Quan Lộ Trầm Luân

chương 371: để tôi giết cậu được không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe câu trả lời của Tề Vũ Nhu, trong lòng Lương Thần mơ hồ cảm thấy được căn nguyên của vấn đề. Thần sắc xinh đẹp không có nửa phần khác thường. Lương Thần thản nhiên như không nói:

-̣ Nhu tỷ, cái chai kia còn đấy không, em xem có phải loại mà em hay uống không?

Tề Vũ Nhu hình như có chút kỳ lạ, nhưng vẫn dịu dàng gật đầu, xoay người và tìm một cái chai nhựa ở trên bếp bằng đá cẩm thạch ở trong nhà bếp đưa cho Lương Thần. Lương Thần giơ tay cầm lấy. Ánh mắt sắc bén nhìn một lượt trên chiếc bình. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, ở phần cổ chai phía dưới nắp bình, có một cái lỗ kim châm to hiện ra trong tầm mắt hắn.

-Tiểu Thần, hôm nay sao cậu lạ thế? Có chuyện gì rồi sao?

Khuôn mặt ngọc của Tề Vũ Nhu hiện ra chút do dự. Sau đó cẩn thận mở lời hỏi. Hình như phát giác ra nét mặt người đàn ông khang khác, rồi lại nói thêm một câu:

-Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện!

-Không có gì, chỉ là tối không ngủ được muốn qua đây tán gẫu chút thôi!

Lương Thần thản nhiên cười nói. Hắn nói lý do này thực tại là quá gượng ép rồi, dù là ai cũng khó mà tin được. Chỉ là có lý do luôn tốt hơn là không có lý do, một người không thể đem sự thật nói ra như hắn cũng chỉ có thể thuận miệng mà trả lời một câu như thế.

-Tâm trạng không tốt sao? Tôi sẽ nói chuyện cùng cậu!

Tề Vũ Nhu dường như đã hiểu sai ý, cô hình như cho rằng người đàn ông kia vì duyên cớ của một tâm sự nào đó, cho nên mới làm ra những hành động khác thường như vậy, vì thế mà dịu dàng mở lời.

-Đúng, đúng vậy, không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng không sao cả, về ngủ một giấc là ổn thôi!

Lương Thần thuận theo lời đối phương mà nói, có thể không làm cho đối phương nghi ngờ, tự nhiên vậy mới tốt!

-Nhà bếp hơi lộn xộn, mình ra phòng khách nhé!

Tề Vũ Nhu đưa tay vén chút tóc buông xuống trán, lộ chút ngượng ngùng nói:

-Thực ra tôi cũng không ngủ được. Cũng muốn tìm một người để trò chuyện!

Lương Thần không hề muốn nói chuyện, chỉ là vì đối phương hiểu sai ý, hắn lại không thể sửa lời, chỉ biết đi theo sau cô gái vào phòng khách. Nhưng mà trong tay hắn vẫn cầm theo cái chai nước trái cây rỗng kia.

-Chúng ta nói nhỏ một chút, Tiểu Mạn đang ngủ say!

Tề Vũ Nhu ngồi lên ghế sofa. Lương Thần vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói. Dưới vầng sáng dịu dàng của đèn cây, thân hình mềm mại của Tề Vũ Nhu khẽ nghiêng. Cả người cô hiện lên một vẻ đẹp mờ ảo.

Lương Thần cũng đi tới, ngồi xuống ghế. Tề Vũ Nhu có tâm trạng nói chuyện, hắn cũng không ngại mà nói chuyện với đối phương một lát. Trên thực tế, đối với người phụ nữ này, hắn luôn có một cảm giác không thể đoán ra được.

Thân phận của Tề Vũ Nhu đã được xác nhận ở bên phía cảnh sát. Nhìn từ điểm này, tính chân thực của thân phận và lai lịch này hình như không có vấn đề gì. Cũng chính vì như thế, từ sau khi chuyện này xảy ra, hắn mới gạt đi những hoài nghi đối với đối phương.

-Nói với Nhu tỷ, có chuyện gì buồn phiền?

Giọng nói và ánh mắt của Tề Vũ Nhu vẫn dịu dàng. Cô của lúc này hình như đã chuẩn bị tốt để trở thành một người biết lắng nghe, chờ cho người đàn ông đối diện nói ra những khổ não và buồn phiền trong lòng.

-Cái này!

Lương Thần chưa nghĩ ra là tạo ra cái "tâm sự" gì đó để đối phó một chút. Hắn có không ít tâm sự, nhưng đó thuộc về riêng cá nhân hắn, mà quan hệ đối với người phụ nữ trước mặt này vẫn còn rất xa để tới bước nói hết những gì muốn nói. Cho nên, bây giờ Lương Thần cảm thấy rất rối rắm.

-Để tôi đoán thử xem. Có phải là chuyện tình cảm không?

Nhìn cái dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lương Thần, Tề Vũ Nhu đoán là như vậy ̀liền mỉm cười nói. Trên thực tế điều cô đoán không phải không có lý. Thông thường mà nói nội tâm phức tạp, phần lớn là chuyện tình cảm.

-Ừ!

Lương Thần úp mở trả lời một tiếng, sau đó lại chìm vào im lặng. Lòng hắn nghĩ, nếu đối phương đã có thể đoán như thế, vậy thì cứ tiếp tục đoán như thế đi.

-Có phải những người phụ nữ cậu yêu rất nhiều, cho nên cảm thấy rất bối rối, bên này thì luyến tiếc, bên kia cũng không bỏ được?

Đôi môi đỏ của Tề Vũ Nhu thốt ra câu khiến người ta kinh ngạc, trong ánh mắt dịu dàng lộ ra một chút trêu chọc đầy thiện ý.

Lương Thần bỗng nhiên giật mình, những lời đối phương nói tuy không hoàn toàn trúng, nhưng quả thật cách sự thật không bao nhiêu. Thời gian trước hắn quả thực đã từng vì chuyện này mà phiền não. Mà tối nay, sau khi đã chiếm giữ được cơ thể của Đinh Lan, cảm xúc của hắn với món nợ tình cảm trên lưng hắn ngày càng nhiều, có lẽ sẽ có một ngày bị đè chết không chừng. Chỉ có điều trong lòng hắn có chút kinh ngạc. Tề Vũ Nhu sao lại có thể đưa ra một phán đoán như thế!

-Hinh Đình và Lan Lan đều thích cậu. Còn có Tiểu Mạn, là bạn gái trước đây của cậu, bây giờ cũng là người tình cũ chưa quên!

