Nguồn:
Lương Thần sở dĩ có chút hối hận là bởi vì hôm nay lần đầu tiên hắn bị lửa giận chi phối mà đã tát phụ nữ. Nhưng càng nghĩ đến đối phương là con gái của Bí thư tỉnh ủy, hắn càng cảm thấy người phụ nữ này hết sức ngang ngược kiêu ngạo, đáng ghét vô cùng, nỗi tức giận trong lòng cũng tăng vọt. Cuối cùng không kìm được đã tát đối phương một cái.
Nghe người phụ nữ hỏi, Lương Thần cũng không trả lời một tiếng. Một cái bạt tai tung ra đã làm cho nỗi tức giận trong lòng hắn vơi đi phân nửa. Cho dù người phụ nữ này có đáng ghét thế nào thì chung quy vẫn là một người phụ nữ, sử dụng bạo lực với đối phương khiến hắn có cảm giác tội lỗi vô cùng. Nhưng việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích. Sự việc hôm nay khó có thể cải thiện được. Hắn đã chuẩn bị tâm lý chờ cô tiểu thư nhà Bí thư Tỉnh ủy này làm trời long đất lở hoặc là khóc mếu om sòm.
Hồ Tịnh Tịnh bụm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ước chừng mười giây đồng hồ, sau đó mới bỏ tay ra. Trên gương mặt trắng mịn màng có thể thấy rõ dấu năm ngón tay đỏ tươi. Cô hít một hơi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vệt máu nơi khóe môi. Không hề có bão tố nổi lên, ngược lại còn thong dong mở chiếc ví màu bạc cầm trên tay, lấy ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận xem xét phía bên gương mặt đang sưng đỏ của mình.
Tiếp đó, nhẹ giọng như tự nói với chính mình:
- Tôi năm nay là tuổi. Từ nhỏ đến lớn mới bị đánh hai lần. Lần đầu tiên là năm tuổi lấy trộm tiền của bố và cùng mấy thằng con trai xem băng sex. Sáng hôm sau về nhà đã bị bố tát cho một cái. Còn lần thứ hai chính là cái tát tai như trời giáng vừa rồi của Phó cục trưởng Lương. Được thưởng một cái tát như thế này, tôi chỉ sợ là trong mấy ngày tới sẽ không dám ra khỏi cửa.
Lương Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng. So với người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh trước đó thì chính vẻ mặt bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận này lại làm hắn có cảm giác không thoải mái, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
- Lương Thần, tôi có một câu muốn hỏi anh.
Hồ Tịnh Tịnh cất chiếc gương đi, tiến lên hai bước đến trước mặt người đàn ông, đôi mắt chớp chớp mang ý lả lơi rõ ràng, nhìn đối phương khẽ mỉm cười nói:
- Nếu vợ anh không phải là cháu gái của Diệp lão, nếu anh không kế thừa tài sản bạc tỷ của Lâm Tử Hiên, nếu anh không được Lý gia và Lương gia yêu mến, vậy thì anh có dám đắc ý mà bạt tai tôi một cái như vừa rồi không? Hả?
- Không!
Lương Thần không chút do dự, giọng lạnh nhạt đáp lời. Theo như giả định của người phụ nữ này liệu rằng hắn có gan đánh cô ta không? Đổi lại là thân phận một cảnh sát nhân dân quèn ở quê nhà như trước đây, hắn có dám không? Đáp án rõ ràng là không.
- Lương Thần, anh rất thành thực, tôi rất thích.
Giọng điệu của Hồ Tịnh Tịnh trở nên vô cùng ngọt ngào, cô chậm rãi áp sát vào mặt đối phương, hạ giọng nói:
- Đánh con gái của Bí thưu tỉnh ủy, có phải anh cảm thấy rất thích thú không? Tôi lại để cho anh đánh lần nữa được không?
Lương Thần trong lòng có chút sợ hãi. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được trong đôi mắt của người phụ nữ biểu lộ một sự cuồng nhiệt và bệnh hoạn. Haizzz, liệu có phải người phụ nữ này mắc chứng thích bị ngược đãi? Đã bị ăn một cái tát tai vẫn còn thấy chưa đủ, giờ lại yêu cầu hắn cho thêm cái nữa.
- Hồ tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Lương Thần lui về phía sau hai bước, dùng giọng nói quyết liệt hỏi. Người phụ nữ này không thể đối xử theo cách thông thường được, thật sự khiến hắn cảm thấy rất đau đầu, không nghĩ ra kế nào đối phó cho phù hợp.
- Gọi tôi là Tịnh Tịnh.
Ánh hào quang trong mắt lấp lánh, Hồ Tịnh Tịnh chậm rãi tiến lại gần người đàn ông, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngạo mạn và mạnh mẽ như một nữ hoàng:
- Những gì mà tôi thích, từ trước tới nay chưa bao giờ không chiếm được. Không ai có thể cự tuyệt tôi, kể cả anh.
Lương Thần lập tức chấn động, Xem ý tứ của người phụ nữ này thì hình như rất coi trọng hắn. Hơn nữa nếu như hắn không nghe theo cô ta thì rất có thể đối phương sẽ tìm mọi cách để có được hắn. Người phụ nữ này quả nhiên là kiểu người dục vọng không bao giờ thỏa mãn, vừa nhìn thấy đàn ông là đã muốn bổ nhào vào rồi.
- Đừng cự tuyệt tôi. Lương Thần, anh cự tuyệt không nổi đâu. Hãy ngoan ngoãn làm tình nhân của tôi đi, tôi cam đoan anh sẽ không hối hận.
Mắt thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt người đàn ông, canh tay đang từ từ nắm lại, Hồ Tịnh Tịnh không những không sợ hãi mà còn có vẻ vui mừng, ngẩng khuôn mặt lên, hưng phấn nói:
- Đánh tôi đi, dùng sức mà đánh tôi đi. Đánh thấp một chút, phía dưới của tôi ẩm ướt hết rồi.
Lương Thần giơ tay lên, vững vàng điểm trúng vào cổ người phụ nữ. Đang đứng ở trạng thái hưng phấn, người phụ nữ kêu lên một tiếng rồi thân hình mềm nhũn ngã xuống. Lương Thần nhanh nhẹn tiến lên một bước đỡ lấy eo cô ta rồi đưa đến nằm trên ghế sofa.
Thật là rắc rối. Lương Thần lắc lắc đầu. Hắn tự nhận là sóng gió đã trải qua không ít, nhưng sự việc hoang đường như hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình bị một người phụ nữ nhục dục mạnh mẽ đưa đẩy đến mức này. Hồ Tịnh Tịnh này quả là cuồng dục đến cực đỉnh.
Hắn nhấn điện thoại gọi Phó chi đội trưởng Lô Dũng đến, chỉ vào người phụ nữ đang nằm mê man trên sofa, nói:
- Hồ tiểu thư bị cảm nắng, anh phái hai người đưa Hồ tiểu thư đến Bách Hưng lâu đi.
Vì thế, dưới sự trợ giúp của hai nữ cảnh sát, Hồ Tịnh Tịnh được đưa lên xe cảnh sát.
Tiễn bước vị ôn thần này đi, Lương Thần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn tình nguyện có mười kẻ thù như Vương Căng còn hơn là gặp người phụ nữ biến thái, khó chơi như Hồ Tịnh Tịnh. Rút điếu thuốc ra hút để làm dịu đi một chút cảm xúc, trong lúc vô ý đảo mắt qua đồng hồ treo tường, phát hiện đã là h". Hắn đang chuẩn bị đến nhà ăn của Cục để ăn cơm trưa thì thấy Phó cục trưởng Bao Hoa hấp tấp đi vào văn phòng.
- Phó cục trưởng Bao, ông sao thế?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó cục trưởng Bao, Lương Thần không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Phó cục trưởng Lương, phiền phức rồi!
Trên cái trán nhẵn bóng của Bao Hoa ròng ròng mồ hôi, đặt mông ngồi phịch lên sofa rồi thở hồng hộc hướng về phía Lương Thần nói.
- Phiền phức gì? Cái gì phiền? Phó cục trưởng Bao, ông cứ bình tĩnh, từ từ nói.
Lương Thần đi đến chỗ bình uống nức, lấy một cốc nước đưa đến cho đối phương, sau đó cũng ngồi xuống, mở miệng hỏi.
Phó cục trưởng Bao một hơi uống cạn cốc nước, lau lau miệng, nửa tức giận nửa lo lắng nói:
- Vừa rồi Quách Khánh Phong của chi đội Trị an báo cáo với tôi. Khoảng hai mươi phút trước, mấy viên cảnh sát đại đội hai của chi đội trị an đã xảy ra xung đột với đại đội quản lý đô thị, tạo ra cuộc hỗn chiến hơn hai mươi người. Đại đội trị an có cảnh sát bị thương, Cục quản lý đô thị cũng có người được đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố.
Không đợi Phó cục trưởng Bao nói xong, di động trên bàn uống nước của Lương Thần đã rung lên. Nhận điện thoại, chợt nghe một giọng đàn ông tức giận truyền đến:
- Phó cục trưởng Lương, tôi là Trình Như Hải của Cục quản lý đô thị. Tôi muốn hỏi, cục công an các anh rốt cuộc là có ý gì? Đại đội quản lý đô thị theo luật chấp hành công vụ, liên quan gì đến đại đội trị an các anh? Hơn hai mươi cảnh sát vây lại ẩu đả vài người của đại đội chúng tôi. Hiện tại đã có người bị đánh trọng thương phải đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố cứu chữa. Phó cục trưởng Lương, việc này bất luận thế nào cũng cần một lời giải thích từ anh.
Từ di động truyền ra âm thanh cực lớn, Bao Hoa ngồi bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng. Lương Thần và Bao Hoa không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, nay khổ chủ đã tìm tới tận cửa rồi.
- Cục trưởng Trình, xin chào.
Lương Thần đứng lên, dùng giọng điệu áy náy nói vào trong điện thoại:
- Chuyện mà ông vừa nói tôi cũng vừa mới nghe qua. Xin ông yên tâm, chờ tôi điều tra cẩn thận xong, sẽ cho Cục trưởng Trình một câu trả lời thỏa đáng, ông thấy được không?
- Có gì phải điều ta. Sự thật phơi bày ngay trước mắt. Người của các anh can thiệp vào công việc của đại đội Quản lý đô thị, rồi tụ tập nhiều cảnh sát gần đó đánh người của đại đội chúng tôi.
Dường như Cục trưởng Trình vẫn còn rất tức giận:
- Anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích ngay bây giờ.
- Đây chỉ là nghe một phía từ Cục các ông. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, phải trải qua điều tra thì chúng tôi mới kết luận được. Được rồi, Cục trưởng Trình, cứ như vậy đi. Đợi chúng tôi điều tra ra kết quả rồi sẽ gọi điện lại cho ông. Chào ông!
Nhìn Lương Thần thản nhiên dập máy, Phó cục trưởng Bao không khỏi trợn mắt nhìn trân trối, lòng nghĩ, tên này quả thật là trâu bò. Mặc kệ nói như thế nào thì Trình Như Hải cũng là Cục trưởng cục quản lý đô thị, cấp bậc so với bọn họ còn cao hơn nửa cấp. Vậy mà lại bị đối phương nói chẹn họng rồi thản nhiên dập máy rồi.
- Phó cục trưởng Bao, sự việc rốt cuộc là như thế nào? Đã điều tra chưa?
Lương Thần hướng về phía Bao Hoa hỏi. Không cần quan tâm là ai đánh ai trước, điều quan trọng nhất chính là tìm hiểu rõ nguyên nhân gây ra xung đột. Cái này có liên quan đến nguyên tắc "Ai đuối lý hơn ai". Nói một cách đơn giản là bên nào đuối lý hơn, bên nào phải làm ra vẻ nhún nhường mà cầu hòa để dàn xếp cho ổn thỏa.
- Quách Khánh Phong, vào đi, báo cáo tỉ mỉ lại cho sếp Lương về tình hình lúc đó.
Bao Hoa quay đầu, hướng ra cửa gọi một tiếng. Vừa dứt lời thì một viên cảnh sát trẻ tuổi mang dáng vẻ lo sợ, bất an đi vào. Anh ta cúi chào Lương Thần và Bao Hoa, sau đó kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối vụ xung đột.