Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Thành phố Liêu Dương. Một căn phòng khép kín xa hoa của khách sạn Đế Hào. Trong phòng khách rộng lớn đàng hoàng to đẹp, một người đàn ông da trắng mặc chiếc áo ngủ màu vàng, thân hình to khoẻ nhiều lông giống như một con tinh tinh đang thích thú ngồi trên ghế sofa, tay mân mê chiếc cốc rượu cao chân hướng đến người phụ nữ da trắng ngồi đối diện hỏi tình hình.
-Tất cả đều rất thuận lợi! Thuận lợi như sự tưởng tượng của tôi!
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu Brandy trong cốc thủy tinh, người đàn ông da trắng với thói quen sờ cái mũi ó của mình, cười nói:
-Trong trí nhớ của tôi, rất lâu rồi chưa từng có việc gì khiến tôi khẩn cấp và hưng phấn như vậy.
-Tôi vẫn còn nhớ ngài An la thường có câu nói: "Thượng Đế luôn tồn tại cùng tôi".
Người phụ nữ da trắng có thân cao tương tự như người đàn ông ngồi đối diện. Cơ thịt trên cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài có một lực cảm khó mà giải thích được. Nhấm nháp một ngụm rượu đỏ, khuôn mặt người phụ nữ da trắng không chút biểu cảm nói:
-Sự thật một lần nữa chứng minh vận may của ngài, cho nên chúc mừng ngài, ngài An La, nguyện vọng của ngài có thể thực hiện trong đêm nay.
- Ha ha!
An La phá lên cười một trận, vào lúc giơ hai chân vắt chéo lên nhau, đôi chân thô kệch nhiều lông lộ ra dưới lớp áo ngủ. Gã đặt cốc rượu xuống, một chút cũng chẳng ngại mà phô bày ra sự thô bỉ của mình, nhìn người phụ nữ da trắng nói:
-Nhu là người phụ nữ phương Đông tuyệt đẹp mà tôi đã thấy. Mấy năm trước, tôi đã nghĩ bỏ tiền ra mua cô ta, nhưng Thea không đồng ý!
-Cho đến bây giờ, Thea cũng không đồng ý! Ngài cũng biết, Nhu là bảo bối của cô ta. Cô ta không chịu nhường Nhu cho bất kỳ người nào.
Ánh mắt người phụ nữ da trắng loé lên thứ thần sắc kỳ lạ hướng về đối phương mà nói. Đối với lời nói của người phụ nữ da trắng, An La hình như không cảm thấy bất ngờ. Gã mở hộp giữ nhiệt trên bàn trà, lấy một điếu xì gà Apollo ngậm vào miệng, ngón tay thô dài cầm que diêm khẽ quẹt một đường. Theo sau tiếng roạt nhẹ nhàng ngọn lửa vàng phát ra. Trong mấy giây, gã cầm điếu xì gà Apollo không ngừng chuyển động một cách có quy luật, sau đó mới châm đều lên đầu điếu xì gà. Nhẹ nhàng rít một hơi, rồi từ từ nhả ra, nhắm nghiền mắt hưởng thụ cái hương vị lềnh bềnh, lúc lâu mới hỏi người phụ nữ da trắng một câu:
-Thea không đồng ý, tại sao cô lại dám tự chủ trương chứ? Trong tổ chức, có thể đánh nhịp làm quyết định, không phải chỉ có Thea thôi sao?
-Nguyên tắc của tổ chức nhỏ là theo đuổi lợi ích lớn nhất! Lý do Thea phản đối, đơn giản chỉ là tâm sức từng tiêu hao cho việc bồi dưỡng Nhu, muốn cao hơn điều kiện mà ngài An La từng đưa ra. Đương nhiên, lý do này chỉ là một cái cớ, Thea chỉ là không muốn giao Nhu cho bất kỳ người nào! Mà hiện tại, ngài An La đưa ra cái giá cao hơn rất nhiều. Dưới tiền đề phù hợp với nguyên tắc của tổ chức, lý do phản đối của Thea đã không thể đứng vững chân, cho dù cô ta khăng khăng phản đối cũng không có chút tác dụng.
