Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Mình ơi! Xin anh đừng đánh anh ấy nữa. Cha của anh ấy là Lý Tung Kiệt đó.
Thiếu phụ khuôn mặt đầy nước mắt, không để ý bản thân mình trần truồng, hướng về phía chồng mình quỳ xuống
Bốp! Vương Văn Diệc tát vợ một đòn nặng nề, lớn giọng quát:
- Cảnh Tiểu Lan, cô đúng là không làm tôi thất vọng.
Quay đầu lại, gã thanh niên tháo dây thắt lưng, oán hận nói tiếp:
- Cho dù cha của mày làm Bí thư thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy cũng vô dụng. Hôm nay tao bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh chết mày, thằng oắt con.
- Tiểu Thần, cậu đi đi. Ở đây không còn chuyện của cậu nữa.
Sự giận dữ trên gương mặt của Vương Văn Diệc dần dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên vô cùng bình tĩnh. Nhưng trong thái độ bình tĩnh đó vẫn không dấu được sát khí. Sở dĩ gã phải đuổi Lương Thần đi ra ngoài là bởi vì gã không muốn làm liên lụy người khác.
- Anh Vương, xin anh đừng làm chuyện ngu ngốc. Hãy suy nghĩ cẩn thận, không đáng đâu.
Lương Thần lắc đầu, tiến đến gần nắm chặt cánh tay Vương Văn Diệc:
- Đừng quên Hạo Hạo. Anh muốn con anh không có cha sao
Vương Văn Diệc biến sắc. Lời nói của Lương Thần khiến cho quyết tâm của gã bị lung lay. Đúng vậy, gã còn Hạo Hạo. Đó là đứa con mà gã yêu thương nhất. Nếu hôm nay gã liều lĩnh giết chết đôi cẩu nam nữ này thì bản thân gã không sao, nhưng ai sẽ chăm sóc Hạo Hạo.
- Mình ơi, Tiểu Thần nói đúng đó. Anh thả Lý Bân đi đi.
Cảnh Tiểu Lan quỳ dưới chân chồng mình van xin.
- Cút đi!
Vương Văn Diệc hất vợ một cái ngã xuống đất, lui về sau vài bước, ngồi phịch xuống ghế salon thở hổn hển. Gã nhìn Lý Bân với ánh mắt hận thù. Gã hận mình không thể nghiền nát cái tên kia thành tro được. Nhưng Lương Thần nói đúng. Gã còn một đứa con. Gã không thể nhất thời không kềm chế được mà khiến cho con mình không có cha.
Không đáng! Quả thật là không đáng. Vì một đôi gian phu dâm phụ mà đánh mất tiền đồ và tính mạng của mình thì thật không đáng giá. Vương Văn Diệc không kềm nổi nước mắt tràn ra. Gã nằm mơ cũng không nghĩ tới người vợ đã sống cùng với gã mười năm trời lại phản bội gã. Gã hy vọng đây chỉ là một giấc mộng nhưng máu chảy đầm đìa đã nói cho gã biết đây là sự thật rành rành trước mắt.
- Cảnh Tiểu Lan, chúng ta ly hôn đi.
Vương Văn Diệc nói một cách mỏi mệt:
- Nhà cửa thuộc về cô. Đứa con thuộc về tôi.
- Không, anh Văn. Em không đồng ý ly hôn.
Cảnh Tiểu Lan sắc mặt biến đổi. Cô và Lý Bân chỉ là quan hệ tình nhân. Cô biết Lý Bân sẽ không cưới cô mà cô cũng chỉ thích Lý Bân bởi vì hắn trẻ tuổi, đẹp trai và có những kỹ xảo trên giường khiến cho cô bị mê hoặc. Nói cho cùng, quan hệ giữa cô và Lý Bân chỉ có dục vọng mà thôi. Người chồng và đứa con mới là những người mà cô thương yêu nhất.
Vương Văn Diệc không nói gì cả, đứng lên bước về phòng ngủ, lấy quần áo trong tủ. Không khí ở đây bị ô nhiễm khiến cho gã cảm thấy không thở nổi.
- Anh Văn!
Cảnh Tiểu Lan lảo đảo bước theo sau rồi đóng cửa phòng ngủ lại. Cô hy vọng dùng cách này để ngăn chồng mình lại.
Ngoài phòng khách chỉ còn Lương Thần và cái tên đáng khinh bỉ Lý Bân mà thôi.
Lý Bân chuẩn bị đứng dậy thì thình lình bị Lương Thần lao tới đá cho một cái.