Khóe môi của Tề Vũ Nhu hiện ra nụ cười dịu dàng, nhìn người đàn ông đang có chút kinh ngạc mà nói:

-Đừng thấy lạ, những chuyện này đều do Hinh Đình nói với tôi. Cô ấy hình như đối với chuyện tình cảm cũng có phiền não. Nên đã nói hết với người chị như tôi rồi!

Dừng lại một chút, cơ thể mềm mại ngồi thẳng dậy, bàn tay ngọc nhẹ nhàng tựa vào cằm thở dài một tiếng:

-Kỳ thực rất ngưỡng mộ các người! Cho dù không thể bên nhau nhưng trong lòng ít nhất cũng biết, các người đều thích lẫn nhau. Không giống tôi, đến cả một đối tượng để gửi gắm tình cảm cũng không có!

-̣ Nhu tỷ đang nói đùa rồi!

Cảm thấy sự hạ xuống trong tinh thần của người phụ nữ, Lương Thần cười nói:

-Một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng như chị, người theo đuổi cũng không ít đâu!

Nếu như đến bây giờ vẫn không có người vừa ý, đó cũng là vì Nhu tỷ quá kén rồi!

-Yêu cầu của tôi không cao! Yêu mến tôi, hơn nữa có thể bảo vệ tôi! Những cái khác, tôi đều không quan tâm!

Tề Vũ Nhu hình như đã bị khơi lên tâm sự, ánh mắt nhìn vào khoảng không, vẻ mặt hiện ra sự mơ màng khác thường, trong miệng lầm rầm:

-Đáng tiếc, người đàn ông như thế một người tôi cũng không gặp được!

-Em tin, Nhu tỷ sẽ gặp được duyên phận thuộc về mình!

Lương Thần khô cằn mà an ủi một câu. Hai điểm yêu cầu của Tề Vũ Nhu quả thật là không cao, mà tới bây giờ tình cảm vẫn chưa có chỗ dựa, chỉ có thể duy tâm mà nói một câu, duyên phận chưa tới.

-Có lẽ vậy!

Tề Vũ Nhu thở dài, thần sắc cũng theo đó mà bình thường trở lại.

- Nhu tỷ, chị đi nghỉ chút đi! Ngủ một lúc là trời sẽ sáng thôi! Em cũng phải về rồi!

Lương Thần dịu dàng nói một câu, sau đó đứng dậy, bước về phía cửa đi ra.

-Được rồi Lương Thần, chúc ngủ ngon!

Tề Vũ Nhu hình như cũng không còn tâm trí để nói chuyện, đứng dậy tiễn Lương Thần ra cửa, dặn dò Lương Thần đi đường cẩn thận rồi mới đóng cửa phòng.

Sau khi Lương Thần rời đi, Tề Vũ Nhu cũng không quay về phòng nghỉ ngơi. Cô tắt đèn cây, hai tay ôm lấy vai ngồi co ro trên ghế, đôi mắt đẹp ngẩn ngơ hướng về phía cửa sổ nhìn ánh trăng chiếu vào.

Bốn tuổi cùng mẹ tới Hongkong, sáu tuổi mẹ làm nhân tình của ông trùm Hắc bang khu Cửu Long. Mà chưa qua hai năm, đã chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Cô mãi mãi không bao giờ quên, những cảnh tượng khi mẹ sắp chết.

-Nhu Nhu, nhớ kỹ lời của mẹ, sau này nhất định phải tìm người đàn ông có thể bảo vệ được con!

Trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, cái thứ lộ ra là sự thất vọng khi cận kề cái chết mà còn tuyệt vọng. Khi đó còn nhỏ cô cũng không hiểu ý mẹ cô nói, cho đến một ngày cô vô tình biết được chân tướng trong vụ tai nạn của mẹ, mới hiểu sâu sắc hàm ý trong lời mẹ nói.

Sau khi mẹ chết, cô được ông trùm của Cửu Long bang nhận nuôi, cũng vào năm mười một tuổi ấy, cô bị đưa vào trại huấn luyện Medusa.

Luyện thứ ma quỷ trong bảy năm đã biến một cô gái hồn nhiên, ngây thơ như cô trở thành một sát thủ máu lạnh. Có ba mươi cô gái cùng vào trại huấn luyện với cô, đến ngày kết thúc đào tạo, chỉ còn sống sót bảy người. Sau nghi lễ tốt nghiệp tràn đầy máu tanh, có hai nữ huấn luyện nâng cốc chúc mừng bọn cô, mà sau khi uống cạn ly rượu nho ấy, bảy người trong đó có cô giống như bị say rượu hoàn toàn mất đi khả năng cử động.

Các đầu ngón tay không thể cử động, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo vô cùng. Mắt bọn cô trừng trừng nhìn nữ quản giáo vỗ tay, sau đó năm người đàn ông dáng người vạm vỡ, trần truồng đẩy cửa bước vào.

-Đây là bài học cuối cùng mà tôi dành cho các bạn!

Nữ giáo quản trần như nhộng bước đến trước người cô, mang giọng điệu không chút cảm tình nói:

-Cơ thể người phụ nữ, là vũ khí mạnh nhất để đối phó với đàn ông. Thuần thục sử dụng loại vũ khí lợi hại này của chính mình, sẽ giảm bớt sự nguy hiểm và khó khăn khi các người thực hiện nhiệm vụ, đồng thời trong việc hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ, càng tốt để bảo vệ chính mình!

Chiếc áo ba lỗ mỏng manh bị xé nát, quần soóc bị ném sang một bên, cơ thể lõa lồ của cô bị phơi ra trong không khí. Không chỉ có cô, sáu cô gái còn lại cũng gặp số mệnh như thế. Các cô giống như con sơn dương bị bày ra trên bàn chờ làm thịt, toàn thân vô lực nằm chờ vận mệnh bị làm nhục một cách cường bạo.

-Lần đầu tiên của người phụ nữ là rất quý giá, bây giờ, tôi sẽ giúp các bạn đánh nát nó!

Một nữ quản giáo da trắng khác dùng giọng điệu lạnh lùng nói:

-Cơ thể bị bẩn một lần và bẩn mấy lần không có gì khác biệt, các bạn phải đem cái quan niệm trinh tiết loại bỏ triệt để trong não của mình. Nhớ kỹ rằng, điều từ nay về sau các bạn phải làm, thứ nhất là hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ, thứ hai, bảo vệ chính mình. Ngoài những cái đó ra, không còn gì khác!

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái thứ ghê tởm đó của đàn ông. Cũng là lần đầu tiên cô biết, có thể ức hiếp và chà đạp phụ nữ không chỉ có đàn ông. Hai nữ quản giáo lấy ra hai cái vòi còn to và dài hơn đồ thực của đàn ông, mà cô và một cô gái khác thì trơ mắt nhìn cái thứ đồ vật thô dài lạnh như băng ấy từng tí một đâm vào bên dưới của mình.

