Ngồi trên xe, Lương Thần tìm ra số điện thoại di động của Lăng Tư Vũ trên điện thoại rồi bấm gọi, nhưng không có ai bắt máy. Hắn dặn lái xe Vương Đề nơi đến rồi lấy tay chống cằm, mắt nhìn ánh điện rực rỡ ngoài cửa xe. Hắn cảm thấy chuyện đêm nay vô cùng kỳ lạ.
Vào lúc Lương Thần ngồi trên xe tới phân cục đường sông thì Ngô Hoán Trung ở ban Chính trị cũng đang trên đường tới. Sau khi nhận được điện thoại của tân Phó cục trưởng thường trực, y không vội vàng gọi xe đến mà gọi điện thoại cho đồn trưởng Dương Tân của phân cục đường sông. Biết rõ ngọn nguồn, y liền hạ giọng nhắc nhở đối phương một câu:
-Ông Dương, sếp Lương đang đến phân cục đấy, chắc là vì việc đó, ông phải cẩn thận ứng phó.
-Yên tâm đi, ông Ngô. Có câu bắt kẻ thông dâm không sợ, tôi trong tay có tên tiểu tử Trương Thiếu Phong kia, gã có đầy đủ chứng cứ tụ họp làm bậy, Lương Thần có tới đây thì làm gì được? Nếu hắn dám lấy chức vị ra mà dọa tôi thì tôi cũng chẳng sợ hắn.
Giọng nói trong di động của Dương Tân như không hề để ý đến lời cảnh báo.
-Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nghe nói vị Phó cục trưởng Lương kia có lai lịch không hề tầm thường đâu ông Dương. Việc này ông chỉ cần tuân theo luật pháp và để ý hết sức tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, không cần thiết phải sử dụng thái độ chống đối kịch liệt. Người ta dù sao cũng là lãnh đạo, hiểu chưa?
Ngô Hoán Trung vốn làm việc ở ban Chính trị mười mấy năm, việc suy xét vấn đề và làm việc hết sức cẩn thận, vậy nên y nói khéo. Y nhắc nhở vị bạn học cũ đầu dây bên kia, tốt nhất không cần đối chọi căng thẳng làm gì. Tục ngữ có câu "tránh voi chẳng xấu mặt nào" không phải là không có lý.
-Tôi sẽ để ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đồn trưởng phân cục đường sông Dương Tân ngồi trong phòng làm việc, vừa mới đặt điện thoại xuống, gã suy nghĩ một lát, cảm thấy lời người bạn học cũ nói cũng có lý. Tên Lương Thần kia đêm hôm khuya khoắt, không duyên không cớ chạy đến chỗ gã, chắc chắn là do Trương Bỉnh Lâm nhờ vả. Nếu chỉ nhất nhất làm theo nguyên tắc, chấp pháp theo lẽ công bằng thì chắc cũng không được. Tốt nhất là dùng lý lẽ với Lương Thần mà thôi.
Ở khu vực trung tâm thành phố phồn hoa, nhà hàng Bách Hưng là nơi ẩm thực, giải trí, thư giãn tổng hợp. Sau trận hỏa hoạn một năm trước, nhà hàng này bị mua lại với giá rất thấp cùng với mười ngôi nhà gần đó tạo thành một hợp thể, kế thừa giống như nhà hàng Bách Hưng từ trước nhưng các hạng mục phục vụ cũng tương đối giống trước, không có thay đổi đáng kể.
Trong một gian phòng xa hoa lộng lẫy của nhà hàng Bách Hưng, ba người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi vây quanh một bàn trà đang bày những chai rượu vang đỏ. Một thanh niên mặc áo trắng ngắn tay trong số đó phất phất tay, vài cô gái xinh đẹp đang hầu rượu liền cung kính, thậm chí có thể nói là kính sợ cúi chào đi ra ngoài.
-Anh Căng, lần này tên Trương Thiếu Phong khốn khiếp kia đúng là bẽ mặt, đợi đến ngày mai thông tin lọt ra ngoài, Chủ tịch thành phố cha gã mất mặt hết biết, sau này đừng nói đến chuyện ngẩng mặt lên ở Cẩm Bình này.
Người thanh niên đang nói đúng là một trong hai gã đã gặp Trương Thiếu Phong ở phòng khách khách sạn, tên là Hào. Giờ đây mặt gã đang vui tươi hơn hớn, ngồi ở giữa nói như tranh công.
Người đàn ông được gọi là anh Căng dáng người hơi thấp, nhìn có vẻ không anh tuấn lắm nhưng cũng rất sáng sủa, lông mày rậm, mũi cao thẳng, nhọn, hơn nữa đôi mắt y nhìn rất tăm tối khiến người ta mới nhìn vào là chú ý liền. Đôi tay có làn da rám nắng màu đồng trông rất khỏe mạnh, cơ thể cân đối rắn chắc, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ dũng mãnh.
