Trương Khác mua mẫu đất ở sườn nam Tượng Sơn, chia ra ọi người cùng hợp lức trồng một vườn bách thảo, còn đăng ý một công ty quản lý, mời một người ở cục viên lâm học quản lý viên lâm tới phụ trách nơi này, chi phí vận hành công ty mọi người chia nhau, đương nhiên Trương Khác đóng phần lớn.
Đầu tiên mọi người góp tiên làm một con đường xi măng dưới Tượng Sơn, tránh cứ mưa xuống là xe đi vào lại dính đầy bùn đất.
Sau Tết nhiệt độ Hải Châu tăng trở lại rất nhanh, nguyên nhân cũng là do Tết năm nay tới muộn, ngồi trên xe nhìn thấy cây trà sau hàng rào gỗ bên đường mọc chồi non, Trương Khác nói:
- Mùa hè chúng ta tới đây nơi này đã mọc thành cây rồi.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình xuống xe trước vườn bách thảo, bảo Phó Tuấn đưa Chu Du về thành phố, trước khi công ty tan ca đến đón họ là được.
Giám đốc nơi này đã dẫn người tới công ty cây giống xem giống hoa, trong vườn chỉ có công nhân đang làm đất, trước Tết, Đinh Hòe đã đón cha mẹ tới Hải Châu trồng trúc, Trương Khác và Tạ Vãn Tình tới chào hai ông bà trước, y không hiểu mấy về trúc, nghe cha mẹ Đinh Hòe nói sau một trận mưa xuân là có thể thấy măng mọc lên rồi, nhưng hiện giờ chưa thấy gì cả, còn tưởng là đất hoang.
Mục đích ban đầu nơi này là trồng hoa hồng cho Đường Thanh và Tạ Vãn Tình, nên hoa hồng được trồng trước tiên, ước chừng - mẫu, giờ chỉ còn đợi mùa ra hoa nữa thôi.
- Hai ngày qua Tiểu Lục không nghiêm tục bàn chuyện rút vốn...
Tạ Vãn Tình khoan thai đi giữa những khoành đất xanh mướt chồi non, gió mát xung quanh mang theo hương thơm đất mùa xuân vô cùng dễ chịu, khung cảnh tĩnh lặng, chỉ loáng thoáng có tiếng song từ phía bờ sông vọng lại, nhưng trong lòng vẫn chưa hết ưu lo.
- Chị lo có biến cố à?
- Tiểu Lục rất thông minh, nó ở cạnh Triệu Cẩm Vinh thời gian dài như thế, chỉ e rất nhiều chuyện được nó nghĩ thấu rồi.
Tạ Vãn Tình gật đầu.
- Ha ha, mặc dù trốn sau lưng đâm người khác rất thích, nhưng không thể trốn mãi cả đời được.
Trương Khác chẳng lo:
Trương Khác chăm chú nhìn Tạ Vãn Tình, mấy ngày qua nhiệt độ tăng mạnh, buổi trưa mặc đồ mùa xuân cảm thấy nóng nực rồi, Tạ Vãn Tình cởi áo khoác mỏng vắt ở cánh tay, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài vấn cao, trông đoan trang điển nhã còn vương chút khả ái của thiếu nữ, bầu ngực vun tròn khiến người ta mê đắm, vòng eo đầy đặn hơn của các thiếu nữ một chút, trông càng có nhục cảm, dễ khiến nam nhân sinh ra tưởng tưởng vô hạn, đôi chân thẳng tắp, đùi căng, hoàn toàn không có vẻ gì của một nữ nhân đã qua ba mươi.
Trương Khác hít một hơi trấn định lại:
- Chị, chúng ta lên đê dạo đi.
Từ đây vòng qua cửa thì khá xa, Trương Khác vịn hàng rào nhảy qua, Tạ Vãn Tình nổi tính trẻ con, đặt áo lên hàng rào, rồi học Trương Khác trèo qua, Trương Khác đưa tay đỡ lấy eo cô, để Tạ Vãn Tình vịn vai nhảy xuống, không ngờ Tạ Vãn Tình nháy mắt, đặt mông ngồi lên vai y, sau đó từ lòng y trượt xuống.
Ôm cơ thể thành thục đầy phong tình trong lòng, Trương Khác thấy tim đập rộn lên, kéo người Tạ Vãn Tình vào lòng, để vùng bụng cô áp sát vào mình, đưa tay xoa nắn cặp mông cô, trong lòng cảm khái: Nữ nhân thật y như thuốc phiện, dính vào một cái là nghiện.
Từ khi phát sinh quan hệ nam nữ với Tạ Vãn Tình, khao khát của y với cơ thể mỹ diệu này không dễ dàng áp chết như trước được nữa, không may về Hải Châu khó tìm được cơ hội ăn vụng, nữ nhân ba mươi như sài lang, không biết Tạ Vãn Tình có cảm giác gì?
Nghĩ thế, tay xoa may hơn bờ mông của Tạ Vãn Tình, đầy đàn hồi, ấn vào một cái cảm giác nảy ra mạnh mẽ, thường nói nữ nhân sau tuổi sẽ xuất hiện nếp nhăn, nhưng Trương Khác tỉ mỉ tìm khắp cơ thể Tạ Vãn Tình, không thấy chỗ nào có dấu hiệu xuất hiện nếp nhăn, không biết làn da như thiếu nữ này của cô bảo dưỡng như thế nào.
- Ngứa...
Tạ Vãn Tình đẩy bàn tay nghịch ngợm của Trương Khác ra, sợ công nhân trong vườn nhìn thấy, hơn nữa tay Trương Khác vừa chạm vào mông cảm thấy có chút phản ứng, không thể tập trung nghĩ chuyện khác được nữa:
- Em thực sự không sợ bọn họ giở trò sau lưng à?
