏ hơn biệt thự thành ủy một cỡ, nhưng đẹp hơn một chút, đất rải đá xanh, Đường Thanh nhảy xuống xe, hưng phấn nói:
- A sau này đi bộ là có thể qua thăm bạn rồi.
Nơi này cách tập thể học viện sư phạm chỉ mười mấy phút đi bộ, đúng là rất gần.
Trương Khác đưa tay vỗ nhẹ má Đường Thanh:
- Hay mình giữ một căn phòng cho bạn? Bạn tới ở luôn càng tốt.
Đường Thanh xấu hổ nói:
- Bạn cứ mơ đi.
Trương Khác và Đường Thanh đi vào, ngoài cha mẹ và chú, thím và Trương Mân cũng ở bên trong.
- Sao muộn thế mới tới?
Lương Cách Trân nới với giọng trách móc:
- Mọi người đều đợi một lúc rồi đấy.
Có điều nhìn thấy Đường Thanh thẹn thùng như cô vợ nhỏ đứng bên con mình, chút oán giận tiêu tan sạch, kéo tay Đường Thanh nói:
- Con mắt đám trẻ các con hợp thời đại hơn, cháu xem giúp dì căn nhà này bố trí thế nào cho thích hợp, nói không chừng sau này cháu và Tiểu Khác sẽ ở đây đấy.
"Khụ khụ." Trương Khác ho hai tiếng:
- Mẹ, Thanh Thanh mới học năm thứ hai cao trung, mẹ nói chuyện này có sớm quá không?
Lương Cách Trân nhìn con trai trấn áp:
- Sớm cái gì? Thanh Thanh xinh đẹp như thế, thông minh như thế, mẹ không xác định sớm, nói không chừng bị thằng nào đó cướp mất...
Theo ý kiến của Trương Khác, để nhà thiết kế làm là được, mẹ nhất định muốn tự tay làm, có lẽ phụ nữ bố trí chỗ ăn ở của gia đình là có cảm giác thành tựu nhất.
Thấy liền kéo Đường Thanh, thím tới thảo luận sôi nổi, ngay cả nha đầu Trương Mân cũng sán vào, Trương Khác chịu thua cùng cha, chú ra sau nhà nói chuyện.
Giống biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, đằng sau nhà cũng có đình viện sát hồ, tuy nhỏ hơn một chút, nhưng lại rất xinh xắn, ngoài lan can sắt còn có bậc thang gỗ đi xuống tận mép nước, có thể dùng làm bến thuyền nhỏ, Trương Khác tính mua một con thuyền buộc ở đây.
- Bác cả con lần này có chút phiền phức.
Trương Tri Hành nhận thuốc lá từ tay Trương Tri Phi, không để ý tới Trương Khác, dù có coi con như người trưởng thành, cũng không chủ động cho con hút thuốc.
Trương Khác ngẩn người, mặc dù y luôn có thành kiến với bác cả, nhưng dù sao trong mắt người ngoài, bọn họ cùng một gia tộc:
- Rắc rối gì ạ?
- Trương Dịch sau khi về Đông Xã cùng người ta góp cổ phần mở công ty, tiền đầu tư bị tên tiểu tử làm ăn cùng ôm hết bỏ chạy rồi..
Trương Tri Phi vừa châm thuốc cho anh, vừa nói:
- Tiền không nhiều hơn vạn, quan trọng số tiền đó của cục thương mại, chú đuổi thằng nhãi hỗn xược Trương Dịch về Đông Xã, trong lòng bọn họ cũng hận, chuyện gì cũng che giấu, không nói với bên này, giờ không bưng bít được nữa mới gọi điện thoại tới.
Hơn vạn đâu phải con số nhỏ, Trương Khác nhìn chú:
- Bị điều tra rồi ạ?
Trương Tri Phi gật đầu:
- Nếu không điều tra thì đã kịp bù tiền vào, chẳng có chuyện gì rắc rồi, có điều hiện giờ vẫn kiểm soát trong nội bộ... Đại khái là nể mặt anh hai.
Trương Khác bực bội, nhặt nắm đá ném xuống nước, y chẳng muốn quan tâm tới chuyện khốn kiếp này, nhưng nếu bác cả bị đổ, người ngoài nhìn nhà họ Trương ra sao?
Mọi người giờ đều bất giác coi Trương Khác là trọng tâm của gia tộc rồi, hơn một năm tài sản của Trương Khác cả trong tối lẫn ngoài sáng để lên tới trăm triệu, kỳ tích này phát sinh với bất kỳ ai đều sẽ được người xung quanh coi trọng.
Chuyện này vốn Trương Tri Phi có thể trao đổi với Trương Tri Hành rồi quyết, song thấy vẫn cần hỏi ý kiến Trương Khác.
Trương Khác bực tức ném hết đá xong mới nói:
- Chuyện này hoãn một chút, không dạy ột bài học không được, đặc biệt là Trương Dịch, con đường sau này còn dài, chú không thể đi sau chùi đít cho anh ta mãi được.
Trương Tri Hành gật đầu:
- Hoãn một chút cũng được, bọn họ đang hận chứ gì, vậy cứ để bọn họ hận đi... Anh thấy lần này để anh cả lui về cũng được, tránh sau này làm mọi người ứng phó không kịp.
- Mài rũa tính tình họ chút cũng tốt.
Trương Tri Phi cũng tức lắm, nếu khi người ta ôm tiền chạy báo ngay thì trong lòng ông ta còn dễ chịu một chút, đằng này Trương Tri Vi tới lúc cùng đường mới nhớ tới bên này, nhất định luôn để bụng chuyện Trương Dịch bị đuổi về Đông Xã:
- Anh ấy kéo dài mười mấy ngày rồi, dù sao để chuyện đưa lên thành phố thì anh hai cũng mất mặt.
Trương Khác cười nhạt:
- Cho bọn họ đau khổ mười mấy ngày cũng tốt...
Chẳng biết sau khi trong nhà không còn quyền thế, tính tình Trương Dịch có thay đổi hay không.
Trương Tri Phi khoát tay:
- Không nói chuyện bực mình này nữa, thu hoạch bên Ái Đạt sao rồi?
Trương Khác nhún vai:
- Vốn có thể dành cho bản thân - vạn tiền sinh nhật, nhưng hết chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng vẫn là con ma nghèo.
Đầu tiên là hơn vạn cho Hứa Hồng Bá cải tạo tu sửa quán cờ, rồi mua mẫu đất trồng hoa ở Tượng Sơn, Trương Khác đúng là nghèo rồi.
Trương Tri Phi ngạc nhiên:
- Ái Đạt năm nay chi tiêu lớn như thế còn lãi à?
- Đầu đĩa kiếm nhiều tiền như vậy sao?
Trương Tri Hành cũng ngạc nhiên, thành công của Cẩm Hồ còn có thể nói liên quan rất lớn tới chính sách thành phố, còn thành công của Ái Đạt có thể thản nhiên đối diện với nghi vấn của các phương diện.
Trương Khác giải thích:
- Hiện giờ còn được, vừa mới lưu hành, gần như không có đối thủ cạnh tranh nên lợi nhuận ột chút, giống như các nghành nghề khác thôi, một hai năm nữa là không còn lợi nhuận cao như vậy nữa.
- Có đối thủ cạnh tranh cũng là đương nhiên thôi, lợi nhuận cám dỗ mà, người Trung Quốc chẳng đề tâm tới cái gì, mỗi tiền là rất chú tâm, chú nghe nói riêng Thành Nam đã có bốn năm xí nghiệp chuẩn bị lập hạng mục đầu đĩa.
Trương Tri Phi nói.
- Vâng, đợi bọn họ làm ra máy, ngày tháng thoải mái sẽ kết thúc.
Trương Khác giọng vờ như bất lực, nhưng sắc mặt hết sức bình thản. Nghành ghề có lợi nhuận cao sẽ có nhiều người theo gót, đó là hiện tượng tất nhiên trong nước.
- Chậc chậc, chuyện này có nửa năm lợi nhuận cao đã sướng chết rồi, cháu còn mong hưởng cả đời à? Một năm qua Ái Đạt tổng cộng đầu tư cũng cả trăm triệu, đó toàn là tài sản từ tay trắng làm nên mà.
Việc xây dựng cơ sở của Ái Đạt gần như do Hoành Viễn bao hết, dù Trương Khác không nói, Trương Tri Phi cũng tính toán ra được.