Nhảy chương thôi nhé.
- Đó chính là Đội trưởng Lương Thần đại đội hình sự của Cục chúng ta.
Không biết là ai truyền ra tin tức này, theo sau toàn bộ đại đội hai, ba Chi đội đặc công và Đại đội tuần cảnh đều không khỏi hưng phấn. Mặc dù Lương Thần đã được điều đến Giang Vân làm Trưởng phòng công an, gần đây nhất lại nghe nói đã thăng chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì Lương Thần cũng là người thuộc hệ thống công an. Ở cuộc chiến vừa rồi, bọn họ đã bị mất mặt. Nhưng khi Lương Thần đánh ngang tài với chỉ huy của đối phương thì vô hình chung đã cứu vãn lại thể diện cho toàn bộ hệ thống công an rồi.
- Sếp Lương cố lên!
Một người đội viên không kìm được hô lên một câu. Theo sau lập tức chiếm được sự hưởng ứng của mọi người, vì thế trong đội ngũ cảnh sát liên tiếp vang lên tiếng hô:
- Sếp Lương cố lên! Sếp Lương cố lên!
Phía bên kia, các chiến sĩ cảnh vệ cũng không chịu yếu thế, cũng đều nhịp hô vang:
- Chỉ huy cố lên!
Vừa mới chạy xe tới, Cục trưởng Cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vỗ vỗ trán, rên rỉ một tiếng nói:
- Ôi thôi, rối loạn hết cả rồi!
Sự kiện xung đột ở khách sạn Đế Hào rất nhanh đã khiến cho lãnh đạo hai cấp Tỉnh, thành phố cùng với lãnh đạo Quân khu phải coi trọng. Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Giám đốc sở Công an tỉnh Thôi Thắng Quân, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp cùng với Trung tướng Chu Lai Cường Phó tư lệnh quân khu Liêu Dương, trung tướng Lý Phượng Lâu tham mưu trưởng Quân khu Liêu Dương, thiếu tướng Chư Trị Long tư lệnh quân khu Liêu Dương, thiếu tướng La Tinh Hàn Chính ủy quân khu Liêu Dương đều gần như đồng thời chạy đến khách sạn Đế Hào.
- Như thế này thì còn ra thể thống gì nữa.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng tựa như một võ đài ở cửa khách sạn, không kìm được giận dữ nói. Phía sau ông, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Giám đốc sở Công an tỉnh Thôi Thắng Quân, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp cũng ngơ ngác nhìn nhau. Mấy vị lãnh đạo này cũng không ngờ sự tình lại biến thành ra thế này.
Trung tướng Chu Lai Cường Phó tư lệnh quân khu Liêu Dương, trung tướng Lý Phượng Lâu tham mưu trưởng Quân khu Liêu Dương, thiếu tướng Đàm Trị Long tư lệnh quân khu Liêu Dương, thiếu tướng La Tinh Hàn chính ủy quân khu Liêu Dương cũng lần lượt xuống xe, đi đến phía đám người Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn.
Sau khi bắt tay nhau, Trung tướng Chu Lai Cường lập tức đi đến chỗ một viên thượng úy cảnh vệ, trầm giọng nói:
- Đồng chí này!
- Có
Người thanh niên đứng thẳng sống lưng lớn tiếng đáp.
- Lập tức đem thằng nhóc Hoàng Dược Long khốn kiếp kia lại đây cho tôi!
Trung tướng Chu Lai Cường lớn tiếng ra lệnh.
Trên gương mặt viên thượng úy trẻ tuổi hiện lên nét do dự. Nhưng quân lệnh như sơn, không thể không nghe, lập tức hô lớn:
- Rõ.
Sau đó dẫn theo một vài binh lính tiến vào trong khách sạn.
- Bộ Khắc Kỷ!
Bên này Bí thư Tỉnh ủy cũng nổi giận, gọi thẳng tên Cục trưởng Cục công an thành phố, lạnh lùng nói:
- Chuyện đêm nay cậu phải chịu trách nhiệm chính. Cậu quản lý đội ngũ của mình như thế này sao? Mau đem Lương Thần lôi lại đây.