-Anh Căng, vừa rồi Dương Tân mới gọi điện thoại tới, nói là vị tân Phó cục trưởng Lương Thần sẽ tới.
Một người đàn ông gầy ốm mở miệng nói tiếp. Gã này chính là người đã đi cùng với tên Hào lúc ở khách sạn, gã nói với giọng có vẻ thận trọng.
-Điều đã làm rồi không có gì phải suy nghĩ nữa.
Người đàn ông tên Căng quơ quơ chén rượu trong tay, lông mày hơi nhíu lại:
-Tôi không lo lắng chuyện đó mà là chuyện chiều hôm qua có mấy người cảnh sát hình sự đột nhiên tìm tới đây. Tôi không biết có phải cái tên họ Lương kia phát hiện ra điều gì rồi không?
-Không thể như vậy được, hắn mới nhậm chức có hai ngày thôi mà. Hơn nữa, hai vụ giết người gần đây cũng đã đủ khiến cái tên họ Lương đó sứt đầu mẻ trán rồi. Hắn tuyệt đối không có tinh lực nào mà đào lại vụ tử án một năm trước nữa đâu.
Tên thanh niên tên Hào nói với vẻ chắc chắn.
- Anh Căng không cần phải lo, tôi thấy căn bản là không có chuyện gì đâu. Vài tên cảnh sát hình sự bị người của ta đánh, tên họ Lương cũng không dám làm gì mà bỏ qua. Đủ biết hắn cũng biết thân phận của anh, không dám đắc tội với anh.
Tên thanh niên gầy gò cũng mở miệng nói.
-Có lẽ thế.
Trong mắt tên Căng hiện ra chút vui vẻ trở lại, y cảm thấy chắc chắn chuyện đó không đơn giản như vậy. Tuy nhiên Trương Hào và Hà Tuấn nói cũng có lý. Cái tên họ Thần kia không phải là thần thánh gì mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại phát hiện được dấu vết gì để lại.
-Lại nói tiếp, tên Trương Thiếu Phong kia thật là khốn khiếp. Không ngờ đến vợ mình cũng dám để cho người khác xơi.
-Cái tên khốn khiếp kia thực sự dám chơi như vậy, dám đổi vợ mình cho kẻ khác, cô gái nào làm vợ hắn thật là hết phúc.
Hà Tuấn có tên là Tuấn Tự, nhưng thực sự tướng mạo và cái tên không ăn nhập vào nhau chút nào. Gã đảo trong mắt lộ vẻ khinh thường. Gã trong lòng đang rất khoái trá, bởi vì rốt cục dù sao gã cũng có đạo đức hơn kẻ khác.
Vương Căng nhấp một ngụm rượu, y không hề thấy hứng thú với đề tài mà hai tên kia đang nói. Trương Bỉnh Lâm tuy rằng xem như là đối thủ của cha y, nhưng trên thực tế, trước mắt khả năng uy hiếp của ông ta đối với cha y là không nhiều. Tuy nhiên, mượn việc gièm pha Trương Thiếu Phong, phô bày mặt xấu của gia đình Trương Bỉnh Lâm, y tin chắc rằng đó là điều cha mình muốn nhìn thấy.
Lúc này, trong phòng hỏi cung ở phận cục công an đường sông, Trương Thiếu Phong sắc mặt tái nhợt đang ngồi xổm ở một góc phòng, bên cạnh gã là Cao Lầu đang ngồi trên ghế bị tra hỏi. Tuy không bị ngược đãi về thân thể nhưng bị mấy cảnh sát đối đãi như với tội phạm khiến cho Trương Thiếu Phong cảm thấy rất nhục nhã.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng đang ôm nhau ngồi trên dãy ghế khác. Bởi vì các cô là phụ nữ nên cũng được phá lệ ưu đãi hơn. Hai cô lúc đầu không biết chuyện gì, chỉ mơ mơ màng màng nhận thấy bị đưa vào trong xe cảnh sát. Đợi đến lúc vào phòng hỏi cung, gặp hai nữ cảnh sát nghiêm nghị vừa nói với giọng khinh thường, vừa cầm bút giấy viết. Nghe thấy họ khắc nghiệt hỏi, các cô mới biết chuyện gì đã xảy ra.
-Chúng tôi uống quá say nên vào nhầm phòng, thật sự là như vậy mà.
Đó là những lời mà Trương Thiếu Phong và Cao Lầu giải thích, nhưng nhóm cảnh sát căn bản không tin. Một người cảnh sát lớn tuổi lập tức vạch trần ngay lời nói dối của Trương Thiếu Phong:
-Lúc chúng tôi đi vào, anh lúc ấy đang tỉnh táo, chuẩn bị làm nhục người phụ nữ đang nằm trên giường.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng thật không thể tin nổi đó là sự thật. Nhưng dần dần tỉnh táo, các cô dễ dàng hình dung được tình hình, trái tim các cô không khỏi chùng xuống. Nỗi đau đớn tuyệt vọng cào xé các cô. Hai cô đều biết rõ, chuyện gièm pha này một khi đã truyền ra ngoài thì các cô không còn một chút thể diện nào.
-Ký đi.
Nữ cảnh sát đưa ngòi bút máy, nói với giọng lạnh lùng.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng không hề lên tiếng, dường như đều lạnh lùng cầm lấy bản ghi chép trên bàn ký vào đó. Chồng các cô là cầm thú, nhưng các cô là trong sạch, hơn nữa các cô biết, một khi đã ký tên vào thì hành vi "trao đổi vợ, gây loạn" sẽ rõ ràng.
Đối mặt với người cảnh sát hung hãn, trong lòng các cô tràn ngập cảm giác bất lực và bàng hoàng trước nay chưa hề có. Lăng Tư Vũ đặt toàn bộ hy vọng vào bố chồng, nhưng di động của cô đã bị lấy mất, cô không thể liên hệ được với ông ta. Hơn nữa cô cũng lo sợ rằng nếu ông biết được chồng cô xấu xa như thế thì ông sẽ thất vọng và phẫn nộ đến mức nào.
Đang trong lúc tuyệt vọng và bàng hoàng, bỗng nhiên Lăng Tư Vũ và Lý Băng nghe tiếng bước chân vang lên rất mạnh mẽ ngoài hành lang. Ngay sau đó, một người đàn ông đi vào phòng hỏi cung.
Ánh mắt hắn xẹt qua những người trong phòng, sau đó Lăng Tư Vũ và Lý Băng nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục cao to, thân hình mềm mại của hai cô đồng thời run lên, trên mặt các cô không khỏi lộ vẻ vui mừng và kích động. Lương Thần đã đến, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì mấy người bạn học cũ này mà đến.
-Bí thư Cát, đây là sếp Lương.
Đồn trưởng đồn công an đường sông Dương Tân đi trước, chỉ vào Lương Thần giới thiệu với mấy người cảnh sát đang hỏi cung Lăng Tư Vũ và Lý Băng. Gã nói với giọng rất nghiêm túc:
-Phân cục chúng tôi sau khi nhận được tin báo lập tức hành động, bắt được hai người đàn ông và hai người phụ nữ đang làm loạn. Đương nhiên, đây là việc nhỏ, chẳng qua trong số này có một gã tự xưng là con trai của Chủ tịch thành phố Trương nên tôi mới phải tự mình chạy tới và báo cáo tình hình một chút với bí thư Cát.
-Sếp Lương, anh xem…
Phó bí thư Cát của Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông trước mặt. Vừa rồi ở phía ngoài, gã cũng đã giương thương múa kiếm với đối phương. Nói đúng ra đối phương như con nghé mới sinh không kinh gì hổ cũng đúng, cái gì cũng dựa vào thế, tóm lại, vị tân Phó cục trưởng cục Công an này căn bản là chưa hề coi trọng đến vị Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật là gã. Trong lòng gã biết rõ, đối phương nhất định là được Trương Bỉnh Lâm nhờ vả nên mới mò đến đây. Nhưng có thể khẳng định rằng hắn có muốn cứu người cũng không thể vì chứng cứ thu được vô cùng xác thực.
Lương Thần mặt âm trầm, bước mấy bước tới trước mặt Trương Thiếu Phong, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn giơ tay lên tát hai ba cái thật mạnh vào mặt Trương Thiếu Phong.
-Hai mươi mấy tuổi, suốt ngày không lo rèn luyện mà chỉ biết ăn chơi gây rối bên ngoài. Lần này cậu bị bắt vào cục công an, nếu cậu không phải là cháu trai tôi thì tôi đã cho cái tên khốn khiếp là cậu một đòn chí mạng.
Cháu trai nào vậy? Hắn tưởng ai là cháu trai hắn vậy? Trương Thiếu Phong bị đánh đầu óc còn choáng váng, không có phản ứng gì, chợt nghe đối phương nói một câu khiến gã giật nảy mình liền ngẩng đầu lên, chuẩn bị mở miệng phản bác lại nhưng lại bị ánh mắt đằng đằng sát khí của đối phương áp bức trở lại. Bỗng dưng, y trong lòng có chút chấn động, trong đầu liên tưởng đến một khả năng liền lập tức nuốt những lời muốn nói vào trong.
Lại đánh tiếp Trương Thiếu Phong một cái, Lương Thần lúc này mới xoay người, nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm trong phòng, hết sức bình tĩnh phủi phủi tay:
-Cháu họ tôi từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn, bây giờ nó đến Cẩm Bình với tôi, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Nói xong, hắn lại đi tới cho Trương Thiếu Phong thêm một cước nữa rồi lạnh lùng nói:
-Đứng lên nhanh, đi theo tôi, để xem tôi về xử lý cậu như thế nào đây.