Trên đê cùng với mép trong đều đã trồng bạch dương và liễu, đứng trên đê không lo bị công nhân nhìn thấy nữa, Trương Khác ôm lấy eo cô, cúi đầu áp tới đôi môi hồng nhuận. Tạ Vãn Tình ngoẹo đầu đi chánh, yếu ớt chống vào ngực ý nói:
- Đừng, nhớ có người nhìn thấy..
Trương Khác đưa tay phải giữ chiếc cằm cô, nhìn gò má hây hây đỏ, định cố hôn lần nữa, Tạ Vãn Tình hôn nhanh lên môi y một cái, rồi gỡ tay ra:
- Thế được chưa, giờ nói chuyện đi đã, chị lo lắng thật đấy.
Trương Khác thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mắt cô, không làm bậy nữa, cùng cô ngồi xuống một chỗ cỏ khô, nhìn ra dòng nước sông đục ngầu:
- Chị hỏi em có lo không à? Cái thế giới này, chỉ cần người nào có thực lực, sẽ bị người ta ghét, người ta oán hận, người ta nguyền rủa, bọn họ thích giở trò thì cứ để bọn họ làm đi, với thế lực của Cẩm Hồ hiện nay, chắc Tạ Kiếm Nam, Triệu Cẩm Vinh không dám tùy tiện phá hỏng quy củ đâu.
Tạ Vãn Tình chăm chú nhìn tiểu nam nhân của mình, mặt mũi cương nghị, ánh mắt sâu sắc, hoàn toàn không còn tìm ra được chút vẻ non nớt nào nữa.
- Em tính triệt tiêu công ty Việt Tú bên phía Hải Châu, sau khi mua nhà máy giấy Tân Quang xong, thành lập tập đoàn giấy Tân Quang, hạng mục nhất thể hóa do Tân Quang độc lập gánh vác... Chị Vãn Tình chị thấy sao?
Tạ Vãn Tình cười ôn nhu:
- Được, nhân tuyển em cũng quyết rồi chứ?
- Chị làm tổng giám đốc Cẩm Hồ, chị Thái làm trợ thủ cho chị, Tân Quang giao cho Chu Du phụ trách, chị thấy thế có được không?
- Trương Khác.
Tạ Vãn Tình trầm ngâm một chút, đột nhiên chuyển đề tài:
- Chỉ Đồng hè năm nay đi học rồi, cùng lắm là kéo dài tới mùa hè năm sau, nhưng chị không tìm được trường thích hợp ở trong nước..
- Chị muốn đưa Chỉ Đồng ra nước ngoài học à, ông bà nội của Chị Đồng có liệu đồng ý không?
Trương Khác cứng người, lắp bắp:
- Em phải xa chị sao?
- Em nghĩ đi đâu đấy? Chị vẫn hi vọng Chỉ Đồng trưởng thành ở môi trường trong nước, chỉ là tình trạng giáo dục trong nước không làm người ta hài lòng, cơ bản không coi học sinh như người lớn để dạy dỗ, năm trước chị còn phiền lòng vì việc học hành của Chỉ Đồng, gần đây nghĩ thông rồi, nếu không có một trường học như thế? Vì sao không lập nên một cái cho những đứa bé như Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ? Chị đã liên hệ với bạn làm giáo dục ở Mỹ rồi, mời cô ấy về giúp chị lập trường học, cổ phần của Cầm Hồ chị nhường lại cho em, chị cũng không cần cổ phần của em ở Ái Đạt, chị luôn thấy mình đã chiếm lợi của em quá nhiều rồi.
Tạ Vãn Tình đứng dậy, chỉ vào vùng đất trống trước vườn bách thảo:
- Ngay ở đây, chị muốn lập một trường học tư tốt nhất toàn quốc cho Chỉ Đồng.. Nếu có thể là trường học tố nhất thế giới... Có điều trước đó, em phải làm cho nước Tiểu Giang chạy qua đây phải trở nên trong xanh.
Trương Khác thở phù ra một tiếng:
- Nghĩ mà ghen với Chỉ Đồng, chị đắt hết tâm tư lên nó mất rồi
- Em có gì mà ghen tỵ, nữ nhân đặt tâm tư lên người em còn ít à?
Tạ Vãn Tinh dí tay vào trán Trương Khác:
Trương Khác cười khì thuận thế nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay:
- Vậy phía Cẩm Hồ ai sẽ giúp em?
- Để Phi Quyên làm tổng giám đốc đi.
Trương Khác muốn thành lập tập đoàn giấy Tân Quang, đem nghiệp vụ liên quan tới nghành giấy để vào đó, Cẩm Hồ sẽ chỉ còn lại bộn khung, chức chủ tịch hội đồng quản trị Cẩm Hồ bề ngoài địa vị rất cao, nhưng thực tế không bằng tổng giám đốc của Ái Đạt, Tân Quang, để Thái Phi Quyên làm rất thích hợp.
Trương Khác gật đầu:
- Nhưng mà cho dù hiện giờ bắt tây vào xây trường học thì cũng không thành được trước mùa hè.
- Vậy để năm sau Chỉ Đồng mới nhập học cũng không muộn...
Hơn một năm qua ít có thời gian chăm sóc Chỉ Đồng, trong lòng Tạ Vãn Tình rất áy náy, thoát khỏi sự vụ phức tạp bận rộn của công ty, chắc chắn là chuyện Tạ Vãn Tình vui vẻ mà làm nhất, dù sao cô cũng không hứng thú lắm với việc kiếm tiền.