Mắt thấy Bí thư Tỉnh ủy nổi trận lôi đình, trên mặt Cục trưởng Bộ lộ vẻ sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng ông không có chút lo lắng. Chuyện này thoạt nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, trên thực tế thì khéo léo một chút là vượt qua được. Cái gọi là "nổi trận lôi đình" của Bí thư Lý cũng như vị Trung tướng Chu Lai Cường kia thực ra cũng không khác nhau là mấy, đều là giả bộ để cho đối phương xem.
Thượng úy trẻ tuổi chạy tới thật là đúng lúc. Trải qua hơn mười phút giao đấu, Lương Thần quả thực đã xuống sức. Hắn thiệt thòi ở chỗ bình thường không có thời gian luyện tập thân thể, chỉ có thể học một chút kỹ thuật của Phong thúc, cùng với sự chỉ dạy của Lan Kiếm. Lúc đầu có thể đấu ngang sức với đối phương, nhưng một lúc sau thì nhược điểm nội lực không đủ đã nhanh chóng lộ ra.
Lan Kiếm ngay lập tức phát hiện ra tình hình, chân lặng lẽ tiến về trước hai bước. Trên thực tế, Lương Thần có thể chống đỡ trong một thời gian dài như vậy, ông cũng đã cảm thấy rất bất ngờ.
Hoàng Dược Long cũng cảm thấy đối phương đang gắng sức ra một loạt đòn tấn công mạnh mẽ liên tiếp.
Hỏng rồi! Lương Thần hiểu rất rõ khả năng của mình, có thể đánh được với đối phương đến giờ phút này đã xem là khá hơn bình thường rồi. Nếu đánh tiếp, hắn chắc chắn sẽ bị đốn ngã. Bình thường thì không nói, nhưng hiện tại đang đứng trước hàng trăm cặp mắt đang mở trừng trừng theo dõi, hơn nữa lại còn có bạn gái của mình nữa, hắn bất luận thế nào cũng không thể để mất mặt.
Đúng lúc này, viên thượng úy Lục Đại mang theo vài chiến sĩ cảnh vệ tiến lại, hướng đến vị chỉ huy nói:
- Rất xin lỗi, Chỉ huy! Đây là mệnh lệnh của Phó tư lệnh Chu.
Nói rồi hướng đến mấy viên cảnh vệ bên cạnh phất phất tay.
Người anh em, đến đúng lúc lắm! Lương Thần trong lòng kích động khó có bút nào tả xiết. Hắn thật muốn chạy nhanh sang ôm chầm lấy vị quân nhân gương mặt sáng sủa này. Đến rất đúng lúc, chỉ cần hai, ba phút nữa thôi là hắn chống đỡ không nổi rồi.
Nghe xong lời nói của Lục Đại, Hoàng Dược Long trong lòng bực bội. Đang vào lúc cao hứng, hơn nữa chẳng mấy chốc mà cho thằng nhóc này ngã sấp xuống, lại bỗng nhiên có người đến quấy rầy. Hừ lạnh một tiếng, đùi phải nâng lên, hướng về đối phương liên tiếp đá ra năm sáu cú.
Lương Thần tránh trái tránh phải, thật vất vả để né tránh liên hoàn cước của đối phương. Bất thình lình thấy đối phương tiến lại gần, hai tay ghì chặt lấy hai vai hắn.
"Đây là…?" Cảm giác nguy hiểm ập đến, đồng thời lại cảm thấy động tác này của đối phương rất quen thuộc. Lương Thần không kịp phản ứng gì, đã thấy cái trán hung ác của đối phương đánh tới.
Hóa ra là thế! Lương Thần trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, không né không tránh, không rên một tiếng mà thẳng đầu nghênh chiến.
Cốp! Cốp! Cốp! Cốp! Mấy âm thanh va chạm liên tiếp vang lên. Trong vài giây ngắn ngủi, hai cái trán của hai người đã va vào nhau bốn lần liền. Nếu không phải Lục Đại đã ra lệnh cho bốn chiến sĩ tiến lên cưỡng ép tách hai người ra, phỏng chừng hai đấu sĩ gà chọi này sẽ đụng nhau đến khi nào có một người ngã xuống mới thôi. Truyện Sắc Hiệp -
- Anh họ, Bí thư Lương là người tốt. Chính anh ấy đã cứu em và Vũ Đồng.
Nghe mấy lời của Chu Nhất Nhất nói, "hảo hán" Lương Thần cố gắng chịu đựng cái trán đau nhức, trong mắt không khỏi hiện lên nét bực bội, trong lòng nghĩ: "Mấy lời này chị em các cô không thể nói sớm hơn vài phút à?"
Hoàng Dược Long đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lộ ra sự bối rối, nhìn Lương Thần cười ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, là tôi lỗ mãng!
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.
Lương Thần rộng lượng mà khoát tay. Hắn hiện tại là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, là lãnh đạo thì đương nhiên cũng phải có dáng lãnh đạo chứ. Tuy nhiên hắn lại quên mất rằng vừa rồi khi cùng đối phương đánh nhau, căn bản là chưa từng suy xét qua thân phận của mình.
Mặc dù hai người Lương Thần và Hoàng Dược Long đã làm sáng tỏ hiểu lầm, lại cười vui vẻ với nhau. Nhưng hai người vẫn bị viên thượng úy khuôn mặt sáng sủa lôi đến trước mặt các vị lãnh đạo Tỉnh thị và Quân khu.
Nhìn vết máu trên trán và bộ dạng mệt nhoài thở hồng hộc của hai người, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn cố sức nén cười, chỉ vào mũi Lương Thần nói:
- Tốt lắm! Thân là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, ngay tại cửa khách sạn, ngay trước mắt mọi người mà đánh nhau với người khác? Cậu có định giữ thể diện cho hệ thống công an Tỉnh chúng ta không? Hừ!
Nói xong lại quay đầu nhìn Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh nói:
- Nhìn đi, cấp dưới của anh đấy!
- Về làm kiểm điểm! Thật là…Thật là không ra thể thống gì.
Thôi Thắng Quân dường như rất tức giận, hướng Lương Thần lớn tiếng trách mắng. Nhưng ngay sau đó, trong mắt lại hiện lên một chút ý cười, chính điều này đã bán đứng ông rồi.
Quân đội và Chính phủ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chủ nghĩa bảo hộ, nói nôm na là "Bao che cho con". Ví dụ như chuyện hôm nay, ai đúng ai sai chưa cần xét đến, nhưng trong vụ xung đột giữa bộ đội và công an, công an lại bị bộ đội ức hiếp thì đối với hệ thống công an toàn tỉnh mà nói, đây không phải là điều vẻ vang gì. May là còn có biểu hiện của Lương Thần cứu vãn lại một phần thể diện cho công an tỉnh.
Trung tướng Chu Lai Cường Phó tư lệnh quân khu Liêu Dương, trung tướng Lý Phượng Lâu tham mưu trưởng Quân khu Liêu Dương kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi. Mới trẻ như vậy mà đã lên chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện. Dựa theo lệ thường mà nói thì nếu không có hậu thuẫn vững chắc thì cũng là nòng cốt trọng điểm cần bồi dưỡng của tỉnh. Hơn nữa điều làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là: thằng nhóc này thân thủ cũng không tầm thường, nếu so với Hoàng Dược Long thì chưa chắc ai hơn ai.
Tư lệnh quân khu Liêu Dương thiếu tướng Đàm Trị Long tiến lên hai bước, nhìn Hoàng Dược Long nói một câu:
- Thật mất mặt!
"Mất mặt" trong câu nói của ông ta không phải nói Hoàng Dược Long đêm nay hành động như thế này là lỗ mãng, mà là chỉ Hoàng Dược Long thân là một chỉ huy cảnh vệ mà lại không đánh thắng một Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, ngược lại còn bị đổ máu nữa chứ.
Quay đầu, ánh mắt hứng thú mà đánh giá Lương Thần rồi trầm giọng nói:
- Chàng trai, còn nhớ tôi không?
- Báo cáo Tư lệnh Đàm, tôi là Lương Thần!
Lương Thần cung kính, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Những người không biết thì cảm thấy câu trả lời của Lương Thần rất kỳ lạ. Chỉ có Đàm Trị Long và Chính ủy La Tinh Hàn là hiểu ý mà bật cười. Hai người vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp chàng trai này là ở trước của Bệnh viện trung tâm thành phố. Vì đến thăm hỏi Diệp lão đang nằm viên mà lại tình cờ gặp các vị lãnh đạo thành phố đang gõ trống khua chiêng đến chúc mừng người anh hùng trong vụ đại án buôn lậu thuốc phiện này. Lúc đó Đàm Trị Long đã kêu đối phương lại, đối phương cũng giống như bây giờ rõ ràng mà hô to:
- Báo cáo Tư lệnh Đàm, tôi là Lương Thần.
- Chàng trai khá lắm, đến quân đội cũng dám giao đấu.
Đàm Trị Long cười ha hả, vỗ vai đối phương nửa đùa nửa thật nói. Ông vừa nhìn thấy người thanh niên này liền cảm thấy rất thích thú, không cần kìm giữ mà tỏ ra thân thiết.
- Trị Long và thằng nhóc này biết nhau?
Tham mưu trưởng Lý Phượng Lâu quay sang hỏi Chính ủy La Tinh Hàn. La Tinh Hàn kể lại chuyện lần đầu gặp mặt cho ông ta nghe, cuối cùng lắc đầu cười nói:
- Thằng nhóc này không đơn giản đâu!
Phó tư lệnh quân khu Liêu Dương Chu Lai Cường đi đến, nhìn Hoàng Dược Long mắng cho vuốt mặt không kịp. Sau đó ra lệnh cho đối phương quay về viết kiểm điểm, nhận thức sai lầm của mình.
Lãnh đạo hai bên đều đã làm xong công tác mặt ngoài rồi, phần tiếp theo là đến mục chất vấn. Nói cách khác, sự kiện đêm nay nhất định phải xem bên nào chịu trách nhiệm chính, bên nào chịu trách nhiệm phụ. Bên có trách nhiệm chính thì phải gánh vác hậu quả gì. Tóm lại một câu là phải làm cho rõ ràng mọi chuyện..
Trong một căn phòng xa hoa ở tầng ba khách sạn Đế Hào, nhóm lãnh đạo quân đội và chính phủ tỉnh Liêu Đông ngồi lại một chỗ. Bộ trưởng bộ Giáo dục Diệp Kiến Thành cũng có mặt ở đó. Sự việc xé ra to thế này, ông phải đến ngay để làm chỗ dựa cho con trai.
- Sự việc thật ra cũng không phức tạp!
Bí thư thành ủy Trương Anh Kiệt nói:
- Hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đến khách sạn Đế Hào này, suýt nữa bị anh Chủ tịch khách sạn Lưu Hiểu, Lưu Đạt làm nhục. Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng phòng công an huyện Giang Vân là Lương Thần tình cờ gặp phải nên đã ra tay cứu hai cô gái. Tiếp sau đó, chỉ huy cảnh vệ Bộ tư lệnh quân khu Hoàng Dược Long đã dẫn binh lính xông vào khách sạn, từ đó sinh ra xung đột.
Trương Anh Kiệt dùng từ tương đối cẩn thận. Bởi vì bên mình đuối lý, nên khi miêu tả sự việc, ông tránh hết mức kích động thần kinh của các vị lãnh đạo quân khu. Đối với thân phận của Hoàng Dược Long, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng, các vị lãnh đạo tỉnh thị đang ngồi đây đều hết sức rõ ràng. Đó chính là cháu trai và cháu gái của Thượng tướng Hoàng Quang Lương – Trưởng tư lệnh quân khu Liêu Dương. Hơn nữa, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng lại là cháu gái của Phó tư lệnh quân khu Liêu Dương Chu Lai Cường, gia thế không thể không hùng mạnh.
