Quan Lộ Trầm Luân

chương 378: cô có thể đi và tôi không đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Gọi xong điện thoại, khi Lương Thần đưa tay đẩy cửa phòng bệnh, thì nghe thấy tiếng động từ trong phòng phát ra, dường như là tiếng của vật nặng bị rơi vỡ. Nhanh chóng chạy vào. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngơ ngác chính là Tề Vũ Nhu vẫn đang tựa vào thành giường, còn Helen thì ôm lấy bụng đang nằm dưới đất, bộ dạng rất chật vật và thống khổ.

- Sao lại thế này?

Lương Thần nghiêm mặt hỏi:

- Mấy cô đang làm cái quái gì thế?

- Không có gì. Helen muốn đi nhà vệ sinh, kết quả không cẩn thận bị trượt ngã!

Tề Vũ Nhu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, sau đó quay sang nhìn Helen mỉm cười nói:

- Helen, cô thật là bất cẩn quá đi! Sao rồi? Có thể tự đứng dậy được không? Có cần người giúp không?

Helen cắn răng chịu đựng, dùng cánh tay trái đang bị thương của mình chống dậy, vết thương bởi vì dùng sức quá độ nên đã bị hở ra, trên miếng băng màu trắng từ từ lộ ra sắc đỏ. Lương Thần nhíu mày, bước tới đưa tay đỡ đối phương đứng lên.

- Cảm ơn!

Helen nói với từ tiếng Hán rất rõ. Sau đó được hắn dìu về bên giường. Đôi mắt màu xanh ngọc rất đẹp liếc nhìn Tề Vũ Nhu đang cười nhạt, trong lòng Helen tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc. Cô tận mắt chứng kiến A Tam đã chích thuốc cho đối phương, thuốc có hiệu lực một đêm, nhưng sao chưa đến hai tiếng, đối phương đã có thể khôi phục khả năng hành động.

Tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm nhận được, cú đá đó của Tề Vũ Nhu nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng so với bình thường thì hầu như là không có sức lực, và cũng không có làm sát thương nghiêm trọng đến cô.

Từ đó có thể phán đoán, cho dù không biết Tề Vũ Nhu đã dùng phương pháp gì để loại bỏ tác dụng của thuốc, nhưng cơ thể không ít thì nhiều cũng còn chịu chút ảnh hưởng của lượng thuốc còn sót lại.

Là thủ phạm chính có khả nghi cố ý giết người, và đồng phạm hỗ trợ cho thủ phạm chạy trốn, Tề Vũ Nhu và Helen sau khi được điều trị nhân đạo, đều bị Lương Thần "mời" về phòng công an huyện. Chỉ có đãi ngộ khác nhau đó là Helen bị đưa đến phòng tra hỏi, còn Tề Vũ Nhu lại bị Lương Thần đưa đến phòng làm việc của trưởng phòng công an huyện.

Lương Thần vẫn xụ mặt như trước, đến bên bình nước lọcrót ly nước, sau đó bước đến đưa cho Tề Vũ Nhu đang ngồi trên sofa. Mặc dù biết vẻ dịu dàng bên ngoài chỉ là chiếc mặt nạ để che giấu nội tâm đen tối, nhưng đối diện với gương mặt trắng bệch thê thảm không một cắt máu, hắn vẫn không thể nhẫn tâm mà đối đãi thô bạo. Nếu như Tề Vũ Nhu và Tề Học Quy đã không phải là cha con ruột, vậy thì chuyện Tề Vũ Nhu trả thù giết cha là không có căn cứ, cho nên hắn tin rằng, sau khi chú Lan và cô gái này nói ra sự thật, Tề Vũ Nhu cũng không còn lý do chống đối hắn nữa! Cầm lấy ly nước ấm, Tề Vũ Nhu khẽ uống một ngụm, nước ấm theo cổ họng xuống bụng, khiến cơ thể cô, còn có trái tim của cô đều trở nên ấm áp. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chàng trai ngồi ở chiếc ghế của trưởng phòng, nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt bất định, nhưng trong lòng lại có sự bối rối và khó hiểu. Cô không biết hắn đưa cô tới đây để làm gì, nhưng cô cảm thấy, hắn chắc chắn có điều muốn nói.

Sẽ nói gì đây? Rất giận dữ và nói hắn đã bị mù, bị bộ mặt giả tạo của cô lừa dối, dẫn sói vào nhà suýt mất mạng? Hay là sẽ nghiêm khắc chất vấn lai lịch của cô, đồng thời phân trần về hậu quả nghiêm trọng về tội cố ý giết người mà cô đã phạm phải! So sánh hai cái, cô thà rằng nghe điều thứ hai. Mặc kệ là trốn tránh, hay là nguyên nhân khác, tận sâu trong đáy lòng, cô không hi vọng ấn tượng của hắn đối với cô ác liệt đến mức độ không thể cứu vãn. Nói ra có chút nực cười, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu, tại sao cô ta lại để tâm đến chuyện hắn nghĩ sao về mình!

- Chị đi đi!