Lý Bân chậm rãi xoay người, giơ tay nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Lương Thần:
- Làm người phải biết mình biết ta. Ngày sau sẽ gặp lại. Cậu em, chuyện này không có liên can gì đến cậu. Vương Văn Diệc chỉ là Trưởng đồn nho nhỏ mà cậu cũng muốn nịnh bợ gã sao? Cậu không biết là tôi chỉ cần nói với ba tôi một tiếng thì cả cậu và cái tên họ Vương kia cũng không còn chỗ dung than ở huyện Tây Phong này sao!
Lương Thần nhìn gã một cách lạnh lùng. Từ lúc Tiểu Cảnh Lan nói lên thân phận của gã thì hắn đã tính toán tới kế hoạch xấu nhất. Thôi thì cũng đã đắc tội rồi thì giẫm thêm vài cái cũng có khác gì nhau đâu. Khi chết thì cũng ngửa mặt lên trời hết thôi. Cùng lắm thì cởi bỏ trang phục cảnh sát. Tuy nhiên hắn sẽ không để cho cái tên bỉ ổi này sống yên đâu.
Lương Thần hằm hằm nhìn gã thanh niên kia, dường như muốn dùng ánh mắt đâm thủng đối phương. Vài giây sau, hắn bước lên phía trước, lấy trong túi ra cái còng tay tra vào tay của đối phương.
Lý Bân kinh ngạc nhìn gã cảnh sát trẻ tuổi, sau đó âm trầm cười nói:
- Anh em bọn bây đều là kẻ ngu ngốc. Hy vọng về sau mày cũng vẫn ngu như vậy.
Không phản kháng, gã đưa tay cho đối phương còng tay qua đằng sau lưng.
Lương Thần lạnh lùng nhìn gã rồi sau đó bước lui về bộ ghế sa long, ngồi xuống lấy tay sờ soạng bàn trà. Bàn tay của hắn đã mở cái máy tính xách tay màu bạc.
Lý Bân sắc mặt liền thay đổi. Gã trơ mắt nhìn chàng thanh niên này mở nguồn điện. Màn hình tinh thể lỏng dần dần xuất hiện màn hình chủ là hình ảnh của một mỹ nhân.
Lương Thần dùng ngón tay lướt lên lướt xuống bàn phím. Màn hình máy tính bắt đầu mở ra các file dữ liệu. Hắn đánh vào mấy chữ 'Nhật nhật hảo thị nhật, hơn mười giây sau đã hiện lên mục tiêu mà hắn tìm kiếm. Mật mã của văn kiện này là 'Nhật nhật hảo thị nhật', bên trong là các file Bình, Lan, Đình, Linh, v. v...đủ các loại. Lương Thần tùy tiện mở một file, lập tức trên máy tính hiện ra hình ảnh của một đôi nam nữ đang rên rỉ. Sau khi xác nhận được gã đàn ông trong dữ liệu, hắn lấy một cái USB cắm vào trong máy tính rồi sao chép hết tất cả dữ liệu vào trong đó.
Không thể có khả năng đó được. Lý Bân trừng mắt nhìn chàng cảnh sát trẻ đang thao tác một cách thuần thục trên máy tính của gã. Trên trán Lý Bân lấm tấm những giọt mồ hôi. Làm sao mà tên tiểu tử này lại biết password của gã chứ?
Lý Bân cố giãy dụa trên nền nhà. Rốt cuộc gã biết vì sao tên cảnh sát đó lại còng hai tay của gã.
Lương Thần lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó chậm rãi thả khói ra. Lúc này hắn bình thản đứng lên, đạp cho gã công tử kia ngã xuống đất lần nữa. Lương Thần cười lạnh lùng nói:
- Học cái gì hay ho thì không học, sao cứ phải học đóng phim con heo như vậy? Chắc gã đàn ông trong đoạn clip không phải là anh chứ?
- Mày...mày làm sao mà biết được?
Lý Bân dùng ánh mắt khó tin nhìn đối phương.
- Đoán!
Lương Thần chậm rãi trả lời đối phương. Hắn bỗng nhiên phát hiện, cảm giác nhìn rõ tâm tư người khác, đùa bỡn kẻ đó trong lòng bàn tay quả thật là không tồi. Chỉ tiếc là loại năng lực này dùng một ngày hai lần mới tốt. Nếu dùng ba lần thì chắc sẽ xảy mất mạng.
- Nói đi! Rốt cuộc là mày muốn cái gì?
Tên Lý công tử giống như gà bị xụi cánh, ủ rũ hỏi. Gã biết đến lúc này không thể không thỏa hiệp. Gã mất mặt thì không sao nhưng quan trọng là cha của gã nhất định cũng bị chịu ảnh hưởng. Hiện tại Tây Phong không giống như trước kia. Gia cảnh của Chủ tịch mới tới cũng đáng gờm. Theo lời cha nói là cũng rất khó đối phó. Gã tuyệt đối không thể gây phiền phức cho cha của mình được.
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Chúng ta về sau cùng bước chung một con đường. Anh cũng đừng vì chuyện này mà trả thù làm gì. Như vậy cũng không có lợi cho anh đâu.
Lương Thần hút điếu thuốc, nhìn thấy dữ kiện đã sao chép được hơn phân nửa, giọng điệu hơi châm chọc nói:
- Đồ vật này tôi đã cầm hai ngày. Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không giở trò thì tôi sẽ không đem cái này cho người khác xem. Người cha Bí thư huyện ủy của anh cũng sẽ không bị tức giận. Một dân đen nhỏ nhoi như tôi không dám chọc giận con trai của ông ấy đâu.
- Được, giống như cậu nói. Chuyện của chúng ta hôm nay coi như quên đi. Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, không gây phiền phức cho các người. Tôi cũng hy vọng cậu giữ đúng lời hứa. Tuy nhiên đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Ngàn vạn lần không được mắc sai lầm. Nếu cậu muốn dùng cái kia để mà tống tiền tôi thì tôi cam đoan các người sẽ khó sống đó.
Lý Bân nói.
- Ít nhất là tôi không giống như loại người anh nói.
Lương Thần lạnh lùng:
- Không có cha làm Bí thư huyện ủy thì anh cũng chẳng là cái thá gì. Cả ngày chỉ biết quyến rũ vợ người khác, cẩn thận có ngày vợ của anh cũng bị người khac chơi đó.
Lý Bân biến sắc, cố nén sự tức giận, liên tục gật đầu nói:
- Được, được! Cậu em tốt. Có thể cho Lý Bân tôi biết tên của cậu không để lần sau còn nhận ra.
- Lương Thần, một cảnh sát bình thường mà thôi.
Lương Thần đem nửa điếu thuốc lá ấn vào gạt tàn, sau đó rút USB bỏ vào túi, hướng về Lý Bân khẽ mỉm cười:
- Bây giờ anh đã biết tôi chưa?
- Hóa ra là vị anh hùng đã bắt được ba tên bắt cóc.
Lý Bân cười hạo báng nói:
- Cái tin tức kia tôi đã xem qua. Một đánh ba. Thân thủ đúng thật là không tầm thường. Tốt rồi, nếu điều kiện đã được thỏa thuận, sao không cởi trói cho tôi?
Lương Thần đến gần, lấy chìa khóa mở còng tay đối phương. Khi đã đạt được mục đích thì hắn trói đối phương cũng không có ý nghĩa gì.
Lý Bân xoa cổ tay tê rần, lấy quần áo mặc vào nhưng không vội vã rời khỏi, hướng về phía Lương Thần giơ tay:
- Cho xin điếu thuốc!
Lương Thần nhìn tên Nha Nội giống như nhìn quái vật, trong bụng nói sao mày không cút nhanh đi mà còn xin cái này cái nọ. Lát nữa Vương ca đi ra không đánh mày mới lạ!
Nhìn mặt mũi bầm dập của đối phương, Lương Thần lấy một điếu thuốc đưa cho gã đồng thời giao luôn cái máy tính xách tay.
- Tôi không phải lần đầu gặp tình huống này nhưng là lần đầu gặp phải đòn hiểm.
Gã Lý công tử nhả ra một làn khói thuốc hình tròn, nhíu mày nói:
- Trên cơ bản, chỉ cần tôi nói xuất thân của mình ai cũng phải mất đi dũng khí, trơ mắt nhìn tôi rời khỏi thôi.
- Chuyện này mà cũng đáng đem ra khoe sao?
Lương Thần lạnh lùng nói:
- Bọn họ không phải là sợ anh mà là sợ người cha Bí thư huyện ủy của anh.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi!
Lý Bân trong ánh mắt lộ ra nét lạnh lùng:
- Nếu cậu không lấy được cái vật kia thì cậu đoán xem mình sẽ có kết cục gì?
- Anh cảm thấy giả thuyết của anh có ý nghĩa sao?
Lương Thần đón nhận ánh mắt lạnh lùng của đối phương:
- Nếu tôi vừa rồi không ngăn cản Vương ca thì anh đã sớm gặp Diêm Vương rồi, có còn ngồi ở đây mà nói những điều đó không?
- Tôi chỉ nói vậy thôi!
Lý Bân cười, đưa tay lấy điếu thuốc trên miệng rồi ra vẻ đánh giá Lương Thần:
- Nếu so với tôi bây giờ thì cậu giỏi hơn tôi. Tốt lắm cậu em, chúng ta sau này còn gặp lại.
Nói xong, Lý Bân vỗ vai Lương Thần, lúc này mới mang máy tính bỏ đi