Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lời nói của chủ tịch Lam Phúc Sinh khiến những vị lãnh đạo. Bí thư Thôi Thắng Quân, bí thư Trương Anh Kiệt, chủ tịch Vương Hiểu Diệp từ vui sướng cao độ rơi xuống, trong lòng ai nấy đều kinh ngạc khó hiểu! Cháu của tổng bí thư Liên sao lại đến Liêu Dương? Rồi làm sao lại phải cấp cứu ở bệnh viện!?
- Cháu trai của tổng bí thư Liên chính là nạn nhân đã trúng đạn của tên cướp!
Phó chủ tịch tỉnh Lam nói:
- Chúng ta hãy đến bệnh viện xem sao!
Đương nhiên là phải đi! Có thể không đi sao? Bí thư Thôi Thắng Quân giao quyền xử lý hiện trường cho phó giám đốc sởLâm Tường, sau đó cùng chủ tịch Lam Phúc Sinh, bí thư Trương Anh Kiệt, chủ tịch Vương Hiểu Diệp đi vào trong xe con, chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương. Trong lòng mỗi vị lãnh đạo đều nặng trịch, chuyện hôm nay trước là kinh sợ bởi vụ án cướp của thảm sát kinh thiên, sau là vui mừng bởi năm tên cướp bị cảnh sát hạ gục ngay tại hiện trường, toàn bộ số tiền bị cướp đều tìm lại được, rồi sau đó lại là kinh sợ bởi cháu trai của tổng bí thư Liên bị trúng đạn, làm không tốt còn khiến cho con rồng của thủ đô nổi giận, mọi người đều phải gánh trách nhiệm!
Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp và Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Diệp Hạo có chút tỉnh táo, Liên Văn Chương tại sao lại đến khu thương mại Huy Hoàng, đáp án là ở hai chị em nhà họ Diệp sau lưng Lương Thần. Hồng nhan họa thủy, nếu không phải vì nôn nóng đeo đuổi người đẹp thì dù thế nào Liên Văn Chương cũng không gặp tai họa này!
Lương Thần hoàn toàn không bận tâm về chuyện này, theo cách nghĩ của hắn, nhị thiếu gia nhà họ Liên có thể sống sót là điều may mắn lớn trong cái bất hạnh, trong bệnh viện chịu khổ một chút cũng tốt, đỡ phải như con ruồi cả ngày vây quanh Thanh Oánh và Tử Thanh! Còn đối với mấy tên Lam Phàm, Bộ Phàm và Âu Dương Hạo, khi Lương Thần giơ súng nhắm vào tên cướp chuẩn bị nổ súng giết người thì trong lòng suy nghĩ có một ác ý, hắn rất muốn kéo dài thời gian bóp cò khoảng vài giây, thế là trên đời này sẽ bớt đi một tên hoặc hai ba tên đáng ghét!
Sau khi đám lãnh đạo phó chủ tịch Lam, Bí thư Thôi rời khỏi, công tác ở hiện trường giao cho Phó giám đốc sở Lâm chủ trì.Còn Bộ Khắc Kỷ mặc dù rất muốn cùng con gái Bộ Tiểu Tiểu đến bệnh viện xem sao nhưng trong lúc này thì y thật sự không tiện rời khỏi. Cuối cùng thì cũng là hai chị em Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Doanh cùng với Lan Nguyệt, Vương Tình, Văn Tĩnh cùng nhau hộ tống Bộ Tiểu Tiểu đến bệnh viện, điều này khiến cục trưởng Bộ vô cùng cảm động, lại gọi điện thoại cho vợ, vậy mới hoàn toàn yên tâm.
Hai chi đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cộng thêm trung đoàn trưởng Hồ đội đặc nhiệm và chi đội trưởng Thân Lỗi đội cảnh sát hình sự cùng nhau đi tới. Sau khi nhìn thấy Lương Thần thì đôi mắt liền sáng lên, rồi lần lượt đưa tay bắt tay với Lương Thần. Trung đoàn trưởng Hồ cười sang sảng nói:
- Vừa mới cùng đội trưởng Thân nhắc tới cậu đó, tiểu Lương. Tài bắn súng của cậu có thể xếp vào top ba trong đội đặc nhiệm của chúng tôi.Thế nào? Có hứng thú muốn gia nhập đội đặc nhiệm không?
Trung đoàn trưởng Hồ đang nói thì bị phó giám đốc sở Lâm cười cắt ngang:
- Con người ông Hồ điểm nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, thấy mầm giống tốt thì mắt sáng lên, nóng lòng muốn điều hết tất cả anh em xuất sắc của toàn hệ thống công an đến đội đặc nhiệm của mình!
- Ông Hồ uổng phí hơi sức rồi, ít nhất hắn cũng không qua được ải này của tôi!
- Cục trưởng Bộ vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn trung đoàn trưởng Hồ nói:
Nói một câu đang thịnh hành , ông Hồ hãy nhân lúc còn sớm mà tắm gội đi ngủ đi!
- Ha ha!
Trung đoàn trưởng Hồ mặt dày cười, chỉ nghe giọng điệu của phó giám đốc sở Lâm và Bộ Khắc Kỷ thì y đã biết, muốn Lương Thần qua đội đặc nhiệm chắc chắn là không có hi vọng!
Chi đội trưởng Thân Lỗi cười nhìn Lương Thần, trong lòng than thở vận thế của con người quả thật rất quan trọng. Anh chàng tiểu Thần dường như mỗi lần lâm vào tình cảnh nguy hiểm và đi vào đường cùng đều gặp dữ hóa lành. Lần này vừa bị cách chức lại lập được kì công, nếu như không ngoài dự kiến, cơ hội phục chức sẽ được thuận lợi thành công.
Bởi vì năm tên cướp đều bị hạ gục tại hiện trường. Tốc độ phá án không thể tưởng tượng của vụ cướp của này đủ để chấn động khắp cả nước. Vì vậy giám đốc sở Lâm, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ có mặt tại hiện trường vô cùng nhẹ nhõm, sự tán thưởng của họ đối với Lương Thần hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng. Những người có mặt tại hiện trường đều rất rõ, nếu như không có những phát súng càn khôn của Lương Thần, điều mà họ phải chịu đựng, sẽ là một áp lực cực lớn mà trước giờ chưa từng có! Biết đâu chừng lãnh đạo của họ đều rầu đến bạc cả đầu!
Nửa tiếng sau, hai chuyên gia gỡ bom đã đến hiện trường khu thương mại Huy Hoàng, tháo gỡ toàn bộ hai quả bom chưa phát nổ. Sau khi giải quyết xong những công việc tiếp sau đó, phó giám đốc sở Lâm và cục trưởng Bộ lần lượt lên xe rời khỏi. Nhưng trước khi rời khỏi, cục trưởng Bộ kéo Lương Thần lên xe con của y.
Lương Thần và Cục trưởng Bộ chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố, gặp mặt chị em Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, và Lan Nguyệt, Bộ Tiểu Tiểu, Văn Tịnh, Vương Tình. Mắt cá chân của Bộ Tiểu Tiểu chỉ là bị trật khớp thôi, không có vấn đề gì to lớn, sau khi xử lý đơn giản, được vợ chồng cục trưởng Bộ dìu lên xe.
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt Bộ Tiểu Tiểu, sau đó tiễn Vương Tình và Văn Tịnh về, rồi mới ngồi xe trở về khu Liên Hoa.
Còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện trung tâm thành phố, Liên Tuyết Phi vội vàng từ khu thương mại Huy Hoàng chạy đến, nhìn thấy cậu em họ sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cảm thấy không dễ chịu. Tuy là bình thường cũng không ưa gì thái độ của cậu em họ, nhưng chung qui cũng là người cùng huyết thống nhà họ Liên.
May mắn là cuộc phẫu thuật rất thành công, Liên Văn Chương đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có điều vì mất máu quá nhiều, nay vẫn còn hôn mê.
Liên Tuyết Phi đã gọi điện cho chú hai Liên Tây Dược ở thủ đô, tin rằng trễ lắm trước trưa ngày mai, cả nhà chú hai sẽ đến nơi. Liên Tuyết Phi thở nhẹ, cô rất hi vọng cậu em họ luôn không chịu thua kém của mình sau khi trải qua kiếp nạn này có thể trở nên trưởng thành hơn!
Khi được biết Liên Văn Chương sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, đám người phó chủ tịch Lam Phúc Sinh, bí thư Thôi Thắng Quân, bí thư Trương Anh Kiệt, chủ tịch Vương Hiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm. Nếu như nhị thiếu gia nhà họ Liên có mệnh hệ gì, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. May mắn thật là may mắn! Chỉ cần người không bị gì, mọi chuyện đều có thể cứu vãn!
Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn và Đằng Vũ cũng vội chạy đến bệnh viện, bày tỏ ý thăm hỏi đối với Liên Tuyết Phi.
Về đến nhà, Lý Thư Hãn ngồi ở phòng khách, uống trà của vợ, Nghiêm Lệ pha, than dài:
- Thời thế tạo anh hùng, điều này quả đúng không sai!
- Sao lại nói vậy?
Nghiêm Lệ cười mỉm hỏi. Bà vừa mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp ở đài truyền hình tỉnh, được biết không ít về tin khu thương mại Huy Hoàng bị cướp lúc chiều nay. Nghe đồng nghiệp thêm mắm thêm muối khen ngợi chuyện oai phong của chàng cảnh sát trẻ tên Lương Thần, hành động anh dũng một mình hạ gục năm tên cướp, trong lòng bà có chút hãnh diện không tên, sau đó rụt rè nói một câu:
- Em đã nói nhiều lần rồi, đừng để Lương Thần liều mạng như vậy. Ông Lý nhà chúng ta cũng nói, phải đổi công việc khác cho Lương Thần, nhưng thằng bé này rất cứng rắn.
Khi nói câu này, trong lòng bà không cam lòng, tại sao tiểu Thần lại không phải là bạn trai của Đình Đình?
- Tài bắn súng của tiểu Thần đích thật rất chuẩn, cả năm tên cướp đều bị bắn trúng đầu mất mạng. Nhưng có được tài bắn súng như vậy, trong đội đặc nhiệm cũng có thể tìm được vài người.
Tiểu Thần sở dĩ lập công lao lớn như vậy, hoàn toàn là vì hắn xuất hiện đúng lúc đúng nơi, và làm một việc đúng! Chính nhờ cơ hội bỗng nhiên hắn gặp được này đã tạo nên kì tích anh dũng của hắn. Vì vậy tôi mới nói, đây là thời thế tạo anh hùng!
Nói tới đây, Lý Thư Hãn nói:
- Không biết bà có chú ý hay không, bắt đầu từ khi tiểu Thần ở Tây Phong xuất đầu lộ diện bắt hai tên trốn trại của bộ công an đến nay, chỉ chưa đầy hơn nửa năm cậu ta đã ba lần lập được công lao hạng nhất, một lần lập công lao hạng nhì, một lần lập công lao hạng ba. Sau khi đến Liêu Dương, những vụ án được cậu ta tham gia phá án cũng không ít, những ánh hào quang vinh dự bao phủ trên người cậu ta cứ nối tiếp nhau. Nếu như dựa theo quan điểm duy tâm mà nói, đây là một điềm báo, một điềm báo tạo anh hùng
- Mặc kệ là thời thế tạo anh hùng, hay là anh hùng tạo thời thế! Anh hùng chính là anh hùng!
Lý Hinh Đình vừa đi vào phòng khách thì tiếp lời, khuôn mặt cao quý thoát tục, nói tiếp:
- Ba, tiểu Thần lập một công lớn như vậy, có phải ba nên để cậu ta phục chức hay không?
- Con đó!
Lý Thư Hãn nói:
- Hai mẹ con quả thật là đồng lòng! Nhưng mà tôi nói rõ cho hai mẹ con biết, chuyện tiểu Thần phục chức, khả năng vẫn rất lớn! Đừng quên, cậu nhị thiếu gia nhà họ Liên hiện vẫn còn nằm trong bệnh viện
- Cậu nhị thiếu gia nhà họ Liên đó chẳng phải là không có chuyện gì hay sao? Hơn nữa, cậu ta bị thương thì liên quan gì đến tiểu Thần?
Lý Hinh Đình nhướng mày hỏi.
- Liên Tây Dược nổi tiếng là bao che khuyết điểm, cộng thêm y chỉ có một cậu con trai bảo bối, y dễ dàng từ bỏ ý đồ thì quả là kì lạ! Liên Văn Chương bị thương thế nào, còn không phải vì bọn cướp bị tiểu Thần truy đuổi đến nỗi không còn lối thoát, nên mới tức nước vỡ bờ nổ súng giết người?
Lý Thư Hãn trên mặt nở nụ cười hóm hỉnh.
- Không thể không nói lý lẽ như vậy chứ? Tiểu Thần là cảnh sát, truy bắt cướp là chức trách của cậu ta, Liên Văn Chương bị bọn cướp nổ súng bắn bị thương chỉ có thể trách số cậu ta không may, sao lại đổ thừa tại Lương Thần?
Lý Hinh Đình phẫn nộ nói.
- Trách nhiệm luôn phải có người gánh vác! Vậy Đình Đình, con cho rằng trong mắt mấy ông lãnh đạo đó, ai gánh vác trách nhiệm này sẽ thích hợp?
Lý Thư Hãn nói.
Lý Hinh Đình là luật sư, lập tức hiểu ra thủ đoạn trong đó, thế là cười như không cười nhìn ba mình, ngôn ngữ sắc bén nói:
- Ba, cái gọi là "những lãnh đạo" có phải cũng bao gồm cả ba hay không?
- Nữ sinh ngoại tộc, đúng là không sai!
Lý Thư Hãn uống ngụm trà, tiện tay với một tờ báo, không để ý tới con gái của mình nữa.
Lý Hinh Đình làm mặt quỷ với bà, sau đó kéo tay mẹ nói:
- Mẹ, đến phòng con, chúng ta đừng làm phiền bí thư đại nhân đọc sách xem báo!
Lương Thần, Diệp Thanh oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt về tới khu Liên Hoa, trong nhà, Vương Phỉ Hạm đã sớm làm xong cơm tối. Nghe Tử Thanh tường thuật một cách sinh động về câu chuyện Lương Thần giết chết lũ cướp ngân hàng, được lãnh đạo tỉnh khen ngợi như thế nào, đôi đũa trên tay của Vương phi điện hạ dường như không hề động đậy, có vẻ như là nghe đến mức mê mẩn!