-Cái tổ chức này cần phải nghe theo tiếng nói của số đông.
Người phụ nữ da trắng trả lời với giọng nói bình tĩnh.
-Chris, cô rất muốn thay thế vị trí của Thea đúng không?
Ngón tay thô dài kẹp lấy điếu xì gà, điệu cười của An La che dấu một sự quái đản khó nói, ánh mắt theo đó cũng trở nên có chút kỳ dị.
-Cái này không phải là vấn đề mà ngài An La phải quan tâm!
Chris lạnh lùng trả lời:
-Ngài An La, hiện tại ngài nên giữ gìn sức khoẻ, sau đó tận tình mà hưởng dụng mỹ vị sắp có trong tay.
-Chris, cô hiểu nhầm ý của tôi rồi!
An La xua tay, cười giải thích:
-Cô phải tin rằng tôi không có ác ý gì với cô. Thậm chí, tôi hi vọng sau giao dịch sắp hoàn thành này, muốn tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác mua bán bạn hữu này với cô.
-Là ý gì vậy?
Chris không đổi thanh sắc hỏi. Làm một trong những người chịu trách nhiệm như hôm nay của Medusa, cô có sự cảm nhận rất mạnh với một số thứ. Từ trong lời nói của đối phương, cô mơ hồ nhận ra điều gì đó.
-Tôi rất ngưỡng mộ với vẻ đẹp của Thea. Nếu như sau này còn có cơ hội hợp tác, cái giá tôi đưa ra tuyệt đối sẽ không bao giờ thấp hơn so với lần này.
An La không chút dấu diếm mà để lộ ra dã tâm của mình, gã thè lưỡi liếm cái môi rất dày. Cực giống với một con lợn rừng tham ăn.
-Thứ lỗi cho tôi được mạo muội nói một câu, đối với tâm ý của ngài An La, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu!
Chris không trực tiếp thể hiện rõ thái độ, cô ôm lấy hai cánh tay của mình, híp mắt mà đánh giá người đàn ông ngồi đối diện nói:
-Nhu và Thea, Helen đều có vẻ đẹp mà người thường khó đuổi kịp, mà thứ vẻ đẹp này đối với đàn ông mà nói, quả thực là tồn tại một sức hấp dẫn rất lớn. Chỉ là, để có được bọn họ mà phải chi trả một số thù lao trên trời đến ngàn vạn đô la Mỹ, ngài An La cảm thấy có đáng không?
-Chris, cô là phụ nữ, cho nên, cô không hiểu tâm lý của đàn ông. Đặc biệt là, tâm lý của người đàn ông giống như tôi!
An La toe toét miệng, lộ ra hàm răng bị thuốc lá làm cho đen xỉn, đôi mắt loé lên cái nhìn dâm uế:
-Phụ nữ, là thứ hàng xa xỉ quan trọng nhất của đàn ông. Tiền, tôi có, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm. Nhưng phụ nữ đẹp, nhất là những người phụ nữ phẩm chất giống Nhu, Thea và Helen, càng là những báu vật dù có bao nhiêu tiền cũng mua không nổi. Còn gì có thể hơn việc chinh phục được phụ nữ xinh đẹp ở trên giường, dạy dỗ bọn họ trở thành chú chó Bắc ngoan ngoãn để hiểu chuyện giao phối là một việc khiến người ta có cảm giác thành tựu và sự thoả mãn chứ?
Ánh mắt của Chris hiện lên chút chán ghét, cố nén sự kích động muốn đâm một dao vào cổ họng đối phương, đứng lên nói:
-Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Chúc ngài có một buổi tối chơi thật vui vẻ!
Đúng lúc cô xoay người rời đi, điện thoại trong túi bỗng nhiên reo lên. Thò tay vào lấy điện thoại ra nghe. Bên kia đầu giây truyền sang giọng báo cáo hổn hển, sắc mặt của Chris đã thay đổi.
-Rất xin lỗi, ngài An La, sự mong chờ của ngài rất có khả năng bị tan vỡ! Sự việc có chút ngoài ý muốn.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Chris xoay người, hướng về phía người đàn ông da trắng bình tĩnh nói.
Nửa tiếng trước, một chiếc xe ôtô thương vụ màu đen mượn màn đêm mà phóng về phía đường cao tốc của Liêu Dương. Trong xe, Helen ngồi ở hàng ghế cuối, một cánh tay ngọc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tề Vũ Nhu, hai người ôm nhau giống như hai chị em gái.
Trên người Tề Vũ Nhu được phủ bởi một chiếc áo khoác. Vừa mới cho cánh tay trái vào trong, rất kỳ lạ, cô mất khá nhiều máu mà sắc mặt không những không tái đi, ngược lại nó còn đỏ lên bừng bừng như một bệnh trạng.
Hai người đàn ông một người lái xe, một người ngồi bên ghế phụ. Tuy đồng bọn đã tổn thất mất hai người, nhưng hình như chẳng ai thèm quan tâm. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy khoái ý. Vì nó có nghĩa là, dưới tình hình tiền thù lao mà ông chủ chi trả có tổng số không thay đổi, chúng sẽ có được thù lao gấp hai lần. Cho nên, hãy để cho cái thứ tình bạn chó má ấy đi gặp quỷ đi.
Nghiệm chứng qua thời gian đến, thì từ Giang Vân tới Liêu Dương chỉ có không đến hai tiếng đồng hồ. Nếu như đi với tốc độ hết khả năng, vậy thì bọn họ phải đến sớm hơn gần nửa tiếng. Hai cái xác nhanh nhất cũng phải tới gần sáng mới bị phát hiện, cho nên trước khi bình minh, bọn họ hẳn là được an toàn. Chỉ cần đến Liêu Dương, đều có người của tổ chức tiếp ứng, và cũng phái cho bọn họ rút lui an toàn.
Nhưng sự việc lại không thuận lợi như họ tưởng tượng. Phía trước loé lên ánh đèn xe cảnh sát khiến cho trong lòng Helen và hai gã đàn ông không khỏi căng thẳng. Theo bản năng mà nhìn Tề Vũ Nhu một cái. Nhưng lại nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng của đối phương với đôi mắt đẹp khẽ trừng lên.
-Những cảnh sát kia nhất định là tới để bắt tôi.
Giọng nói của Tề Vũ Nhu không to hơn âm thanh của con muỗi bao nhiêu. Cô của bây giờ toàn thân đã kiệt sức, đến mấy đầu ngón tay nhỏ cũng không cử động được. Báo ứng đến thật nhanh. Tối qua cho "Tình Nhân" vào nước trái cây của Lương Thần và Đinh Lan, chiều hôm nay lại cho một lượng nhỏ "gy" vào canh của Lương Thần. Nhưng mà tối nay, cô lại bị tiêm vào một loại "gy" bản tăng cường. Mà trong loại dược tễ bản tăng cường này, cũng có chứa thành phần kích dục. Có thể nói, những "phúc lợi" mà Lương Thần và Đinh Lan từng được "hưởng thụ", bây giờ cô cũng được "hưởng thụ" không thiếu một chút nào!
-Đừng có ôm những suy nghĩ may mắn gì đó nữa, Nhu, cô sẽ không khờ dại mà cho rằng, những tay cảnh sát này có thể ngăn được đường của chúng tôi. Hoặc là nói, có thể đưa cô đi từ trong tay chúng tôi?
Helen lạnh lùng cười, ra hiệu cho người đàn ông lái xe tiếp tục chạy. Nếu có thể thuận lợi qua cửa một cách tự nhiên là tốt nhất. Nếu như không thể, cô cũng không ngại mà mang luôn theo mấy mạng người. Tất cả có hai chiếc xe cảnh sát, cũng khoảng có đến năm sáu người. Hoàn toàn ở trong phạm vi có thể khống chế.
Tề Vũ Nhu cười trống không, từ từ nhắm nghiền đôi mắt đẹp, một thái độ ngoan ngoãn hoàn toàn hợp với đối phương.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt này của Tề Vũ Nhu, trong lòng Helen lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Chiếc xe bị chặn lại, hai cảnh sát trẻ đi lên trước, yêu cầu lái xe xuất trình giấy tờ có liên quan.
-Đây là vị khách nước ngoài mà công ty chúng tôi mời!
Chú ý tới ánh mắt của cảnh sát đang liếc nhìn Helen ở hàng ghế cuối. Người đàn ông ngồi ghế phụ vội vàng giải thích một câu.
Đưa giấp phép lái xe và chứng minh thư trả lại cho lái xe, vị cảnh sát trẻ đi tới cửa sau xe, khom lưng, hướng vào cô gái ngồi trong cửa kính thổi một tiếng còi lệnh, cười nói:
-Này, người đẹp, làm phiền cô đưa hộ chiếu hay vi-sa gì đó cho tôi xem.
Đôi mắt đẹp của Helen loé lên chút kinh ngạc. Đừng nói ở Trung Quốc, cho dù là ở Mĩ, cũng rất ít khi gặp cảnh sát có lời nói ngả ngớn, khuôn mặt tươi cười như vậy. Hai người đàn ông có chút giật mình, ánh mắt hướng lên người một viên cảnh sát khác, nhìn thấy đối phương với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc, trái ngược hoàn toàn với tác phong và vẻ mặt của đồng nghiệp!
-Được thôi.
Helen dùng thứ tiếng Hán không tự nhiên mà trả lời, lấy vi-sa và hộ chiếu từ trong cái túi nhỏ bên người đưa cho cảnh sát trẻ.
Cảnh sát trẻ vừa xem hộ chiếu vừa gật đầu, miệng không ngừng khen ngợi:
-Cô tên là Helen! Đôi mắt đẹp của cô và cái tên rất xứng với nhau, thật đấy! Chỉ không hoàn mỹ chút là giọng nói tiếng Trung của cô hơi kém!
Trong lòng Helen có chút phát điên, cô là người Mĩ, dựa vào gì mà phải học tốt tiếng Trung. Tiếng Trung nói tốt hay không tốt lại có quan hệ gì với khuôn mặt đẹp của cô?
-Đừng quên việc chính!
Vị cảnh sát có khuôn mặt lạnh lùng hình như cũng khó chịu với hành vi của đồng nghiệp, lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.
Rất khó chịu mà trả lại hộ chiếu và vi-sa cho Helen. Vị cảnh sát với khuôn mặt tươi cười liếc nhìn Tề Vũ Nhu với nửa mặt bị che bởi mái tóc dài, đầu gối lên vai Helen.
Helen vội vàng giành nói trước:
-Rất xin lỗi, sĩ quan cảnh sát, người bạn thân này của tôi đang bị bệnh, rất khó chịu, mong anh có thể thông cảm một chút!
-Ồ.
Cảnh sát trẻ hình như rất hiểu mà gật đầu, nhưng trong phút chốc, mũi của anh ta khẽ khịt hai cái, trên mặt bỗng nhiên lộ ra cái biểu cảm cười như không cười, kéo dài giọng nói hỏi:
-Bị bệnh sao? Tôi thấy hình như là bị thương rồi thì phải? Mùi máu rất nồng!
Nghe lời nói của vị cảnh sát trẻ, sắc mặc của Helen và hai người đàn ông lập tức thay đổi.