Nếu muốn trách mắng thì không hề nghi ngờ gì nữa, hai anh em Lưu Đạt của khách sạn Đế Hào chính là người chịu trách nhiệm chính. Nhưng điều khiến các vị lãnh đạo tỉnh thị và quân khu thấy khó giải quyết, đó chính là mối quan hệ giữa khách sạn này với Diệp gia.
Xét cho cùng, vẫn phải xem thái độ của Diệp gia như thế nào. Bọn họ có thể không để ý đến thái độ của những người khác trong nhà họ Diệp. Nhưng có một điều họ không thể không quan tâm, đó là ngày nào Diệp lão của nhà họ Diệp vẫn còn khỏe mạnh thì địa vị của nhà họ Diệp ở thủ đô không thể lung lay được.
Sau khi Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt thuật lại sự việc, toàn bộ căn phòng rơi vào trầm mặc. Tư lệnh quân khu Đàm Trị Long hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút khinh thường:
- Cái thằng Lưu Đạt khốn kiếp kia, đánh cho một trận còn là nhẹ. Nếu như là tôi thì có bắn chết y một trăm lần cũng không oan uổng.
Đàm Trị Long trước nay ăn nói thẳng thắn. Tuy rằng cha ông trước đây là cấp dưới cũ của Diệp lão, nhưng không vì vậy mà ông lại thiên vị bênh vực cho Diệp gia.
"Khụ!". Bộ trưởng bộ Giáo dục Diệp Kiến Thành ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
- Người chịu trách nhiệm chính cho tất cả chuyện này chính là Lưu Đạt. Bởi vì đêm nay là sinh nhật Diệp Hạo nên thằng khốn kiếp này uống hơi quá chén, mới gây ra sự việc đồi bại đó. Tuy nhiên, dù nói thế nào thì chuyện nó phạm phải đại tội cũng là sự thật, chúng tôi tuyệt đối không nuông chiều, cứ dựa theo pháp luật mà làm. Nên xử lý như thế nào thì cứ làm như thế đó!
Phó Chủ tịch thành phố Diệp Hạo ngay sau đó đứng lên, lấy giọng điệu vô cùng áy náy nói:
- Tôi thân là lãnh đạo thành phố, sau khi sự việc xảy ra lại không biết cách xử lý thỏa đáng, do đó càng làm cho sự việc trở nên tồi tệ. Tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được, xin lãnh đạo tỉnh xử phạt.
Hai cha con Diệp gia đã thể hiện một thái độ nhún nhường, mà loại thái độ nhún nhường này đối với việc giải quyết vấn đề, bình ổn mâu thuẫn, không thể nghi ngờ đã có một tác dụng hết sức quan trọng. Diệp Kiến Thành và Diệp Hạo đều hiểu được, cho dù là Diệp gia thế lực rất lớn, nhưng đã làm nhiều người phẫn nộ như vậy, hơn nữa bên mình lại đuối lý thì muốn cứng rắn, ngang ngược cũng không được. Không bằng cứ tạm hạ mình, tỏ thái độ nhún nhường để làm nguôi cơn giận đã. Cách nói "Xử lý theo pháp luật" cũng là để Hoàng gia không gây trở ngại thôi. Người đã đánh rồi, khách sạn cũng đã đập rồi, xin lỗi cũng đã nói rồi, nếu như vậy mà Hoàng gia vẫn không biết điểm dừng thì cũng không trách được bọn họ sẽ phản kích.
- Đối với chuyện này Hoàng Dược Long đã không đủ bình tĩnh. Lúc về tôi sẽ nghiêm túc xử lý.
So với thái độ thành khẩn, lời lẽ nhún nhường của cha con nhà họ Diệp thì những lời nói Trung tướng Chu Lai Cường hơi có vẻ miễn cưỡng. Ông chỉ bình tĩnh nói một câu đó rồi sau đó liền xua tay nói:
- Tất cả mọi người cần tự xét lại, hết sức ngăn chặn sự việc kiểu này phát sinh một lần nữa. Nói giả dụ, nếu như đêm nay cô gái bị làm nhục không phải là Nhất Nhất và Vũ Đồng, cái vị Bí thư Lương kia lại không có mặt ở đây, như vậy thì kết cục sẽ như thế nào?
