Quan Lộ Trầm Luân

chương 16: hối hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là kết quả quan trọng nhất. Hao phí tài nguyên cảnh lực, đồng thời hành động truy bắt tội phạm bị thất bại, nếu đổ lỗi cho nguyên nhân khách quan thì đều không làm nên chuyện gì. Bất kể là lãnh đạo bộ Công an hay là Công an tỉnh thì cũng chỉ chú trọng kết quả hành động truy bắt chứ không chú ý đến quá trình truy bắt.

Thời điểm này, bao gồm Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh và các thành viên Đảng ủy đều hiểu hành động truy bắt thất bại thì bọn họ chẳng những mất mặt với lãnh đạo Bộ Công an mà còn với tân nhậm Bí thư Thành ủy Lương.

Nhưng trong lúc tưởng chừng như thất bại thì huyện Tây Phong lại mang đến cho họ một niềm vui bất ngờ. Thắng lợi chính là thắng lợi cho dù có đến muộn vài giờ.

Phó cục trưởng Phó Viễn Chí đi về phía cửa sổ, mở cửa ra mà không cần để ý đến thời tiết rét lạnh. Cách đó không xa, tại công viên, nhiều viên pháo hoa đã được bắn lên không trung, tạo thành những luồng ánh sáng rực rỡ. Có lẽ trong tâm trạng lúc này thì các vị cục trưởng, cục phó đều cảm thấy cảnh đêm của lễ hội pháo hoa năm nay thật hết sức xinh đẹp, lay động lòng người.

Sau khi bình tĩnh lại, cục trưởng Trương Học Binh lập tức phân công nhiệm vụ, điều động chi đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm suốt đêm chạy đến Tây Phong. Chính ủy Chu Kiến Quân đi đến khách sạn Long Nguyên, tiến hành báo cáo với Tổ trưởng của tổ đôn đốn, Phó giám đốc sở Tiền Học Lễ. Cục trưởng Trương Học Binh thì báo cáo qua điện thoại trước tiên cho Bí thư thành ủy Lương Khải Minh và Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi.

Nhận được điện thoại của Cục trưởng Công an Trương Học Binh, Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh trên mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng. Một lần nữa bắt được hai tên tội phạm bị truy nã cấp A thì không chỉ độc nhất vô nhị trong lịch sử công an thành phố Long Nguyên mà còn toàn bộ tỉnh. Cục Công an thành phố đã tặng cho ông một món quà quý giá trong những ngày đầu nhậm chức Bí thư thành ủy. Đối với thành phố Long Nguyên - khu vực xếp hạng gần cuối trong tỉnh - thì đây cũng là cơ hội để nở mày nở mặt.

Ngày tháng , ngày tháng âm lịch, thành phố Long Nguyên mở hội nghị Thường vụ Thành ủy mở rộng, nghe báo cáo của Cục Công an thành phố, Đảng ủy về công tác truy bắt tội phạm chuyên án đồng thời đề xuất khen ngợi cơ quan công an đã thành công trong việc truy bắt.

Biết được viên cảnh sát Lương Thần thuộc đồn công an xã Hòa Bình, huyện Tây Phong bắt được hai tên tội phạm bị truy nã cấp A, nét mặt Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh lộ lên vẻ kinh ngạc, rồi nở nụ cười đầy thâm ý trước mặt mọi người, liên tục gật đầu nói:

- Tốt, tốt lắm!

Lương Khải Minh rất nhanh lấy lại vẻ mặt bình thường ban bố chỉ thị. Ông yêu cầu ban Tuyên giáo tích cực tham dự, phối hợp toàn lực, tổ chức họp báo hành động truy bắt tội phạm; tiến hành tuyên truyền, phỏng vấn; tuyên dương cảnh sát nhân dân điển hình ưu tú; triển lãm thành quả năng lực đấu tranh và đả kích tội phạm của cơ quan công an; xóa bỏ các phần tử phạm tội trái pháp luật, tạo ra sự bình an cho thành phố Long Nguyên, xây dựng xã hội hài hòa.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Bí thư thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tôn Trường Kính nhảy dựng trong lòng. Có lẽ là do ảnh hưởng của biểu hiện khó hiểu của Lương bí thư lúc nãy, trong đầu của gã chỉ xoay quanh lời nói của bí thư Lương về việc đào tạo cảnh sát nhân dân điển hình. Gã suy nghĩ không biết bí thư Lương muốn ám chỉ việc gì?

Tóm lại, việc bắt được hai tên tội phạm bị truy nã cấp A khiến cho sở Công an tỉnh, thành phố Long Nguyên từ trên xuống dưới đều cảm thấy vui mừng. Sở Công an tỉnh đặc biệt gửi công điện chúc mừng Ủy ban nhân dân thành phố Long Nguyên, Thành ủy, cục Công an thành phố, phòng Công an xã Hòa Bình huyện Tây Phong; quyết định ngày tháng sẽ mở tiệc chúc mừng tại hội trường Thành ủy đồng thời cử hành đại hội khen ngợi nhân viên có công truy bắt tội phạm bị truy nã cấp A Tôn Hiểu Phong và Trịnh Thành Lâm.

Lương Thần và đội trưởng Vương Văn Diệc đang trên đường tới thành phố Long Nguyên, cơ bản là tham gia đại hội khen ngợi nhân viên có công bắt được tội phạm. Đứng trên đài, tự tay tiếp nhận giấy khen từ tay của Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Hàn Lôi, huân chương hạng nhất, giấy chứng nhận và tiền thưởng trước sự chứng kiến của hàng trăm con mắt và tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Lương Thần hơi xúc động, ưỡn thẳng ngực trong buổi lễ trang trọng. Đây là một vinh dự cho hắn và hắn hoàn toàn xứng đáng được nhận.

Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh, Chính ủy Chu Kiến Quân, Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm tất cả đều đi lên đài, thân thiết bắt tay Lương Thần. Vô số ánh đèn flash bật lên chụp lấy hình ảnh này.

Dưới đài, đám nhân viên chi đội cảnh sát hình sự, trị an chua chát nói:

- Tiểu từ này đúng là chó ngáp phải ruồi.

Bọn họ đúng là hao tốn tâm tư giăng lưới vây bắt, nhưng cuối cùng lại bị một tên cảnh sát bình thường của một đồn công an ở nông thôn cướp mất chiến công. Nói không ghen tị thì là giả nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận, tiểu tử này có thể một mình áp đảo liên tiếp hai tên tội phạm, cho dù ở đội Cảnh sát hình sự cũng là một cao thủ đặc biệt.

Buổi tối, tại tòa nhà Thành ủy, Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh mở tivi xem tin tức lúc h của thành phố Long Nguyên. Người vợ Ninh Nhu mang ly trà tới đưa cho chồng, sau đó liếc mắt nhìn tivi một cái, ngạc nhiên cười nói:

- Tin tức hôm nay có gì hay không? Em chưa bao giờ thấy anh xem tin tức như thế này cả?

- Anh muốn nhìn một chút cái tên nhóc này.

Lương Khải Minh tựa vào thành ghế, dung điều khiển từ xa chỉ cái thân hình cao to trong tivi, cười nói:

- Rất lợi hại! Tay không mà bắt được hai tên tội phạm trốn trại bị truy nã cấp A. Thành phố Long Nguyên chúng ta cũng được vẻ vang lây.

- Thế à! Để em xem nào!

Ninh Nhu phu nhân cảm thấy hứng thú cũng ngồi trên ghế salon xem mục tin tức, một lúc lâu sau mỉm cười gật đầu nói:

- Tiểu tử kia đúng là tuấn tú và có khí phái hơn người nhỉ, nhất là khi cậu ấy mặc cảnh phục. Trang phục cảnh sát đều phát cho tất cả mọi người nhưng anh xem, tất cả các lãnh đạo ở thành phố này đều là một đám phệ trong lớp áo cảnh sát.

- Cũng không thể vơ đũa cả nắm chứ em!

Nghe vợ châm biếm, Lương Khải Minh khẽ mỉm cười, chỉ vào tivi nói:

- Nhìn xem Phó Cục trưởng Uông kìa. Dáng người rất chuẩn đấy.

- Ngày hôm qua em và Tuyết San đi xem hoa đăng ở công viên, nhìn thấy các cảnh sát nhân dân và cảnh sát có vũ trang đang làm nhiệm vụ. Tuyết San đã nói nhắm mắt cũng có thể phân biệt được đâu là cảnh sát nhân dân và đâu là cảnh sát có vũ trang.

Ninh Nhu phu nhân không bàn luận tiếp về tin tức mà nói về chuyện ngạc nhiên ngày hôm qua.

- Thế à? Vậy Tuyết San nói như thế nào?

Lương Khải Minh cảm thấy hứng khởi dò hỏi tiếp.

- Tuyết San nói những người mà thân hình béo phì, biếng nhác thì là cảnh sát nhân dân; còn những người dáng thấp bé, gầy yếu, tư thế thẳng thì là cảnh sát có vũ trang.

Nhu phu nhân cười, lắc đầu nói tiếp:

- Hiện tại các lãnh đạo, đội trưởng đều có bổng lộc hậu hĩnh cho nên hiện tượng này trong hệ thống công an cũng là chuyện bình thường.

Lương Khải Minh vừa suy nghĩ vừa gật đầu. Ở hệ thống chính trị và pháp luật này, trong mắt người dân bình thường thì quyền lực của những người chấp pháp tại các cơ quan công an dường như bị được khuếch đại vô hạn. Bất kể là cảnh sát nhân dân, cảnh sát giao thông, hình sự và các loại hình cảnh sát khác đều có thể dựa vào quyền lực trong tay mình để kiếm lợi nhiều nhất.

Từ trước tới nay, Thành phố Long Nguyên luôn bị xếp ở thứ hạng gần cuối của tỉnh, nổi tiếng về trị an xã hội kém. Hơn nữa, tại huyện Tây Phong, các thế lực xã hội ngang ngược, tội phạm hình sự thì vô cùng. Cơ quan công an huyện bất lực trong vấn đề đối phó tội phạm, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau.

Lương Khải Minh nhanh chóng muốn thay đổi hiện trạng trị an xã hội của thành phố Long Nguyên hiện nay, đem lại sự bình an. Việc xây dựng các khẩu hiệu xã hội ở Long Nguyên đã được hô hào từ lâu nhưng hệ thống công an lại không tiến lên, từ đó biến các khẩu hiệu này thành trò hề. Lần này hành động truy bắt tội phạm thắng lợi là một cơ hội tốt. Lương Khải Minh quyết định mượn cơ hội này, bắt đầu nhiệm kỳ thứ nhất Bí thư Thành ủy của mình lên những kế hoạch chống lại các phần tử xấu. Ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy Công an, Trưởng phòng công an huyện Tây Phong Bành Quốc Cường bị bãi miễn mọi chức vụ, còn lại tất cả là dùng chiêu rung cây dọa khỉ.

- Có thể dùng tiểu tử này thử xem!

Nhìn dáng người đứng thẳng, nghiêm trang cúi chào của chàng thanh niên trên màn ảnh, Lương Khải Minh tự nhủ trong lòng.

- Xem ra anh khá chú ý đến chàng cảnh sát đó nhỉ!

Nhu phu nhân liếc mắt nhìn ông xã, giọng nói có vài phần nghi hoặc. Nguồn:

- Không chú ý không được! Không thể không nể mặt Lý thúc.

Lương Khải Minh uống một ngụm trà, trên mặt lộ ra thần sắc cảm thán nói:

- Em có biết, cả đời này Lý thúc không bao giờ yêu cầu nhà ta bất cứ cái gì.

- Vậy chàng thanh niên đó với Lý thúc có quan hệ gì?

Nhu phu nhân kinh ngạc hỏi. Bà rất tin tưởng tính khí quật cường của ông cụ. Ông sẽ không vì một người không có quan hệ mà yêu cầu Lương gia việc gì.

- Không có quan hệ gì. Đại khái là hợp ý mà thôi.

Lương Khải Minh trong mắt hiện ra chút ý cười:

- Lúc đầu anh còn lo lắng tiểu tử này không gượng dậy nổi. Nhưng xem đấy, anh chàng đó giống như Triệu Tử Long vậy. Một tuần trước thì cậu Tiểu Lương này đã từng bắt ba tên cướp ở huyện Tây Phong. Khi mới ra viện được hai ngày thì lại lập thêm một công lớn nữa.

- Bản lĩnh như vậy à?

Ninh Nhu phu nhân chuyển ánh mắt về phía màn hình, khẽ cười nói:

- Theo lời anh nói thì thật là em cũng muốn gặp.

Ban đêm tại huyện Tây Phong, tất cả người nhà Chu gia bao gồm Chu Chí Phú, vợ và đứa con cùng ngồi một chỗ xem tivi.

Người vợ Triệu Ngọc Phân cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục khiến đứa con Chu Tiểu Xuyên bất mãn:

- Mẹ, sao mẹ cứ chuyển kênh hoài vậy? Kênh vừa rồi không phải xem cũng được sao?

- Kênh nào? Sao mẹ không thấy?

Triệu Ngọc Phân nghi hoặc hỏi.

- Kênh ! Oái không đúng, hình như là , thôi quên đi, mẹ đem điều khiển lại đây cho con.

Chu Tiểu Xuyên giật lấy cái điều khiển từ xa trong tay của mẹ, ấn liên tục thì vô tình đến kênh tin tức. Trong lúc liếc nhìn qua liền há hốc miệng kinh ngạc.

- Tin tức thì có cái gì mà ngạc nhiên vậy hả?

Triệu Ngọc Phân kỳ quái liếc mắt nhìn đứa con.

- Anh rể! Đúng là anh rể rồi!

Bỗng dưng Chu Tiểu Xuyên chỉ vào màn hình tivi hét to lên.

- Cái gì anh rể?

Chu Chí Phú và Triệu Ngọc Phân bị tiếng hét của đứa con làm cho hoảng sợ. Liếc nhìn lên tivi liền thấy Lương Thần đang đứng dưới ngọn đèn long lanh tại hội trường, hai tay tiếp nhận huy hiệu được trao từ một người đàn ông trung niên.

- Hôm nay đúng h sáng, tại hội trường Ủy ban nhân dân thành phố long trọng mời dự họp đại hội khen ngợi hành động bắt giữ được tội phạm chuyên án . Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi đã tự tay ban tặng huân chương hạng nhất cho đồng chí Lương Thần đã có công bắt được hai tên tội phạm trốn trại bị truy nã loại A. Cục trưởng Trương Học Binh, Chính ủy Chu Kiến Quân, Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm và lãnh đạo cục Công an thành phố đã cùng nhau tiến lên đài chúc mừng đồng chí Lương Thần.

- Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi, lãnh đạo cục Công an thành phố đã tán dương tinh thần anh dũng, không sợ nguy hiểm khi đối mặt với hung phạm của đồng chí Lương Thần. Đồng thời kêu gọi toàn bộ nhân viên cảnh sát học tập theo tấm gương đồng chí Lương Thần.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Chu Chí Phú và vợ Triệu Ngọc Phân liên tục biến đổi, không nói nên lời. Thằng ngốc cũng biết rằng, danh tiếng của anh hùng Lương Thần sẽ bay vút lên trời, tiền đồ về sau sẽ không có giới hạn.

Nhìn tư thế oai hùng của chàng cảnh sát trẻ tuổi trên tivi, trong long Triệu Ngọc Phân không khỏi sinh ra sự hối hận. Lần trước, cô đã cư xử một cách lỗ mãng đối với Lương Thần.

- Là anh rể, không sai đâu! Choa, anh rể thật đẹp trai.

Chu Tiểu Xuyên năm nay mười sáu tuổi sắc mặt ửng hồng, cầm điều khiển từ xa hoa chân múa tay sung sướng, quay đầu về phía phòng ngủ kêu to:

- Chị, mau ra đây xem nè!

Tiếng bước chân từ phòng ngủ vọng ra, Chu Tiểu Mạn đi đến phòng khách, dừng lại ở khuôn mặt quen thuộc trên màn hình. Chu Tiểu Mạn không kìm nổi lấy tay che miệng, hai hàng nước mắt chảy ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio