Chuyện lớn thế này không phải một hai bài báo là giải quyết được vấn đề, mà tòa báo còn phải chịu áp lực cực lớn, không nêu tên xí nghiệp cụ thể cũng được, Trương Khác cười nói:
- Bên trong có cả người Hàn, cứ trực tiếp đăng tin khách Nhật Bản và khách Hàn Quốc mua dâm tập thể ở khách sạn Phú Xuân Các, cái khách sạn này không cần cố kỵ gì hết, cứ nên tên ra.
Giản Chí Khang vội trở về viết bài, báo sáng ngày mai đã lên khung, lúc này thêm vào một bài viết, sợ không kịp giờ phát hành, có điều một tin tức trọng yếu như thế, muộn một chút cũng là cần thiết.
Chu Tiểu Quân thấy Lý Nghĩa, Giang Trương Khác với cả Diệp Kiến Bân đều có mặt, biết chuyện này là do bọn họ cùng nhau bày ra, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đỡ được.
Người vây quanh dần giải tán, ầm ĩ lâu như thế, mọi người đều đói meo, liền tìm một cái quán bên đường ăn khuya.
Diệp Kiến Bân đọt nhiên nhớ ra một chuyện, chỉ Trương Khác nói:
- Tôi hiểu tên tiểu tử cậu có mưu đồ gì rồi, cả tối luôn miệng người Hàn, người Hàn, cậu muốn cuốn cả SamSung vào chứ gì?
Trương Khác không phủ nhận:
- Mời gọi đầu tư là đúng, nhưng quan viên trong nước lóa mắt vì nó, vứt bỏ lập trường, dung túng xí nghiệp nước ngoại làm xằng làm bậy, dẫm đạp pháp luật trong nước, khác gì bọn họ hi sinh lợi ích của xí nghiệp trong nước, thỏa mãn lòng tham của người nước ngoài... Samsung và Hương Tuyết Hải liên doanh rõ ràng là cuộc giao dịch bất công với Hương Tuyết Hải, vậy mà đàm phán lâu như thế, vì sao Samsung không hạ thấp điều kiện, đó là vì đám quan viên trong nước quá mê thu hút đầu tư nước ngoài.. Nói cách khác, mời gọi đầu tư là xu thế phát triển, nhưng cần phải suy nghĩ lại...
Ăn khua xong, Diệp Kiến Bân chống tay lên đùi, hỏi:
- Tiếp theo làm gì đây?
Trương Khác xem đồng hồ, đã giờ sáng rôi:
- Còn làm gì được nữa, ngủ thôi.
- Không biết bao nhiêu người hành ất ngủ, cậu thì giỏi rồi, trốn về ngủ.
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
Lúc này di động của Lý Nghĩa Giang vang lên, hắn rút ra xem, cau mày nói:
- Bọn chúng nhanh thật, của một phó giám đốc tập đoàn sắt thép Đông Hải tham gia đàm phán hợp tác..
Ấn nút nghe, càng nghe mặt càng khó coi, cắt ngang lời đối phương, quát:
- Ông gọi tôi làm cái gì, ông bị bại não à? Muốn tỉnh trưởng Từ ra mặt à? Có gan tự đi mà gọi tỉnh trưởng.
Tức tối cúp điện thoại, thở mạnh hai hơi, điều hòa lại nhịp thở mới nói:
- Đám súc sinh đó tự mình làm nô tài đã đành, còn muốn tỉnh trưởng gọi điện cứu người.
Trương Khác nhếch mép cười:
- Một sự kiện trị an bình thường, đám người này chỉ sợ dính tới sự kiện ngoại giao, xem ra đúng là có khối kẻ mất ngủ đây.
Trương Khác về tới nhà khách thì đã là giờ sáng, thấy cha mặc áo ngủ ngồi ở phòng khách xem tài liệu, hỏi:
- Sao giờ này ba còn chưa ngủ?
- Ngủ một giấc rồi vừa dậy, ba định đi chuyến xe đầu tiên về Hải Châu vào lúc giờ , chín giờ là tới được thành phố. Con chắc không về hả?
Còn hai ba ngày nữa ông phải vào trường đảng học rồi, thời gian qua eo hẹp, đợi ba tháng sau Cty cổ phần Hải Châu, chính phủ thành phố Hải Châu hoàn toàn không còn liên quan tới ông nữa, nhưng chuyện nào cũng làm Trương Tri Hành không quan tâm.
- Vâng, lát nữa con bảo Phó Tuấn đưa ba ra bến xe.
- Các con cứ nghỉ đi, ba tự gọi xe là được.
Trương Tri Hành khoát tay, hỏi:
- Đêm làm chuyện gì mà giờ mới về.
- Đám tiểu quỷ tử mua dâm tập thể, bị cảnh sát bắt hết cả rồi, tiếp theo mới là thú vị, đối với đám quan viên hầu hạ người đầu tư nước ngoài như tổ tiên chỉ e đêm nay khó ngủ.. Oa, con phải đi ngủ đây.
Trương Khác ngáp dài:
Trương Tri Hành không nói gì thêm, bảo Trương Khác mau đi ngủ, hơn bốn giờ sáng rồi, cũng chẳng ngủ được mấy tiếng nữa, tuy chuyện này không tính, người ngoài chỉ nhìn thấy Trương Khác còn trẻ có bao tiền, còn ông thì biết đứa con này của mình phải vất vả thế nào.
Trương Khác ngủ một lèo tới mười giờ rưỡi mới bị điện thoại của Diệp Kiến Bân đánh thức.
- Xem báo chưa? Báo Kiến Thần cháy báo rồi, cần tôi cho người đưa tới một tờ không?
Diệp Kiến Bân hưng phấn nói nhanh:
Trương Khác khoác áo ngủ rời giường, Phó Tuấn đã đặt tờ báo Kiến Thần mới nhất trên bàn thủy tinh ở phòng khách, Trương Khác kẹp di động vào cổ, cầm báo lên đọc, hàng chứ đên "cao tầng nhân viên xí nghiệp Nhật Hàn mua dâm tập thể tại Phú Xuân Các" đập vào mắt, một phần tư tờ báo bị các bức ảnh chiếm cứ, bức ảnh đầu tiên là đám Nhật Hàn chọn gái ở đại sảnh, bức thứ hai là cả gái lẫn khách đều y phục xộc xệch đứng ngoài bãi đỗ xe.
Trương Khác rất hài lòng:
- Tôi đang đọc, không tệ đâu, không biết phản ứng thế nào, anh gọi điện cho Lý Nghĩa Giang chưa?
- Chuyện do cậu bày ra, giờ nghe cậu nó cứ như không liên quan vậy? Tôi không nhịn nổi, gọi điện cho Lý Nghĩa Giang rồi, có thể nói là "đám đông kích động, đại thần im re, tiểu quỷ chạy loạn", chỉ có vài tên quan lít nhít là hùng hổ quát tháo, đám Nhật Hàn vẫn bị giam, hai cấp tỉnh thành đều chưa có thái độ rõ ràng, loại chuyện này phải len lén xử lý, một khi bị công chúng chú ý, chẳng ai dám tùy tiện nhảy ra tỏ thái độ, nếu không bị nước bọt nhấn chím, trong nước không phải không có người theo chủ nghĩa dân tộc, như tôi vậy. Bất ngờ là bọn họ không cấm báo chí cho đăng việc này, hiện giờ có người lôi chuyện tiểu quỷ tử đâm xe sản phụ ra nói, xem chừng báo chiều báo tối còn náo nhiệt lắm...
Diệp Kiến Bân giọng hả hê thấy rõ:
Trương Khác bật cười:
- Đám quan viên mang tâm thái nô tài không ít, nhưng không phải ai cũng muốn đi lấy lòng tiểu quỷ tử, trưa nay cùng ăn cơm đi, xem tình hình anh Lý không thoát thân được rồi.
- Hôm nay vốn định đi Thượng Hải, nhưng náo nhiệt thế này mà không xem thì tiếc quá, tôi đá Tâm Văn đi rồi.
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
- Ầm ĩ thế này đủ khiến đám quan viên nghĩ lại rồi, cậu có an bài cho đăng chuyện liên doanh Samsung và Hương Tuyết Hải không? Tên tiểu tử cậu một lòng muốn phá đám vụ này mà.
- Không hẳn là phá đám, chỉ không muốn hơn hai mươi năm tích lũy kỹ thuật của Hương Tuyết Hải gần như bị người ta chiếm không bởi đám quan viên mang tâm thái nô tài thôi, thế mà có kẻ ở Huệ Sơn còn cứ sợ người Hàn không chịu chấp nhận vụ mua bán này...
Trương Khác cười khẩy:
- Lần này tạo ra thêm áp lực dư luận, Huệ Sơn có muốn tặng không Hương Tuyết Hải cũng không dễ, nhưng không có người cạnh tranh, Samsung sẽ không nhượng bộ đâu.
- Ai bảo là không có người cạnh tranh? Chẳng qua chỉ bằng vào mỗi thực nghiệp Gia Tin thì chưa đủ sức nặng, Thịnh Hâm có hứng thú tham gia vào không?
Trương Khác rủ rê:
Đầu tháng ba sau khi việc tăng cổ phiếu được thông qua, Việt Tú HK đã trở thành cổ đông số một của thực nghiệp Gia Tín.
Diệp Kiến Bân ngạc nhiên:
- Thực nghiệp Gia Tín không phải đang triển khai nghiệp vụ đầu đĩa ở ĐNA sao? Cậu muốn dương đông kích tây tham dự vụ liên doanh đó à?
- Trong điện thoại khó nói rõ được, an tới mời tôi ăn cơm trưa, tôi sẽ nói kỹ hơn.
Diệp Kiến Bân luôn muốn mời Trương Khác tham gia vào chuỗi siêu thị điện máy của Thịnh Hâm, đầu năm còn nói với Trương Khác về chuyện này, ai ngờ y tung ra hạng mục siêu cấp nhất thể hóa.
Ái Đạt tuy là con bò sữa siêu cấp, nhưng trừ tài chính phát triển bản thân ra, số tiền dư đều bị hạng mục này hút sạch, ngoài ra chỉ còn Việt Tú HK là còn tài chính, Việt Tú HK nhập cổ phần vào thực nghiệp Gia Tín khai thác thị trường ĐNÁ, như thế trong vòng hai năm Việt Tú HK không còn để ý được tới thị trường trong nước nữa, không ngờ là một đòn nghi binh của Trương Khác.
Diệp Kiến Bân lúc này không muốn phân tâm làm chuyện khác, nhưng chuyện Trương Khác tham gia, sao hắn không hứng thú cho được? Vội nói sẽ lái xe tới đón Trương Khác đi ăn cơm.
+++
Hết rồi đấy