“Ôi cái cô bé này!” Trương Khác cười bất lực, uổng ình chịu đựng không động chân động tay gì, ba tên thanh niên thấy Trần Phi Dung xuống xe mới biết Trương Khác không có liên quan gì tới cô, trừng mắt nhìn y, muốn chen qua đuổi theo Trần Phi Dung.
Để đám thanh niên đang tức giận này quấn lấy, không biết Trần Phi Dung sẽ chịu ủy khuất lớn thế nào:” Ài, cô bé ơi! Biết mình là cái mầm họa, thì đừng đi xe buýt chứ! “
Trương Khác thở dài, chắn trước cửa xe, không cho ba tên đó xuống.
Nếu bọn chúng dám ra tay, đành giờ trò vô lại vu cáo bọn chúng móc túi, tới đồn cảnh sát xử lý chúng sau.
Ba tên thanh niên thấy Trương Khác mặt mày bình tĩnh, môi nhếch lên mang vẻ chế nhạo, một tên nắm lấy vai Trương Khác muốn đẩy y sang thì cửa xe đóng lại, xe buýt lại chầm chậm lên đường, ba tên thanh niên kia đành tức tối chen về giữa xe.
May mà trạm này không có ai khác xuống xe, Trương Khác thở phào, xe tới tận Nhất Trung ba tên đó vẫn chưa xuống.
Suốt thời gian tự học đầu giờ Trương Khác đứng ở lan can, đến khi chuông tiết học vang lên mới thấy Trần Phi Dung thở hồng hộc chạy tới, mặt đẫm mồ hôi, chắc là chạy bộ từ trạm đó tới trường rồi.
Trần Phi Dung cúi đầu không dám nhìn Trương Khác, Trương Khác huýt sáo đi về phía cô, muốn hỏi vì sao đột nhiên xuống xe, hại y thiếu chút nữa bị ba tên thanh niên kia đánh ột trận.
Trần Phi Dung thấy Trương Khác đi tới, long hoảng hốt, lao vội vào phòng học, thiếu chút nữa va vào khung cửa, tay quét qua góc tường, đau tới thét lên.
- Không sao chứ?
Trương Khác thấy tay cô hằn lên vệt đỏ, định nắm lấy xem, không ngờ Trần Phi Dung kinh hoàng né tránh, thì ra hình tượng của mình trong lòng người ta tệ như vậy, tên Triệu Ti Minh hại người không ít.
Thấy dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp của Trần Phi Dung, không nỡ lòng trêu ghẹo nữa, lại thấy Đường Thanh từ trong lớp đi ra, Trương Khác làm bộ không có chuyện gì đi qua.
oo
~
Thủ tục đăng ký công ty do Hứa Tư xử lý, Trương Khác cũng không để ý tới chuyện của Cty Hải Thái nữa, Chu Du đang tràn trề tự tin phụ trách mở rộng thị trường, chắc chắn không muốn một thằng nhóc chỉ chỏ hắn. Trải qua một ngày nhàm chán ở lớp học, tới tiết cuối là tiết thể dục, Trương Khác bỏ luôn, gọi điện cho Hứa Tư tới nhà thuê của mình.
Cách thời gian Hứa Tư hết giờ làm còn một lúc, Trương Khác nghĩ đi mua thức ăn chẳng bằng tự làm một bữa. Trương Khác từ nhỏ tới lớn ăn uống rất kén chọn, vì thế luyện được tài bếp núc khá tốt, có điều sau khi lên làm giám đốc chi nhánh, tài nghệ đã bỏ hoang. Cho dù là thế thức ăn làm ra còn ngon hơn kiểu nấu ăn cả nổi lớn của nhà ăn trong trường.
Từ lúc quay về đây, trừ thi thoảng làm bát mì trừng thì chẳng hề có hứng thú nấu ăn, nhà thuê có đầy đủ phòng bếp, không tận dụng đúng là lãng phí.
Trời còn sớm, chưa tới lúc tan ca, cho nên chợ không đông, Trương Khác chọn chút thị ba rọi, đậu, ớt, trứng măng về phòng chuẩn bị.
Hứa Tư vừa lấy chìa khóa mở cửa, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, nhìn Trương Khác bình thường đến bát ăn xong chẳng buồn rửa lại quấn tạp dề băm băm thái thái, miệng còn hứng chí thổi sáo, chân dẫm nhịp, nồi đang bốc hơi nghi ngút, Hứa Tư thò đầu vào phòng ngủ, chỉ có hai bọn họ, không còn ai khác.
Hứa Tư dựa vào mép cửa, nhìn Trương Khác chăm chú lột măng tươi, khuôn mặt mang cho người ta cảm giác cực kỳ êm đềm, nhất thời trái tim suýt chút nữa bị hình tượng lúc này của y làm hòa tan.
- Sao thế, bất ngờ hả?
Trương Khác nghiêng đầu qua nhìn Hứa Tư:
- Sắp xong đây, chị đợi một lát.
Hứa Tư cười đi vào phòng ngủ, mở bàn gập ra, lòng nghĩ nếu có một nam nhân nào ình cảm giác gia đình thế này, chết cũng đáng rồi. Nhìn phòng ngủ bừa bộn, lại lắc đầu thở dài, tới giúp y dọn dẹp.
Trương Khác cầm chén bán đi ra, thấy Hứa Tư đang quỳ trên giường gấp y phục ình, mông tròn trĩnh bị váy ôm chặt vểnh ra sau, bầu ngực áp xuống ngực áo, hình thành lên đường cong gợi cảm. Trương Khác cười:
- Í, hôm nay chị Hứa Tư mặc quần lót màu đỏ à?
- Á.
Hứa Tư cuống quít quay người lại, đưa tay kéo mép váy xuống, thấy Trương Khác cười hề hề đặt bát đũa lên bàn, mới nhớ ra hôm nay mình không mặc quần lót màu đỏ, với lại cô mặc váy chùm quá gối, làm sao y nhìn thấy được, mắng:
- Muốn chết à?
Rồi đứng dậy giúp Trương Khác dọng thức ăn, toàn món bình thường hàng ngày, thịt xào ớt, canh măng, trứng rán, đậu luộc, màu sắc rất tươi ngon.
- Vốn định làm qua loa món mỳ nấu thịt cho xong, nhưng nghĩ chắc chị không thích, nên làm thêm vài món, trong cơm em cho thêm lá sen đấy, mùa này lá sen khó kiếm, không tươi nữa, nên chẳng đủ thơm...
Mở nồi cơm điện ra xới cơm cho Hứa Tư.
Tuy chỉ vài món bình thường, nhưng hao tốn không ít tâm tư, Hưa Tư nếm từng món một, ngoẹo đầu nhìn Trương Khác:
- Cậu lớn lên chắc chắn thành nam nhân hại chết con gái nhà người ta...
Trương Khác cười, nhớ tới sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Ninh ngày nào cũng quấn lấy, bắt mình làm món cua ăn tới phát ngán, chẳng phải là kết quả việc này sao?
Cái ghế duy nhất xếp đầy sách và tài liệu, Trương Khác và Hứa Tư ngồi kế bên nhau trên mép dường, ánh đèn nhu hòa, nổi lên làn da trắng mịn của Hứa Tư, thấy Trương Khác cứ chăm chăm nhìn mình, Hứa Tư cầm bát quay người đi, Trương Khác đưa mắt xuống phía cặp đùi săn chắc, mê mẩn ngắm đường cong hòng mỹ do eo và mông tạo thành.
- Cậu nhìn đủ chưa hả?
Hứa Tư đặt bát xuống, thẹn quá hóa giận quay lại trừng mắt lên nhìn Trương Khác, đột nhiên điện thoại vang lên, giật mình ôm lấy ngực, chột dạ nhìn điện thoại trên bàn học.
Trương Khác đứng dậy nhận điện thoại, là giọng của mẹ.
Lương Cách Trân bảo con, hôm nay mấy lãnh đạo cục giao thông đi xe buýt với Đường Học Khiêm, sáu người có ba người bị móc túi, một vị phó chủ nhiệm bị rách túi lộ ra nửa cái mông, tới khi xuống xe rất lâu mới phát hiện, cục trưởng cục công an bị gọi tới thành ủy mắng một trận té tát.
Trương Khác nhớ chuyện mình thiếu chút nữa xung đột với ba tên lưu manh, hỏi:
- Ba thì sao ạ?
- Đang họp ở thành ủy, ba con không nói, có khi bị rạch túi rồi, chẳng biết có lộ mông ra không?
Lương Cách Trân ở phía bên kia cười thích thú, rồi hỏi con chuyện ở trường.
Trương Khác bịa bừa đối phó với mẹ, đặt điện thoại xuống, đem chuyện vừa rồi nói cho Hứa Tư nghe:
- Xe buýt liên quan tới nhiều ban ngành, không chỉ công ti giao thông còn cục công an, cục thị chính, cục giao thông... Thôi thì đủ. Thị trưởng Đường đang muốn tìm chỗ đột phá, em thấy, sau này trị an giao thông Hải Châu sẽ tốt hơn nhiều.
Hứa Tư nghe kể một vị phó chủ nhiệm bị lộ mông ra ngoài, ôm bụng cười thiếu chút nữa ngạt thở, nhưng Trương Khác nói xong mặt lại trầm tư, tựa hồ đang nghĩ chuyện khác.
- Nghĩ gì thế?
Hứa Tư đưa tay gạt gạt trước mặt Trương Khác, phát hiện ra ra y có thói quen thất thần.
Trương Khác nhớ tới hôm bày tiệc mừng y và Đường Thanh vào Nhất Trung, bị thư thành ủy có mặt mà mấy thường ủy không tham gia, cho thấy quan trường Hải Châu không hài hòa. Đường Học Khiêm khác Chu Phú Minh, ông ta có chí tiến thủ, dù gặp lực cản mạnh mẽ, cũng không sợ hãi lui bước.
Lần này xảy ra chuyện mất mặt lớn như vậy, vừa khéo cho ông ta cơ hội vung gậy đánh người, quan trường Hải Châu chắc sắp có hành động lớn?
Nhìn bày tay nhỏ nhắn của Hưa Tư lắc lư trước mắt, Trương Khác đưa tay nắm lấy:
- Em đang nghĩ tới khổ não của thị trưởng Đường.
- Khổ não của thị trường Đương?
Hứa Tư quên cả trách Trương Khác, tay y rất rộng, rất ấm, rất mạnh mẽ, cô cũng không muốn rút về, cảm giác rất lạ.
- Chuyện trị an giao thông ấy, nhưng đó là vấn đề trước kia để lại, thị trưởng Đường lại chẳng phải người muốn sáng tạo cục diện mới...
- Cậu suy nghĩ chuyện này làm gì, đâu có liên quan tới cậu? À phải, cậu lo cho tình nhân nhỏ của mình chứ gì?