Giọng điệu của Trung tướng Chu Lai Cường tuy bình thản nhưng lời nói lại hàm ý sâu xa, ý tại ngôn ngoại khiến cho Diệp Kiến Thành và Diệp Hạo không khỏi biến sắc. Đúng vậy, nếu đổi lại thành cô gái khác, cho dù thoát khỏi việc bị làm nhục thì cũng chỉ có thể nén giận, nuốt nước mắt vào trong bụng, đừng nói gì đến việc trả thù. Còn nữa, nếu không có Lương Thần xuất hiện, chỉ sợ hai cô gái khó thoát khỏi bị cưỡng bức. Như vậy, hậu quả mà Lưu Đạt phải đối mặt sẽ không chỉ là trận đòn đơn giản như vậy. Cũng vì thế, e là xung đột giữa Hoàng gia và Diệp gia sẽ tới một mức độ không thể cứu vãn nổi.
Ở cửa khách sạn Đế Hào, Lương Thần và Hoàng Dược Long đang bắt tay chia tay nhau. Hoàng Dược Long dùng tay kia vỗ mạnh lên cánh tay Lương Thần, cười nói:
- Có thời gian nhất định sẽ tìm anh luyện vài chiêu.
- Xin miễn, xin miễn!
Lương Thần liên tục lắc đầu, chỉ vào vết thương trên trán mình, cười khổ nói:
- Tôi thừa nhận trình độ không bằng ai. Chỉ huy Hoàng, anh tha cho tôi đi.
- Khiêm tốn không đúng chỗ!
Hoàng Dược Long cười ha hả nói:
- Mấy đòn cuối cùng kia, tôi cũng có khá hơn gì anh đâu. Bí thư Lương, lần đầu tiên tôi va phải cái đầu cứng như của anh đó.
Lương Thần cười cười không nói gì. Đầu hắn đã rất cứng rồi, nghiêm túc mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp cái đầu cứng như của Hoàng Dược Long. Nói đến việc sử dụng đầu chủy thì đối phương và hắn quả thực có vài phần giống nhau.
- Bí thư Lương, hôm nay thực sự là cảm ơn anh!
Cặp mắt to của Chu Nhất Nhất chớp chớp, không chút che giấu sự cảm kích và hâm mộ của mình. Xuất thân từ gia đình quân nhân, cô cũng như chị Vũ Đồng đều rất thích những nam tử hán oai phong lẫm liệt. Vốn dĩ đã có cảm tình với Lương Thần, lại trải qua sự việc tối nay nữa thì cảm tình ấy lại càng tăng thêm gấp mấy lần.
- Thật ngại quá. Không dưng tự nhiên làm cho anh bị thương.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Vũ Đồng tràn đầy sự áy náy. Cô lấy ra một chiếc khăn tay khẽ lau lên trán của đối phương, miệng dịu dàng nói:
- Hay là về nhà tôi đi, tôi đắp cho anh ít thuốc.
- Á, không cần đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang bắn tới, Lương Thần vội vàng chối từ nói:
- Cái này...Tôi phải đi rồi, bạn gái và người nhà đều đang chờ.
- Chị kia là bạn gái của anh ư? Thật là xinh đẹp!
Chu Nhất Nhất trong miệng thoát ra một tiếng than nhẹ. Cô và chị Vũ Đồng bình thường cũng tự phụ cho là mình xinh đẹp. Nhưng nếu so sánh với cô gái thanh lịch mê hồn như sương khói kia thì rõ ràng là kém một bậc.
Càng làm cho chị em Chu gia ngạc nhiên thán phục hơn chính là, ngoại trừ một cô gái khác bên cạnh xinh đẹp kiều mỵ thì còn có một người phụ nữ trung niên nhưng cũng có vẻ lãnh diễm cao quý, xinh đẹp động lòng người. Thật là yêu nghiệt! Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng trong lòng âm thầm nghĩ.
Sau khi chia tay với Lương Thần, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng ngoan ngoãn theo anh họ Hoàng Dược Long trở về nhà. Ở trong nhà đại viện của Quân khu, hai cô bé dáng vẻ giả vờ vô cùng đáng thương, đang sợ hãi ngồi ở salon chờ ông ngoại khiển trách.
Vốn dĩ ông ngoại đã không đồng ý cho các cô làm người mẫu, thậm chí đã sớm tính toán chờ cho các cô tốt nghiệp đại học thì đưa các cô đến phụ trách hậu cần trong quân khu. Chẳng qua hai chị em đều không muốn sống cuộc sống quá quy củ như vậy. Cái các cô muốn chính là thông qua các bộ quần áo thời trang thiên biến vạn hóa để có thể đàng hoàng bộc lộ vẻ xinh đẹp của mình.
- Đã biết sai chưa?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương tay cầm chén trà, nhướng đôi lông mày bạc trắng vẫn ngạo nghễ như thời trai trẻ. Cháu nội Hoàng Dược Long đã kế thừa đôi lông mày này của ông, đồng thời cũng kế thừa bản tính nóng như lửa của ông.
- Dạ biết sai rồi ạ!
Hai chị em Chu Nhất Nhất đáng thương nói.
- Nói xem, sai ở đâu?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương uống một ngụm trà, không nhanh không chậm mà hỏi tiếp.
- Dạ, sai ở chỗ không kịp thời đưa đại danh của ông ngoại ra.
Đôi mắt sáng của Chu Nhất Nhất mở to chớp chớp, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng cười nói:
- Nếu sớm nhắc tới tên ông ngoại, bảo đảm tên khốn kia sẽ tiểu ra quần.
- Ồ, ông ngoại lợi hại vậy sao?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương nhìn lướt qua cháu nội Hoàng Dược Long đang cố nín cười, giọng không chút biểu lộ cảm xúc.
- Đúng ạ, đúng ạ!
Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng liên tục vò túi áo, hai khuôn mặt nhỏ nhắn cười nịnh nói:
- Ông ngoại anh minh thần võ, oai phong lẫm liệt, thiên thần hạ phàm.
- Được rồi!
Nhìn hai đứa cháu gái xinh đẹp, thông minh lanh lợi, nỗi giận dữ của Tư lệnh Hoàng sớm đã biến mất không còn tăm hơi. Hừ nhẹ một tiếng nói:
- Nịnh nọt cũng vô ích thôi. Lần này không giam các cháu lại thì không được.
- Ông ngoại, đừng làm thế!
Vừa nghe sẽ bị giam lại, Chu Vũ Đồng và Chu Nhất Nhất không khỏi biến sắc, người bên trái người bên phải lôi cánh tay ông ngoại.
- Lại còn kéo, muốn làm xương cốt ông ngoại vỡ ra hả?
Một giọng nói từ phía sau truyền đến. Tiếp đó, bóng dáng Chu Lai Cường bước vào phòng. Ánh mắt nhìn hai cháu gái, trên mặt toát lên vẻ yêu thương. Hai cô bé muốn làm người mẫu cũng đã được sự đồng ý của ông ta. Đó là vì ông ta tôn trọng đam mê và lý tưởng của cháu gái. Nhưng lại quá xem nhẹ quy tắc dơ bẩn của xã hội, đặc biệt là hai cô gái xinh đẹp như vậy rất dễ khiến cho một số phần tử háo sắc làm bừa.
- Về rồi à? Kết quả thế nào?
Nhìn Chu Lai Cường đến, Thượng tướng Hoàng Quang Lương ôn hòa hỏi. Theo sau không đợi đối phương trả lời liền vung tay phải lên, hừ lạnh nói:
- Nhìn vẻ mặt của ông thì không cần hỏi nữa, chắc là lại giảng hòa không truy cứu nữa chứ gì?