Sự đau đớn tột cùng hình như đã làm cô lịm đi, cùng với bên dưới đang rỉ máu là sự đau đớn trong trái tim cô, linh hồn cô. Quay đầu đi, mơ hồ trong nước mắt, cô nhìn thấy người đàn ông to lớn ép chặt cái thứ dơ bẩn đó vào trong. Bình thường khi luyện tập, những vết thương và vết máu loang lổ lưu lại khi tự giết lẫn nhau không khiến cho ho,̣ những cô gái đang tiến gần đến sự giết chóc phải rớt nửa giọt lệ nào, vậy mà bây giờ khi trinh tiết mất đi, trong đó có cô và tất cả các cô gái khác đều bị nước mắt làm cho ướt đẫm khuôn mặt.

Bắt đầu từ lúc mười tám tuổi, tới bây giờ là hai tám, vô tri vô giác, cô đã trải qua cuộc đời tanh máu trong mười năm. Một cái máy thực hiện những mệnh lệnh giết người, từ những lạ lẫm ban đầu, đến quen thuộc, tiếp đến sự tê dại, và cuối cùng là phiền chán, cô đã dần dần mất đi phương hướng của cuộc đời.

Cô không rõ lắm, cái ý nghĩa trong sự tồn tại của cô đối với thế giới này là gì!

Cứ như thế sống với thân phận là một cỗ máy giết người! Cứ thế cho đến ngày bản thân mình bị đạn hoặc là kết thúc mạng sống?

Cánh tay ngọc của Tề Vũ Nhu giơ ra, lưỡi dao nhỏ sắc nhọn lóe lên thứ ánh sáng rợn tóc gáy lặng lẽ hiện lên trên bàn tay cô. Không biết từ bao giờ, trái tim cô đã trở nên mềm yếu! Đổi lại trước kia là cô, căn bản không cần một lý do nào, một dao là giết, dù là kẻ xấu hay là người tốt. Trong cái vung lên của cô, cũng chỉ là chết người!

Có lẽ là cảm thấy những trò chơi do mình chuẩn bị rất có hứng thú. Có vẻ không được kết thúc sớm như thế. Có lẽ đối với thân phận và vai diễn hiện tại của bản thân rất nhập vai. Cho nên muốn tiếp tục như thế. Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì, có một chút là cô khẳng định, cô rất thích cuộc sống của người bình thường như hiện tại! Trong cái huyện nhỏ này, trong căn phòng diện tích không lớn này, sống cùng những người phụ nữ làm cho người ta yêu mến như Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn khiến cô hoàn toàn rời khỏi cái thế giới chỉ có dao và máu. Nếu như có thể, cô nguyện được sống như thế này mãi mãi.

Khi cô đứng dậy quay về phòng ngủ, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc trên giường, lưỡi dao sắc nhọn trên tay không biết biến mất ở chỗ nào. Nhẹ nhàng lên giường, nghiêng sát đầu khẽ hôn một cái lên chiếc má đang ửng hồng kia. Khẽ lầm rầm:

-Tiểu Mạn, nếu như có một ngày chị phải đi rồi, em và Hinh Đình, Lan Lan có nhớ chị không?

Khi Lương Thần trở về phòng công an huyện cũng đã hơn hai giờ sáng rồi. Lão Trương trực ban lo sợ mở cửa, trong lòng nghĩ thầm sao muộn thế này mà bí thư Lương còn đến Phòng. Nằm trên giường trong phòng nghỉ của phòng làm việc, Lương Thần mân mê cái chai nhựa rỗng trong tay, đôi lông mày nhíu chặt. Ra sức suy nghĩ về chân tướng của sự việc. Chai nước trái cây này xuất hiện trong xe mua hàng (xe đẩy trong siêu thị) của Tề Vũ Nhu, rốt cuộc là có người vô tình bỏ nhầm hay là hành vi cố ý? Nếu như ngày mai qua xét nghiệm, chứng minh chai nước trái cây này có vấn đề thì chuyện này hẳn là một âm mưu có người bày ra. Mà bị đối tượng gài bẫy hẳn phải là Tề Vũ Nhu mới đúng, hắn và Đinh Lan cũng chỉ là xui xẻo, trong lúc vô ý đã thay Tề Vũ Nhu gánh chịu tai họa.

Suy đoán này hình như có vẻ thông, nhưng lại xuất hiện thêm một nghi vấn nữa. Rốt cuộc là ai muốn gài bẫy Tề Vũ Nhu. Nếu như Tề Vũ Nhu uống chai nước trái cây ấy, thì người bày ra âm mưu này có lợi ích gì?

Đầu Lương Thần lâm râm cảm giác đau đớn, giơ tay ném vỏ chai rỗng sang một bên. Trong lòng thầm than thở, nếu như khả năng đặc biệt vẫn còn thì vấn đề khó này vốn không có gì gọi là khó cả! Sự mệt mỏi vây kín, Lương Thần rất nhanh chìm vào giấc mộng. Trong mơ, hắn mơ thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp trần truồng cưỡi trên người hắn, cổ ngọc cao cao, vừa uốn éo cái mông đẹp mảnh mai, vừa rên rỉ. Không biết qua bao lâu, người phụ nữ mệt mỏi nằm trên ngực hắn, trên khuôn mặt ngọc tuyệt sắc không chút xa lạ ấy hiện ra cảnh sắc làm mê hồn người đầy ngượng ngùng mà thỏa mãn, đôi mắt đẹp thùy mị nhìn hắn chân thành.

-̣ Nhu tỷ!

Theo bản năng hắn hét lên một tiếng. Nhưng mà ngay sau đó, cái tình cảm ngọt ngào nguyên bản đó trong nháy mắt biến thành tiếng cười lạnh lùng đầy sát khí. Một lưỡi dao dài sắc nhọn lóe lên thứ ánh sáng rợn người hung hăng đâm vào cổ họng của hắn.

Lương Thần bỗng mở trừng mắt, trời đã sáng. Sau khi biết rõ mình chỉ gặp một cơn ác mộng, hắn thở phào nhẹ nhõm. Giơ tay sờ ra phía sau, thấy một mảng ướt đẫm, rõ ràng là bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Đây phải gọi là ảo mộng kinh hồn! Lương Thần tự giễu mà cười, rồi đứng dậy xuống giường. Lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc để đầu giường, một bên lấy bật lửa châm thuốc, một bên còn sợ hãi lấy tay rờ vào cổ họng. Giấc mơ này giống như thật. Thật ghê rợn!

Hút xong điếu thuốc, mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt, rồi đi căngtin ăn sáng. Đợi tới tám giờ, sau khi các cảnh sát viên trong phòng đều đã tới đi làm, Lương Thần đem cái vỏ chai nhựa để bên phòng xét nghiệm.

Tiểu Vương bên phòng xét nghiệm không dám chậm trễ, trong vòng chưa đầy hai mươi phút đã mang báo cáo xét ngiệm sang phòng làm việc của trưởng phòng. Đọc trên tờ báo cáo viết rõ liên quan đến giám định trong nước trái cây có chứa lượng lớn thành phần thuốc kích dục, Lương Thần cũng không thấy bất ngờ, vấn đề chỉ có thể nằm ở nước trái cây, bây giờ đã tra ra kết quả này cũng chẳng có gì là lạ.

Để báo cáo xét nghiệm sang một bên, Lương Thần lấy điện thoại ra và ấn số của Đinh Lan. Khi đầu ngón tay vừa chạm vào nút gọi đi đột nhiên lại dừng lại. Trầm ngâm vài giây, Lương Thần không khỏi lắc đầu mà cười khổ, sau đó lại cất điện thoại vào.

Hắn muốn nói với Lan Lan liên quan đến chuyện xảy ra tối qua hoàn toàn xuất phát từ một sai sót ngẫu nhiên. Là một sự ngoài ý muốn vốn không nên xảy ra sao? Đối với một cô gái vừa bị hắn chiếm đi trinh tiết, cái phương pháp thực sự cầu thị này không khiến hắn cảm thấy bản thân có bao nhiêu nguyên tắc, ngược lại khiến hắn có một loại dối trá cực điểm đến ghê tởm! Nhớ lại câu nói tối qua của Lan Lan " Có lẽ do kìm chế quá lâu rồi, nên muốn thỏa thê phóng thích một chút. Không trách Tiểu Lương, là em tự nguyện." Trong lòng hắn càng cảm thấy áy náy và nặng trĩu. Trên thế gian khó trả nhất là cái nợ tình cảm. Trên tiền tài và quyền lực thì hắn là một đại phú ông, nhưng ở mặt tình cảm, thì hắn lại mắc nợ thành chuỗi!

Cứ như vậy đi! Cứ để như tưởng tượng của Lan Lan. Chuyện của tối qua xem như em tình tôi nguyện. Tình không nén nổi mà giải phóng tình cảm, mà với cái âm mưu gì đó, cái trùng hợp nào đó hoàn toàn không liên quan.

Lương Thần cầm tờ báo cáo xét nghiệm xé nát rồi ném vào thùng rác, sau đó vỗ vỗ tay và đi ra ngoài phòng làm việc.

Buổi trưa, Lương Thần tuân thủ lời hứa hôm qua, mời Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn, Tề Vũ Nhu tới quán mì lạnh Diên Biên. Nhìn người đàn ông với sắc mặt như thường, Tề Vũ Nhu không khỏi ngạc nhiên. Cô tối hôm qua, không, hẳn là sáng nay đã chú ý đến người đàn ông cầm cái vỏ chai ấy về nhất định là muốn đem tới Phòng công an huyện để xét nghiệm. Như vậy thì chất kích dục còn lưu trong nước hoa quả đương nhiên sẽ bị điều tra ra.

Có được kết quả này, Lương Thần hẳn là có thể chứng minh chuyện xảy ra đêm qua trách nhiệm không thuộc về bên mình, từ đó mà chiếm được sự thuận lợi và đẩy lùi được trách nhiệm, trên luân lý được tạo bởi thế thất bại. Nhưng mà nhìn biểu hiện hôm nay của người đàn ông, lại không có chút tính toán nào về phương diện này, hình như muốn đem cái bí mật này chôn vùi mãi mãi.

Đôi mắt xếch của Lý Hinh Đình nhìn đi nhìn lại trên mặt Lương Thần. Nhìn đối phương như không có chuyện gì mà nói cười vui vẻ, cô không khỏi cảm thấy trong lòng có chút tức giận. Biểu hiện của Đinh Lan cũng rất tự nhiên, lời nói cũng như lúc bình thường không nhiều không ít, thỉnh thoảng cũng nói vài câu trêu đùa. Chỉ có điều khi giả bộ vô ý nhìn vào trong ánh mắt của người đàn ông, thoáng hiện lên một nét mặt phức tạp.

Chu Tiểu Mạn không biết chút gì về chuyện xảy ra tối qua, nhưng cô lại cảm thấy không khí trong bàn ăn hôm nay có gì khác lạ, còn khác lạ ở chỗ nào, cô nhất thời lại không nói ra được.

Trên khuôn mặt ngọc của Tề Vũ Nhu vẫn mang nụ cười dịu dàng. Cô cảm thấy quan hệ của một nam ba nữ này thực tại là rất có ý nghĩa. Một tiểu thư nhà quan lớn, một thiên kim của phú ông, một ngọc bích của một nhà dân thường lại cùng lúc thích một người đàn ông. Nhưng vợ của người đàn ông này lại không phải một ai trong ba cô! Nếu như không có cái bố cục mà cô bày ra, thì có lẽ cả đời này Đinh Lan phải kìm nén tình cảm của mình, sẽ không bước lên một bước quan trọng. Có thể nói, cô đã giúp Đinh Lan hoàn thành cái nguyện vọng mà trong lòng muốn nhưng không dám thực hiện. Chỉ là, sự giúp đỡ của cô thực tại không được xem là thứ lòng tốt gì!

Một bữa cơm trưa đã trôi qua trong bầu không khí cổ quái. Lương Thần đi tới quầy thanh toán, sau đó đưa bốn cô gái ra khỏi quán mì lạnh. Khi chuẩn bị ra khỏi cửa, một cô gái mặc váy ngắn vội vã đi từ phía trước tới, đến nơi liền ngã xô vào ngực Lương Thần.

Nét mặt Tề Vũ Nhu trong nháy mắt liền biến đổi. Cơ thể mềm mại của cô vô duyên vô cớ mất đi cân bằng. Bỗng dưng ngã sang một bên, may mắn thế nào lại sớm hơn Lương Thần một bước và va vào người cô gái kia. Truyện Sắc Hiệp -

Ái chà! Theo tiếng thở nhẹ vang lên, Tề Vũ Nhu và cô gái cùng lúc ngã xuống đất. Khi hai cơ thể mềm mại va vào nhau, hình như có tiếng của kim loại rất trong vang lên, ngay sau đó đã bị giọng nói sợ hãi mà êm tai che lấp.

-Xin lỗi nhé!

Cô gái kia đứng dậy, dùng thứ tiếng Hán còn gượng gạo nói lời xin lỗi.

Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn không khỏi ngẩn ra. Họ nhìn thấy, cô gái này lại là một mỹ nữ phương Tây xinh đẹp. Cao khoảng gần một mét tám, sự tròn trĩnh của đôi nhũ hoa hiện ra rất khoa trương, cặp chân núp dưới chiếc váy ngắn màu đen, đi đôi giày xăng-đan cao gót càng khiến nó thẳng tắp và thon dài.

Một Đại Dương Mã! Lương Thần không trong sáng mà liên tưởng đến một bộ phim Âu Mỹ đã từng xem qua. Thực sự cầu thị mà nói, mỹ nữ phương Tây đang ở trước mắt này, bất luận là nhìn từ tướng mạo đến dáng người, thì chất lượng đều hơn xa so với bất kỳ nữ nhân vật chính nào trong các bộ phim điện ảnh mà hắn từng xem qua.

-Không sao!

Tề Vũ Nhu rất dịu dàng đáp lời, chỉ có điều trong đôi mắt đẹp ấy lại dấy lên một ngọn lửa hung dữ, cũng trong nháy mắt lộ ra ý đồ cảnh cáo mãnh liệt. Như thể một con sói mẹ gầm rống đe dọa đối với những đồng loại khác đang tiếp cận con mồi.

Hình như nhận được thông tin truyền đạt từ ánh mắt của Tề Vũ Nhu, đôi mắt đẹp màu xanh lam như hồ nước lóe lên chút kinh ngạc, sau đó dương cao đôi lông mày lên khiêu khích, cho đối phương một cái mỉm cười quyến rũ.

-Ông chủ, cho tôi một bát mì lạnh!

Cô gái tìm một chỗ ngồi, một chút cũng không để ý tới những ánh mắt đang nhìn về phía cô, hướng vào bên trong mà gọi một câu.

-Nhu tỷ, chị không sao chứ!

Chu Tiểu Mạn quan tâm hỏi, sau đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau những vết bẩn bám trên quần của đối phương.

-Không sao, chúng ta đi thôi!

Tề Vũ Nhu trong lòng thấy ấm áp, nhẹ nhàng dắt tay Chu Tiểu Mạn cùng Lương Thần, Lý Hinh Đình, Đinh Lan đi ra khỏi quán mì lạnh.

Buổi chiều Lương thần hiển nhiên vẫn phải đi làm, còn Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn cũng phải quay về Liêu Dương. Tỉ mỉ dặn dò Lương Thần phải chăm sóc tốt Nhu tỷ, Lý Hinh Đình và Chu Tiểu Mạn ngồi lên chiếc xe tổng tài tráng lệ của Đinh Lan, rời đi trong sự hộ tống của rất nhiều vệ sĩ.

-Tiểu Thần, cậu cũng đi làm đi, tôi về một mình là được rồi!

Nhìn theo chiếc tổng tài và hai chiếc xe bánh mì phụt khói mà đi, Tề Vũ Nhu quay người nói với Lương Thần.

-Chân Nhu tỷ bị thương vẫn chưa khỏi, cứ để em đưa chị về.

Lương Thần do dự một lúc, rồi lắc đầu nói.

-Có thể đi được rồi, tôi đang muốn nói với cậu, ngày mai sẽ đi làm!

Tề Vũ Nhu mỉm cười nói:

-Yên tâm đi, tôi không yếu ớt như vậy đâu!

Thấy Tề Vũ Nhu khăng khăng muốn trở về một mình, Lương Thần cũng không cố ép, hắn ngồi vào trong chiếc xe Jeep của mình, vẫy tay chào Tề Vũ Nhu sau đó đánh xe rời đi. Trên đường trở về Phòng công an huyện, đôi lông mày của lái xe Lan Kiếm nhíu nhíu, hình như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại giữ trong im lặng.

Tề Vũ Nhu quay người, lững thững bước trên đường phố, dường như không vội về nhà. Đi tới một cửa hàng bách hóa, rồi đi vào hiệu sách mua sách, cuối cùng mua một chai nước khoáng và tiện đường đi thẳng vào trung tâm quảng trường. Chọn một chỗ mát mẻ, hai tay cầm giơ lên những thứ vừa mua, hết sức chăm chú nhìn.

-Tôi, tôi có thể ngồi ở đây không?

Một giọng nói lắp bắp truyền tới, Tề Vũ Nhu ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là khuôn mặt cố tỏa ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng lại hiện rõ sự lúng túng của một nam thanh niên.

-Xin lỗi, ở đây có người rồi!

Tề Vũ Nhu thản nhiên cười, khuôn mặt dịu dàng ấm áp như hoa xuân khiến cho chàng thanh niên lấy hết dũng khí tiến đến gần ngây người ra hồi lâu. Sau khi lấy lại tinh thần, chàng thanh niên ủ rũ cúi đầu bước đi, nhưng không đi xa, mà ngồi ngay gần đó với vẻ mặt si mê mà ngập ngừng.

-Nhu, nhiều năm rồi không gặp, cô trở nên đẹp hơn đấy!

Cùng với một làn gió thơm, một dáng người thon thon ngồi bên cạnh Tề Vũ Nhu. Phát âm tiếng Hán của cô ấy rất chuẩn, không chút dấu vết gượng gạo nào.

-Helen, cô cũng càng ngày càng quyến rũ đấy!

Tề Vũ Nhu khép sách lại, quay đầu hướng về phía mỹ nữ mỉm cười:

-Lúc nãy nhìn thấy cô, tôi tưởng mình gặp ảo mộng. Đang định hỏi cô, sao có thời gian tới Trung Quốc chơi?

-Nhu, cô đừng giả bộ hồ đồ!

Helen cho chàng thanh niên ngồi đó không xa ánh mắt ám muội, đôi môi đỏ mọng gợi tình khẽ nhếch nụ cười khiến người ta muốn lao vào:

-Ngoài nhiệm vụ ra, tôi không còn lý do nào để xuất hiện ở đây!

-Điều này khiến tôi cảm thấy rất hoang mang!

Nụ cười trên khuôn mặt Tề Vũ Nhu nghiêm lại, đôi mắt đẹp bốc lên ngọn lửa điên cuồng:

-Helen, đừng nói với tôi, người đàn ông khi nãy chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô lần này!

-Nhưng sự thật quả thực là như thế!

Helen nhún vai, đôi mắt đẹp như nước biển nhìn đối phương, ngọt ngào cười:

-Trên thực tế, tôi mới cảm thấy hoang mang. Lúc nãy nếu không phải là cô, thì bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây rồi!

-Helen, hắn chỉ là một quan viên đại lục bình thường!

Tề Vũ Nhu nhìn vào ánh mắt của đối phương, giọng nói mang chút lạnh ý:

-Trong ấn tượng của tôi, hạng tiểu nhân vật như thế căn bản không có tư cách trở thành hệ thống mục tiêu!

-Thuần dưỡng!

Helen ngoe nguẩy ngón tay trỏ nhỏ dài, nét mặt hiện ra một nụ cười kỳ quái:

-Ngài Lương ấy. Ồ, theo cách gọi của người Trung Quốc đối với quan chức, nên gọi là bí thư Lương, cũng không phải là tiểu nhân vật gì!

-Chúng ta đã quen cách lấy tài phú để đánh giá về địa vị và thân phận của một người, vậy thì, vị bí thư Lương này, giá trị của anh ta bây giờ đã vượt qua con số bảy mươi tỷ đô la Mỹ. Hoàn toàn có thể xếp vào bảng phú hào của thế giới rồi.

-Helen, cô không cảm thấy lời mình vừa nói vô cùng xằng bậy sao?

Tề Vũ Nhu cười lạnh thốt một câu:

-Cha mẹ của Lương Thần chỉ là những giáo viên trung học bình thường, cái tỷ dao nhất trác mà cô nói ấy, là không có căn cứ? Chạ của anh ta cũng chỉ là một phú ông tiền tỷ hàng thật giá thật, nhưng cả gia sản cộng lại, chỉ sợ không bằng con số mà cô nói!

-Nhu, không thể không nói, tin tức của cô kém nhạy bén quá!

Helen dùng ngón tay trỏ móc cằm của đối phương, chớt nhả nói:

-Lương Thần trước đây quả thực là một kẻ nghèo hè̀n, nhưng, trên thế giới này có một thứ gọi là vận may. Ông Lâm Tử Hiên, chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng tiếng tăm lừng lẫy, trước khi lâm chung đã mang hết tài sản ghi dưới tên Lương Thần. Vì thế, một cấp phú hào mới đã ly kỳ như thế mà ra khỏi trứng!

-Được rồi, Helen, cứ cho những gì cô nói là thật đi! Nhưng bây giờ, anh ấy là của tôi!

Ánh mắt Tề Vũ Nhu nhìn thẳng vào đối phương, con dao nhỏ hai lưỡi hẹp dài không biết từ khi nào xuất hiện trên tay của cô. Lưỡi dao sắc nhọn nhẹ nhàng gẩy ra khỏi ngón trỏ của đối phương, chỉ cần cổ tay cô run lên một chút, ngón tay trỏ dính máu tươi sẽ rơi ngay xuống thảm cỏ dưới chân.

-Hắn là gì của cô? Hai người có quan hệ tốt!

Khuôn mặt tươi đẹp của Helen không có gì tỏ vẻ lo lắng, cô dùng chính ngón trỏ đó vỗ nhẹ lên lưỡi dao, cười hỏi.

-Cô hẳn là hiểu rõ ý của tôi!

Con dao kẹp giữa ngón tay bỗng nhiên rút lại, khi bàn tay trắng nhỏ bé duỗi ra con dao cũng biến mất. Tề Vũ Nhu quay đầu, trong miệng thản nhiên nói:

-Anh ta chỉ có thể chết trong tay của tôi!

-Rõ rồi, vậy đó là của cô, kẻ thù giết cha của cô!

Helen uể oải tựa đầu lên vai Tề Vũ Nhu, đôi mắt đẹp nhìn vào quyển sách trên tay Tề Vũ Nhu rồi bỗng nhiên cười phá lên:

-Nhu, cô muốn chuyển nghề làm bà chủ gia đình sao? Tại sao tự nhiên đọc sách dạy nấu ăn vậy!

-Tôi chỉ muốn thử xem, đôi bàn tay chỉ quen dùng dao nhỏ này của tôi, có thể quen cầm dao làm bếp hay không?

Khóe miệng Tề Vũ Nhu hiện lên nụ cười tự giễu. Giơ tay ôm lấy bả vai của Helen:

-Hay là tới nhà tôi nhé. Tôi nấu cơm cho cô ăn!

-Thôi khỏi, tôi không quen ăn món ăn Trung Quốc!

Helen cười rồi đứng lên, bước về phía trước. Mái tóc vàng kim nhẹ nhàng bay trong gió, bóng dáng cao gầy càng lúc càng xa dần, nhưng để lại một câu ngắn gọn đanh thép:

-Nhu, ba ngày, tôi chờ cô ba ngày!

Nhìn theo bóng dáng dần biến mất trong biển người, Tề Vũ Nhu khe khẽ thở dài rồi đứng dậy. Theo hướng ngược lại mà đi. Thời gian ba ngày sao? Xem ra trò chơi do chính mình bày ra, phải kết thúc sớm rồi. Ý của Helen rất rõ ràng, nếu trong ba ngày cô không động thủ, thì Helen sẽ dựa vào kế hoạch cũ, sử dụng mọi thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ này. Bất luận là cô ra tay hay là Helen, Lương Thần đều không tránh khỏi cái chết.

-Cho dù là tôi buông tha cậu, cậu cũng không trốn thoát được!

Tề Vũ Nhu lẩm bẩm. Cô biết, những ngày tháng yên bình của cô sắp kết thúc rồi.

Buổi chiều tan ca, Lương Thần đã hủy mấy tiệc xã giao, trở về nhà của mình hưởng thụ cái thanh tĩnh khó có được. Ngày mai là cuối tuần, điều này có nghĩa là ngày mai hắn có thể trở về mái nhà nhỏ ấm áp ở Liêu Dương. Nghĩ đến ba kuôn mặt xinh đẹp như nhau mà tình ý khác nhau, Lương Thần liền tràn ra một cảm giác ấm áp dị thường.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lương Thần nhìn thoáng qua dãy số, nét mặt vui cười mà nhận lấy, miệng nói:

-Bà xã!

-Xin lỗi, không phải bà xã, là bà hai!

Điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của Diệp Tử Thanh.

-Bà xã của anh đang nôn oẹ, vừa rồi nôn đến tối tăm mặt mũi trong nhà nhà tắm, bây giờ đến cả sức để dậy cũng không có nữa!

-Thanh Oánh có nặng lắm không? Nói với cô ấy, ngày mai anh sẽ về ngay!

Tuy biết nôn oẹ là phản ứng bình thường, nhưng nghe tình hình của Thanh Oánh, Lương Thần không tránh khỏi có chút lo lắng, nhất thời cảm thấy trong lòng bất ổn, mong sao có thể về ngay được.

-Xem anh căng thẳng kìa, không sao đâu!

Diệp Tử Thanh giả bộ ghen tị mà nói một câu, sau đó lại nói:

-Gọi cho anh, chủ yếu là có việc muốn chuyển tới anh, Diệp lão ở thủ đô gọi điện tới, muốn anh và Thanh Oánh lên thủ đô ́một chuyến. Diệp Hạo buổi chiều cũng đến nhà, hắn tự xưng là đại diện cho Diệp gia mời mọi người lên thủ đô làm khách!

- Diệp lão, Diệp Hạo!

Lương Thần trong nháy mắt ngẩn ra. Diệp lão muốn hắn và Thanh Oánh lên thủ đô? Diệp Hạo, ồ, chính là phó chủ tịch thành phố Diệp cũng đại diện Diệp gia mời họ lên thủ đô làm khách. Đây đều là có ý gì vậy?

-Bảo thằng nhóc Lương Thần khẩn trương lăn về đây. Không phải là có tiền sao, ngồi máy bay riêng mà về!

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Diệp Tử Thanh:

-Đó là nguyên câu nói của Diệp lão đấy. Diệp lão hình như rất tức giận, trách anh và Thanh Oánh kết hôn mà không thông báo với ông cụ!

Lương Thần không khỏi đổ mồ hôi. Chuyện kết hôn của hắn và Thanh Oánh lo liệu rất vội vàng, hơn nữa nói thật là hắn không ngờ rằng chuyện kết hôn lại kinh động tới Diệp lão.

-Ông cụ có nói là khi nào không?

Diệp lão có lệnh, hắn không thể không hưởng ứng lời kêu gọi, nếu sợ phiền phức mời vào thời gian nghỉ, cũng phải nhanh chóng mà đi.

- Diệp lão nói là lập tức, nhưng sau khi nghe thấy Thanh Oánh đang nôn oẹ nên đã thay đổi chủ ý. Tóm lại, ý là càng nhanh càng tốt, hơn nữa theo tin tức đường phố, ngày mười lăm tháng bảy là sinh nhật của Diệp lão!

Diệp Tử Thanh cười nói.

-Vậy ý nói là phải kịp ngày sinh nhật rồi!

Lương Thần nói thầm trong lòng, chẳng lẽ là cố ý thông báo cho mình, để mình tặng lễ đặc biệt. Sinh nhật Diệp lão nhất định là phải có quà. Về phần chọn quà gì cho tốt cũng cần phải tiêu tốn chút suy nghĩ. Tính ngày, cách ngày mười lăm cũng không đến mười ngày nữa.

-Tử Thanh, em và Thanh Oánh và cô giúp anh nghĩ xem, tặng quà gì thì thích hợp!

Trong điện thoại Lương Thần phân công nhiệm vụ cho bên kia. Khi kết thúc cuộc nói chuyện, bản thân cũng đi đi lại lại mà ức đoán.

Diệp Hạo mời nhà mình qua bên ấy. Chỉ sợ cũng vì lý do sinh nhật Diệp lão. Nhưng đối với hành vi này của Diệp Hạo, một chút hắn cũng không quan tâm. Cả nhà Diệp thành sở dĩ biểu hiện xu thế làm thân với Thanh Oánh và Tử Thanh, hoàn toàn là vì thái độ của Diệp lão. Bây giờ Diệp lão đã qua tuổi cửu ngũ rồi, một khi qua trăm tuổi, trên dưới Diệp gia ai còn ngó nhìn Thanh Oánh và Tử Thanh!? Đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo lên. Lương Thần thu lại suy nghĩ, đi tới trước cửa phòng theo thói quen mà nhìn vào kính gắn trên cửa mà ngóng ra ngoài. Không khỏi thẫn thờ, đứng bên ngoài cửa là Tề Vũ Nhu, mặc chiếc váy dài duyên dáng yêu kiều.

Kéo rộng cửa ra, để cho Tề Vũ Nhu đi vào. Chú ý đến trong tay đối phương có mang theo hộp cơm giữ ấm, không khỏi thấy có vẻ kỳ quái mà hỏi:

-Nhu tỷ, đây là...!

-Tôi làm hai món ăn, một mình ăn không hết, nghĩ tới cậu chắc chưa ăn gì, cho nên mang tới để cậu nếm thử!

Tề Vũ Nhu dịu dàng trả lời, rồi đưa hộp cơm trong tay cho đối phương.

-Cảm ơn chị, Nhu tỷ! Vừa lúc em vẫn chưa ăn gì!

Lương Thần đặt hộp cơm lên bàn trà, sau khi mở ra nhìn thấy một món ăn, một món canh.

-Thử xem vị canh xương sườn thế nào? Tôi ở nhà nếm một chút, hình như hơi mặn!

Tề Vũ Nhu nhìn người đàn ông, hình như rất mong đợi đối phương bắt đầu nhấm nháp, để khẳng định tay nghề làm bếp của cô.

Lương Thần cầm lấy thìa, húp liên tục mấy ngụm và khen:

-Hương vị không tồi, đậm nhạt rất vừa!

-Vậy thì uống nhiều một chút!

Nhìn người đàn ông húp từng ngụm lớn, vẻ mặt của Tề Vũ Nhu lộ ra thứ thần sắc phức tạp, dừng lại một lát, cô nhẹ nhàng nói:

-Tiểu Thần, chị Nhu xin cậu một việc được không?

- Nhu tỷ nói đi, chỉ cần em có thể làm được!

Lương Thần đến nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời:

-Để tôi giết cậu, được không!?

Tề Vũ Nhu dùng cái giọng nói rất dịu dàng lại vô cùng nghiêm túc hỏi.

Cơ thể Lương̣ Thần bỗng nhiên cứng đờ ra, ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong đôi mắt hắn hiện ra chút gì đó xa xăm:.

- Nhu tỷ, chị vừa nói gì thế?

-Hãy để tôi giết cậu được không!?

Bàn tay ngọc của Tề Vũ Nhu tựa vào cằm, đôi mắt đẹp hiện lên sự mơ màng giống như sương mù, giọng nói của cô càng nhẹ nhàng, càng dịu dàng. Vốn là một câu nói đầy sát khí, nhưng lại bị cô biến thành những lời nói thầm thì của đôi tình nhân.

Chiếc thìa trong tay rơi xuống hộp đựng cơm. Ssau khi cảm giác được lời nói của cô gái trước mặt không phải là đùa, ánh mắt Lương Thần bỗng nhiên trở nên sắc bén, cái hơi thở nguy hiểm rất mãnh liệt bao trùm lấy hắn, khiến các cơ thịt trên khắp người hắn theo bản năng mà bị kéo căng. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy khí lực trong cơ thể hắn bị rút trống, toàn thân mềm nhũn mà nằm trên ghế sofa.

Lương thần lập tức cảm thấy được vấn đề xảy ra ở chỗ nào, đồng thời trong lòng cuối cùng cũng đã rõ, kẻ đầu sỏ cho thuốc kích dục vào nước trái cây của hắn và Đinh Lan tối hôm qua không phải ai khác, chính là người phụ nữ dịu dàng, khéo léo đang ở ngay trước mặt hắn. Cô ta muốn làm gì? Cô ta muốn giết hắn? Tại sao cô ta muốn giết hắn? Một chuỗi những nghi vấn xuất hiện trong đầu hắn. Trong sự ngạc nhiên, khi nghĩ đến một khả năng, hắn đã dựng hết tóc gáy lên.

Lẽ nào, bắt đầu từ vụ Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn bị bắt cóc, chính là sắp xếp của người phụ nữ này? Mà mục đích căn bản không phải là Đình tỷ, mà là tiếp cận bản thân mình, và chớp lấy thời cơ để ra tay vào lúc bản thân mình không hề có phòng bị?

Nếu thật là như thế, vậy thì tâm cơ của người phụ nữ này quả thật rất đáng sợ! Đón nhận ánh mắt kinh sợ và đầy nghi hoặc của người đàn ông, Tề Vũ Nhu nghiêng người, dùng một bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt với những đường cong rõ nét của người đàn ông. Than nhẹ một tiếng:

-Bây giờ, còn cảm thấy canh của Nhu tỷ uống ngon nữa không?

-Thực ra là hơi mặn!

Lương Thần ép mình phải bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời.

-Cậu rất biết quan tâm đấy.

Ngón tay của Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt của người đàn ông, dịu dàng nói:

-Người đàn ông biết quan tâm, luôn khiến cho phụ nữ thích. Bây giờ tôi cũng có chút yêu mến cậu rồi, chỉ đáng tiếc là, tôi có lý do để không thể không giết cậu.

-Lý do gì?

Lương Thần bị những ngón tay nhỏ mềm vuốt ve trên mặt, nhưng trong lòng không chút ảo tưởng, hắn trầm giọng hỏi.

-Bởi vì tôi họ Tề.

Tề Vũ Nhu chậm rãi buông cái nĩa xuống, áp má lên ngực đối phương, thấp giọng nói:

-Đây chính là lý do. Hiểu chưa?

-Chị và Tề Học Quy...!

Trong lòng Lương Thần chấn động, không khỏi thất thanh nói.

-Không sai, Tề Học Quy là cha đẻ của tôi!

Tề Vũ Nhu lắng nghe tiếng tim đập của đối phương càng nhanh hơn vì căng thẳng hoặc là lo sợ, một bàn tay ngọc của Tề Vũ Nhu từ từ chạm lên ngực trái của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve:

-Thù của cha, được cho là thâm thù đại hận khó giải phải không? Cho nên Tiểu Lương, cậu đừng trách Nhu tỷ!

Hóa ra là như vậy! Lương Thần cuối cùng đã rõ. Từ đầu tới cuối, đều là âm mưu do người phụ nữ này bày ra. Dụng ý là muốn tiếp cận hắn và trả thù cho Tề Học Quy đã bị hắn giết chết bằng một phát súng. Chỉ là Tề Học Quy chỉ có một người con trai đang du học ở nước ngoài chứ không có người con gái nào. Vậy thì Tề Vũ Nhu bỗng nhiên xuất hiện là chuyện như thế nào?

-Mẹ của tôi, là tình nhân của Tề Học Quy, không kém gì Tử Thanh nhà cậu, cũng xem như bà hai.

Hình như nhận ra sự nghi hoặc trên nét mặt người đàn ông, Tề Vũ Nhu mỉm cười giải thích. Nhưng những lời mà cô nói ra, thực sự khiến cho sắc mặt người đàn ông biến đổi.

-Trong căn phòng này, từ hai gian phòng ngủ tới phòng khách, chung quanh đều có cameras theo dõi. Trong điện thoại của cậu, tôi cũng cài đặt máy nghe trộm. Cho nên, cậu đừng cảm thấy kỳ lạ khi tôi biết hết những bí mật của cậu.

Tề Vũ Nhu thẳng lưng lên, vẻ mặt của cô vẫn thục nữ vô cùng, nhưng động tác cô ngồi khóa trên người Lương Thần, lại sung mãn một thứ mùi vị khó tả.

Động tác này của Tề Vũ Nhu khiến cho Lương Thần có một loại cảm giác giống như đã quen biết nhau, mà khi một vệt sáng rợn người phát ra từ con dao nhỏ trong bàn tay ngọc của đối phương chiếu vào mắt hắn, hắn cuối cùng cũng nghĩ đến, cơn mộng đẹp kinh hoàng đêm qua lại trùng hợp biến thành sự thật. Chi tiết tuy có sai lệch, nhưng kết quả cuối cùng lại không hề thay đổi!

Căn phòng khách chìm vào trong tĩnh lặng, Lương Thần nhắm nghiền mắt chờ đợi cái chết đang tới gần. Vào lúc cảm thấy sợ hãi, hắn bỗng nhiên có một sự kích động muốn phá lên cười. Ai có thể ngờ được, trong cái ánh hào quang rực rỡ, trong thời khắc đẹp đẽ, xán lạn của đời người, bỗng nhiên lại mang đến một ý đồ giết người lạnh lẽo đáng sợ. Giống như hắn có như thế nào cũng không thể ngờ, một cô gái dịu dàng, khéo léo đến mê hoặc lại là một sứ giả thần chết tới đòi tính mạng hắn...

-Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua đi thôi!

Tề Vũ Nhu dịu dàng nói. Cô đem lưỡi dao sắc bén lê tới giữa vị trí xương sườn số ba và số bốn, chỉ cần đâm mạnh vào, là có thể trực tiếp cắm vào tim của đối phương.

Cắm nhiều cô gái như thế, lại không ngờ có một ngày bị gái cắm lại. Lương Thần rất kỳ lạ với bản thân rằng tới giờ phút này vẫn còn có thể nghĩ tới ba thứ linh tinh.

Cũng tốt, Giai tỷ đã sinh con trai cho mình, Thanh Oánh cũng đã có giọt máu của mình, dòng độc đinh như hắn không đến mức bị chặt đi cái người hương khói cho Lương gia. Chỉ là hắn không nỡ chết!

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio