Lương Thần nhìn chăm chú vào đối phương hồi lâu. Nhưng cuối cùng cũng thất vọng bởi trên gương mặt điểm một nụ cười kia, hắn không tìm thấy nửa điểm đùa cợt. Lâm Tử Hiên, Chủ tịch tập đoàn Khai Sáng, con trai của Thủ tướng Quốc vụ viện, đang thực sự nghiêm túc đề nghị hắn một vụ giao dịch hoang đường.
Lương Thần lắc lắc đầu, theo bản năng định mở miệng từ chối. Nhưng ngay lập tức, dường như đối phương có thể nhìn thấu tâm can hắn, liền nói trước một bước:
- Lại muốn từ chối à? Cậu đưa ra quyết định này là đã suy nghĩ cặn kẽ chưa?
Lâm Tử Hiên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán mình, trong giọng nói lộ ra vài phần thâm ý.
- Tôi không thích cảm giác bị người khác chi phối.
Lương Thần nhíu nhíu mày. Đùa gì chứ, năm năm hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của đối phương thì hắn có khác nào con rối gỗ bị giật dây?
- Có thể hiểu được.
Lâm Tử Hiên gật gật đầu. Ông ta hơi cúi người về phía trước, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén nhìn sâu vào mắt Lương Thần:
- Nhưng, cậu cũng chỉ là không thích mà thôi, chứ không phải là không làm được. Giống như cậu không thích chết, nhưng vì bảo vệ tính mạng của Vương Phỉ Hạm, không thể không mạo hiểm đỡ đạn cho bà ta.
- Ông có ý gì?
Trong lòng Lương Thần chợt trầm xuống. Kỳ thực hắn đã hiểu ra ngụ ý trong lời nói của đối phương, cho nên trong giọng nói không khỏi có vài phần kinh sợ.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tôi đã có thể khiến Diệp Tử Thanh lên giường cùng với cậu thì cũng có thể khiến cô ta lên giường với gã đàn ông khác. Thậm chí không chỉ có Diệp Tử Thanh, kể cả Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm…
Gương mặt Lâm Tử Hiên dường như đang cười, nhưng trong lời nói lại nhuốm vẻ tà ác và vô cùng khắc nghiệt.
Gân xanh trên trán Lương Thần chợt nổi lên, thân thể hắn lao về phía trước, một tay nhanh như chớp tóm chặt cánh tay của đối phương.
- Có nôn nóng mà dùng vũ lực cũng không giải quyết được vấn đề đâu.
Lâm Tử Hiên không chút kinh hoàng, ngược lại ông ta còn cảm thấy thú vị khi thưởng thức bộ dạng tức giận của đối phương. Những lời ông ta nói càng ngày càng sắc nhọn:
- Lấy yếu địch mạnh, bất cứ sự phản kháng nào cũng đều không có ý nghĩa. So với cậu, tôi có tiền và có quyền, cho nên tôi có thể nắm giữ và chi phối vận mệnh của cậu, bất kể cậu có thích hay không.
Trong mắt Lương Thần gần như bốc hỏa. Nhưng hắn biết đối phương đang nói sự thật. Chủ tịch tập đoàn Khai Sáng, con trai Thủ tướng Quốc vụ viện, cho dù là thân phận nào thì hắn cũng không có khả năng chống lại. Nếu như chỉ ảnh hưởng đến một mình hắn, thì nói không chừng hắn sẽ vì tức giận mà làm cho tanh bành. Nhưng ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đều là điểm yếu của hắn. Và hơn thế nữa, điểm yếu này đã bị đối phương nhìn thấu, bất cứ lúc nào cũng có thể chộp trong tay.
Lâm Tử Hiên nhẹ nhàng lách ra khỏi bàn tay dường như đã không còn sức lực của Lương Thần. Rồi dùng bàn tay khô gầy của mình nắm lấy cổ tay đối phương, ánh mắt lộ ra một nét cười:
- Có phải cậu đang cảm thấy mình thật vô dụng không? Hơn nữa lại cảm thấy vô cùng phẫn uất và không cam lòng? Hẳn cậu cũng hiểu, hiện tại cậu căn bản không có khả năng bảo vệ ba người họ. Dung mạo và tiền bạc của Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đủ để khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng mơ ước. Nếu như cậu không đủ tiền tài để đối chọi, như vậy tôi tin là cũng không cầm cự được bao lâu. Cậu sẽ thực sự cảm nhận được mùi vị của sự bất đắc dĩ, căm hận và không cam lòng.
- Chủ tịch Lâm, rốt cuộc ông muốn gì?
Lương Thần cười đau khổ hỏi. Sau khi đã nghiền ngẫm những lời nói của đối phương, sự phẫn nộ trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì hắn hiểu ra, vị Chủ tịch Lâm này đã lấy đó làm lý do để thuyết phục hắn. Một bài học, đúng vậy, lại một bài học nữa!
- Tôi tin là cậu có thể hiểu rằng tôi hoàn toàn không có ác ý gì. Tất cả những điều tôi làm, chỉ là một trò đùa nho nhỏ mà một người đàn ông đáng thương trước khi rời khỏi thế giới này bày ra. Cậu rất may mắn đã được tôi lựa chọn là nam diễn viên chính duy nhất của màn kịch này, đơn giản như vậy thôi.
Lâm Tử Hiên trả lời bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
- Có thể nói tỉ mỉ một chút không?
Lương Thần dùng tay vỗ nhẹ lên trán. Hắn thật sự không hiểu, sao hắn lại có thể gặp những điều không thể tưởng tượng nổi thế này.
- Sự việc cụ thể cậu phải tự mình tìm hiểu. Nếu nói rõ ra, trò chơi này không còn thú vị nữa.
Lâm Tử Hiên cười kỳ dị:
- Giống như một câu chuyện, nếu cậu được biết trước kết cục thì chắc chắn sẽ mất đi rất nhiều phần thi vị và thần bí.
- Vậy ông có thể tiết lộ cho tôi biết là ông muốn tôi làm gì không?
Lương Thần giận dữ hỏi:
- Giết người, phóng hỏa, cướp bóc? Hay là làm trâu, làm ngựa, làm nô lệ?
- Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú. Trên thực tế, cậu một chút cũng không đoán đúng. Bất kể là giết người, phóng hỏa hay là làm trâu làm ngựa, tôi đều có thể tìm được người thích hợp hơn cậu một trăm lần.
Lâm Tử Hiên mỉm cười nhìn vào người được ông ta chọn lựa, giọng điệu trêu chọc nói:
- Tin tôi đi, việc mà tôi bảo cậu làm, rất nhiều người mơ cũng không nổi.
- Tùy ông, chỉ cần ông đừng làm hại tới cô Vương, Tử Thanh, Thanh Oánh. À, còn cả Lan Nguyệt nữa.
Lương Thần không còn cách nào đành nhún vai nói.
Sự việc đã tới nước này, hắn quyết định vừa làm vừa xem xét. Thực ra Lâm Tử Hiên nói đúng, hắn hiện tại không có khả năng bảo vệ những người phụ nữ bên cạnh. Tốt xấu gì cũng được, cứ nhẫn nhịn cúi đầu trước Chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng, con trai Thủ tướng Quốc vụ viện đã. Đưa ra yêu cầu giao dịch như thế rồi đe dọa, hắn từ chối hay phản kháng cũng đều không còn đường sống.
- Nói đến Lan Nguyệt, tôi rất thích cô gái nhỏ đó. Lần trước trong tiệc rượu, tôi đã cho cô ấy tùy chọn một món quà, nhưng cuối cùng cô ấy cái gì cũng không lấy.
Nhắc tới Lan Nguyệt, khóe môi Lâm Tử Hiên không khỏi hiện ra một nụ cười, nói:
- Các cô gái hẳn đều rất thích quần áo đẹp. Lần này tôi có mang theo vài bộ, cậu giúp tôi chuyển cho Lan Nguyệt.
- Được!
Lương Thần gật đầu không chút do dự.
- Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ lại từ chối.
Lâm Tử Hiên cười nhìn đối phương một cái rồi nói.
- Sao lại phải từ chối? Dù sao ông cũng có tiền. Hơn nữa, hiện tại tôi cũng giống như tiểu dân thấp cổ bé họng, căn bản không có tư cách từ chối, ông nói cái gì có là có.
Lương Thần mỉa mai nói.
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Lâm Tử Hiên như thể không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của đối phương, làm bộ gật đầu tán thưởng.
Lâm Thần làm ra vẻ khinh thường, quay đầu sang phía khác. Hắn biết trước mặt Chủ tịch Lâm mà nói chuyện đấu võ mồm thì chỉ có ăn đủ.
- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi.
Lâm Tử Hiên cười nói:
- Nhất định phải chăm lo sức khỏe của mình. Nhiệm vụ thứ nhất tôi giao cho cậu, không có thể lực và tinh lực thì không thể hoàn thành được.
- Nhiệm vụ gì?
Lương Thần tò mò hỏi một câu. Hắn thật sự muốn biết, cái người giống như bị bệnh tâm thần này rốt cuộc muốn hắn làm gì?
- Trong vòng một tháng, cậu phải ân ái với Diệp Tử Thanh ít nhất trên lần.
Lâm Tử Hiên dùng giọng điệu bình thản nói.
- Thế nào? Nhiệm vụ này không quá khó để hoàn thành chứ?
- Tôi, tôi…
Lượng Thần lắp bắp như gà mắc tóc, đây mà là cái gọi là "nhiệm vụ" à? Nếu nhiệm vụ chỉ là như thế, thì đừng nói năm năm chứ mười năm hắn cũng làm! Không sai! Đây quả thật là điều mà gã đàn ông khác mơ cũng không mơ nổi. Chỉ có điều, vị Chủ tịch Lâm này có ý gì? Hắn và Diệp Tử Thanh có làm điều ấy lần, lần thì cũng có can hệ gì tới một xu của Lâm Tử Hiên chứ?
Lâm Tử Hiên rời khỏi lúc nào, Lương Thần cũng không để ý. Bên tai hắn vẫn văng vẳng những lời nói của ông ta: "Diệp Tử Thanh là cô gái xinh đẹp như vậy, cậu nỡ vứt bỏ sao? Thậm chí trơ mắt mà nhìn cô ta trong vòng tay của người đàn ông khác? Làm theo lời tôi, cậu không những có được Diệp Thanh Oánh, hơn nữa cũng không mất đi Diệp Tử Thanh, thậm chí còn đạt được nhiều hơn thế nữa.
Lão già này! Lương Thần lấy tay vỗ vỗ đầu, cơn đau nhói như kim châm ở miệng vết thương cắt ngang dòng ảo tưởng tà ác của hắn. Hắn không thể không thừa nhận, lời nói của Lâm Tử Hiên rất có sức kích động, dễ dàng khiến cho dục vọng hắn đang chôn giấu sâu trong lòng phải nổi lên. Hắn gần như hoài nghi, người kia liệu có phải là ma quỷ xuống trần, chuyên môn dụ dỗ những thanh niên trong sạch như hắn đi vào con đường sa đọa hay không?
Hai chiếc xe kín mít từ từ tiến vào cổng chính của bệnh viện trung tâm thành phố, rồi dừng lại ở bên cạnh cổng bệnh viện. Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn từ chiếc xe thứ nhất bước xuống. Chuyến đi này của ông tương đối kín tiếng, ngoại trừ lái xe và thư ký chuyên trách ra, chỉ có vợ và con gái ông.
Lý Hinh Đình tối hôm qua nhận được tin Lương Thần bị thương, ngay lập tức muốn đến bệnh viện nhưng bị bố mẹ ngăn cản. Nghiêm Lệ nói với con gái, vết thương của Lương Thần không nghiêm trọng lắm, để sáng mai đi thăm cũng không muộn. Hơn nữa sáng mai bà cũng muốn cùng Lý Hinh Đình đi thăm Lương Thần.
Mặc dù lần này Bí thư Lý đã cố không để người khác chú ý, nhưng ngay khi nhận được tin ông sẽ đến, Viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Hầu Hải Dương, Phó viện trưởng Khương Điện Khôn căn bản không dám có chút chậm trễ, vội vàng cùng một nhóm người ra ngoài tiếp đón.
- Phái một người đưa chúng tôi đến phòng bệnh của Tiểu Thần là được rồi.
Bí thư Lý nhíu mày, có chút không hài lòng nói.
Vừa nghe xong, Viện trưởng Hầu ngay lập tức nhận ra Bí thư Lý ngại phiền hà. Vì thế nhanh chóng giải tán đám người kia đi, chỉ còn mình và Phó viện trưởng Khương Điện Khôn cùng đưa gia đình Bí thư Lý đi đến khu phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ở chỗ rẽ hành lang, hai gã đàn ông mặc đồ đen và một người đàn ông tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn từ trong đi ra. Ánh mắt Lý Thư Hãn vô tình nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của người đàn ông trên xe lăn.
Người đàn ông bỗng phất tay, xe lăn lập tức dừng lại. Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn cũng dừng bước.
Im lặng vài giây, Bí thư Lý nói:
- Tử Hiên, nhiều năm không gặp.
- Đúng vậy, nhiều năm không gặp.
Lâm Tử Hiên khàn giọng đáp:
- Thư Hãn, chúc mừng anh. Hiện tại anh đã là người có quyền cao chức trọng, có thể đạt được mọi tham vọng của mình rồi.
Lý Hinh Đình dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông dáng vẻ già yếu, tóc bạc trắng này. Người này chính là Chủ tịch Lâm Tử Hiên thần bí. Có thể nhận ra, đối phương và bố dường như có quen biết từ trước, chỉ có điều nghe hai người nói chuyện với nhau thì giọng điệu tuyệt nhiên không có chút nhiệt tình, đại khái cũng chỉ là hời hợt xã giao mà thôi. Hả? Người này cũng đến thăm Tiểu Thần sao? Thật là kỳ lạ, ông ta đối với Tiểu Thần nhất định không chỉ là quan tâm thông thường.