Sau một hồi trầm lặng, Lương Thần xoa trán của mình, biểu hiện mệt mỏi nói. Hắn đã hứa với Lan Kiếm, thả Tề Vũ Nhu, vậy thì cho dù thời gian sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt. Còn về những rắc rối sau này, đương nhiên sẽ do hắn dọn dẹp.

- Cái gì?

Nghe hắn nói vậy, Tề Vũ Nhu không khỏi ngơ ngác.

- Tôi nói, chị có thể đi! Về HongKong đi, tốt nhất đừng bao giờ trở lại!

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn cô gái đang ngơ ngác nói.

Tề Vũ Nhu vẫn đang ở trạng thái ngẩn người. Làm thế nào thì cô cũng không ngờ Lương Thần đưa cô đến đây là để nói cho cô biết "Chị có thể đi!". Một lúc sau, tinh thần của cô ta đã khôi phục bình thường, đứng lên bước tới bàn làm việc, nhìn hắn hỏi:

-Vì sao?

- Nguyên nhân có chút phức tạp, sau khi cô rời khỏi đây, có người sẽ cho cô biết!

Lương Thần nhìn về nơi xa, vẫn nhăn nhó mặt nói:

- Đừng nghĩ là tôi mềm lòng không thể ra tay, theo tôi nghĩ, lần này nói sao cũng phải cho chị vào nhà tù ngồi vài năm!

- Tôi không đi!

Tề Vũ Nhu chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu đáp.

- Có phải cô bị điên hay không?

Lương Thần thiếu chút nữa từ trên ghế trưởng phòng nhảy dựng lên. Cố gắng kiềm nén sự phẫn nộ và nghi hoặc, thấp giọng nói:

- Đừng có khiêu khích sức chịu đựng của tôi, cô tưởng tôi thật sự không dám cho cô vào tù sao? Bản thân cô cũng biết rõ, cho dù thái độ nhận tội của cô có tốt đến đâu, ít nhất cũng bị phán ba năm tù. Tôi nhắc nhở cô một câu, đây là ngồi tù, không phải tham quan hưởng thụ!

- Không phải chỉ là ba năm thôi sao?

Tề Vũ Nhu thản nhiên nói:

- Thời gian không lâu lắm! Hơn nữa, hiện tại tôi rất cần một nơi thanh tịnh, nhà tù đối với tôi mà nói là rất thích hợp!

Lương Thần vỗ mạnh lên bàn, cô gái hành sự kì quặc, khác thường, trong thời khắc quan trọng thì cố chấp, hết thuốc chữa, đã hoàn toàn làm khơi dậy sự phẫn nộ của hắn. Hắn bước lên trước, đưa tay nắm chặt lấy vai của đối phương, hung dữ nói:

- Tề Vũ Nhu, rốt cuộc thì chị muốn làm gì? Có phải chị còn muốn giở quỷ kế gì nữa không? Có phải còn suy nghĩ đến chuyện trả mối thù giết cha?

Trên trán của Tề Vũ Nhu toát mồ hôi lạnh. Hắn lay mạnh cô khiến nơi trật khớp xương của cô đau dữ dội, vết thương được băng bó cũng bị đau đớn theo. Nhưng cô vẫn không lên tiếng kháng cự, cố chịu đựng, ánh mắt dịu dàng mà kiên cường nhìn hắn.

Lương Thần ngừng tay, bởi vì hắn chú ý tới những giọt mồ hôi lạnh trên mặt cô, cũng tỉnh ngộ là cô gái này đang bị thương không nhẹ. Mở miệng tính hỏi đối phương có bị sao không, nhưng cuối cùng lại nhẫn tâm quay lưng lại.

- Tiểu Thần!

Từ phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của cô, sau đó là một thân thể mềm mại tựa vào lưng hắn. Một đôi tay ngọc ngà thơm phức vòng lấy cổ hắn, một vật nhọn sắc lạnh bằng kim loại đặt ở cổ họng của hắn, khiến toàn thân hắn căng thẳng.

- Như vậy có thể chứng minh không?

Cô nói khẽ bên tai hắn. Vật kim loại sắc lạnh trên cổ họng hắn được lấy đi, sau đó trên tay hắn có một vật gì đó, cui đầu nhìn, đó chính là cây bút vàng hắn đặt trên bàn làm việc.

Lương Thần trong lòng từng cơn lạnh, không biết Tề Vũ Nhu lấy được cây bút từ khi nào, nhưng hắn biết, cây bút vàng tháo nắp ra tuyệt đối có thể trở thành một hung khí giết người. Chỉ cần Tề Vũ Nhu có ý muốn giết hắn, vừa rồi với ngòi bút sắc nhọn đã có thể dễ dàng đâm vào cổ họng hắn!

- Không có âm mưu, cũng không còn muốn giết cậu! Chỉ là tôi mệt mỏi rồi, nên muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi! Tiểu Thần, hãy tin Nhu tỷ, lần này Nhu tỷ không có lừa dối cậu nữa!

Trong khẩu khí của Tề Vũ Nhu toát lênvẻ vô cùng mệt mỏi. Toàn thân cô hoàn toàn tựa vào lưng của hắn, dường như đặt toàn bộ trọng tâm của mình lên người hắn.

- Tôi đã hứa với chú Lan, thả chị đi. Nếu thật sự muốn ngồi tù, chị hãy tự đi nói rõ với chú Lan! Tôi mặc kệ!

Giọng nói của Lương Thần rất lạnh lùng, nhưng trong lòng lại khó tránh nảy sinh sự buông lỏng.

Hắn nhắc nhở bản thân lần nữa, cô gái này chẳng có quan hệ gì với hắn, suýt chút là lấy mạng hắn, hắn không cần phải có sự thông cảm nào đối với cô ta. Nhưng trớ trêu thay, sau khi nghe chú Lan kể lại, trong tiềm thức, hắn đối với cô gái đã mất cha mẹ từ nhỏ, đến nay vẫn chưa biết cha ruột của mình là người khác, nảy sinh một sự cảm thông và thương hại.

Tề Vũ Nhu tựa đầu lên lưng hắn, ngửi thấy mùi cơ thể của hắn, trong lòng tràn đầy sự ấm áp và yên tịnh mà trước giờ chưa từng có. Phụ nữ bẩm sinh là nhu nhược, cho dù là trải qua giết chóc đẫm máu như cô, cũng khát khao một ngày nào đó sẽ tìm được một bến bờ an toàn có thể bảo vệ cho cô. Bao nhiêu năm nay, trong lòng cô luôn ghi nhớ một câu mà mẹ cô trước khi qua đời đã nói "nhất định phải tìm một người đàn ông có thể bảo vệ cho con"!

Năm xưa mẹ không thể cưỡng lại những lời đường mật của ba là Tề Học Quy và sự cám dỗ về vật chất, nên đã bỏ rơi người bạn trai vốn có. Nhưng sau cùng phát hiện, những gì Tề Học Quy có thể cho bà, chỉ là cuộc sống vật chất tốt nhất và thân phận là một người tình. Ngoài ra, mẹ còn phải chịu đựng sự gây khó dễ và đánh chửi của vợ Tề Học Quy. Mẹ đã lén tìm được một số tiền rồi dẫn theo cô sang HongKong, đến nương tựa một người bà con xa. Mẹ muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, bắt đầu tìm lại cuộc sống hạnh phúc của mình. Nhưng sau cùng, lại giẫm lên vết xe đổ, trở thành người tình của kẻ khác, hơn nữa còn bị chết trong một vụ mưu sát được dàn dựng như một tai nạn giao thông. Cô biết, điều mẹ quan tâm và đau lòng nhất, không phải là thân phận người tình, mà là người đàn ông mà bà yêu trong lúc quan trọng không thể dùng bờ vai mạnh mẽ của mình bảo vệ bà không phải chịu ức hiếp! Trước lúc lâm chung, nỗi đau này cuối cùng đã trở thành tuyệt vọng!

Cả đời mẹ chỉ là bất hạnh, còn cô thì sao? Cô có thể tìm được một bờ vai mạnh mẽ hay không? Nhớ lại lúc Liên Tuyết Phi xông vào phòng, vẻ mặt sợ hãi của Lương Thần, nhớ đến hắn dưới lưỡi dao của mình có thể duy trì sự điềm tĩnh nhưng lại lo lắng tình nhân sẽ bị thương mà gây hỗn loạn, cô bất giác nảy sinh một sự ngưỡng mộ, cũng có thể nói là sự ghen tị! Khác với mẹ, điều mà cô ta quan tâm nhất, không phải người đàn ông "có thể bảo vệ cô hay không" mà là "sẽ bảo vệ cô ta hay không", "có thể hay không" là thể hiện khả năng, còn "sẽ hay không" lại thể hiện một thái độ! Mẹ đã từng yêu hai người đàn ông, đều có khả năng bảo vệ mẹ, nhưng trong giây phút quan trọng lại trơ mắt nhìn mẹ bị ức hiếp, thậm chí bị đe dọa đến tính mạng vẫn khoanh tay đứng nhìn!

- Cô có nghe tôi nói gì không?

Thấy sau lưng hơn nửa ngày không có động tĩnh gì, Lương Thần không chịu được, quay lưng lại, tức giận hỏi cô.

Hắn vừa quay lưng lại, Tề Vũ Nhu đặt hết trọng tâm lên lưng hắn ngay lập tức không có điểm tựa, mất thăng bằng té nhào xuống đất.

Lương Thần nhanh tay lẹ mắt, liền ôm lấy eo nhỏ nhắn của đối phương, hơi dùng sức một chút, kéo đối phương vào trong lòng.

- Tiểu Thần, vừa rồi cậu nói gì?

Tề Vũ Nhu tựa đầu lên bờ vai hắn, trong miệng lẩm bẩm hỏi.

Trên trán Lương Thần lập tức xuất hiện những nếp nhăn, những lời hắn vừa nói, cô gái này lại không nghe lọt lấy nửa câu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio