Hai ánh mắt giao nhau rất lâu, hai người rất lâu không nói. Khóe miệng của Vương Phỉ Hạm hơi nhếch lên, hơi ẩn ý cười giống như gợn sóng nổi lên trong hồ nước, từ từ lan rộng, sau cùng trên khuôn mặt tươi đẹp, tràn ngập rạng rỡ như hoa.
Lương Thần đứng lên, đến trước mặt bà, từ từ đưa ra một tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bà. Trên mặt không chút tì vết, bóng loáng như thiếu nữ thanh xuân, nhưng trong mắt, lại có phong cách thành thục sâu sắc tinh túy như rượu lâu năm.
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng cắn môi, trong đôi mắt tối đen như màn đêm của hắn phát ra ánh hào quang nồng cháy, giống như xuyên thấu nội tâm của bà, cướp đi linh hồn bà. Trong đầu bà đột nhiên nhớ lại, một buổi chiều nhiều năm trước, cũng có một người đàn ông dùng ánh mắt nồng cháy và không kiêng nể, truyền đến hơi thở đàn ông, chinh phục bà, chiếm hữu bà!
Đây là nghiệt duyên! Định sẵn bà chạy không thoát, còn bà dường như cũng không muốn chạy trốn nữa!
Ngón tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve chân mày, mắt, mũi bà, sau cùng đặt lên trên đôi môi mịn màng của bà. Dường như mang theo dòng điện, sự mơn man theo đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát làm cho bà rung động từ làn da đến tận sâu trong nội tâm!
Vương Phỉ Hạm đột nhiên mở môi hồng, hàm răng trắng tuyết cắn lấy ngón tay trỏ của hắn. Mùi vị thuốc lá thoang thoảng lan tới, khiến đôi mắt đẹp vốn sáng rực bị che phủ một lớp màng mỏng.
Cảm giác được sự ướt át, mềm mại nơi đầu ngón tay, ánh mắt Lương Thần trở nên càng u tối mãnh liệt, tay kia vòng qua chiếc eo thon của bà, bỗng dưng thân thể mềm mại thoảng hương thơm lập tức ngã vào lòng hắn.
Rút lại ngón tay, mang theo sự lóng lánh và vị ngọt, Lương Thần dùng tay này, tháo cây kẹp tóc trên đầu bà, trong nháy mắt, mái tóc buông xuống như dòng thác, quấn chặt lấy tim hắn.
Trong hơi thở ngượng ngùng, Lương Thần bế bà lên, bước nhanh vào trong phòng ngủ của hắn.
Phòng bên cạnh, Liên Thiên Thiên và Lan Nguyệt vẫn chưa ngủ, hai cô gái chen chúc trong một cái chăn mặt đối mặt nói nhỏ với nhau. Nói đến chuyện xảy ra sáng nay, Liên Thiên Thiênề "lòng còn sợ hãi" thở một hơi nói:
- May là không bị cậu bắt về, nếu không về lại thủ đô, ba mẹ nhất định giam cầm tôi lại!
- Cô cũng đâu có nói cô và Tịch Nhược tỷ lén lén bỏ nhà ra đi, hại tôi tưởng rằng có người muốn bắt cóc các cô đó!
Lan Nguyệt dùng ngón tay quấn lấy tóc của mình, trong mắt đẹp lộ ra chút hiếu kỳ:
- Vậy sau đó, cậu cô và ba mẹ chị Tịch Nhược sao lại đại phát từ bi, đồng ý các cô ở lại?
- Chuyện này…!
Đề cập đến vấn đề này, Liên Thiên Thiên không khỏi có chút nói không nên lời.
- Thiên Thiên, chúng ta đã nói rồi, làm chị em phải thành thật đối đãi nhau, cho dù là ai cũng không được nói dối!
Vừa thấy biểu hiện của Liên Thiên Thiên, Lan Nguyệt đã biết trong đó có gì kỳ lạ, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nghiêm túc nhắc nhở nói.
- Có liên quan đến tiểu Thần ca của cô!
Liên Thiên Thiên bất đắc dĩ kề miệng nhỏ nhắn đến gần, khẽ nói:
- Chú ba thím ba của tôi nghi ngờ Tịch Nhược tỷ có con với Lương Thần, sáng nay đến bệnh viện làm kiểm tra, phát hiện chỉ là hiểu lầm. Chú ba của tôi lúc đó còn cho tiểu Thần ca của cô một cái tát tai! Tịch Nhược tỷ cũng suýt bị tức điên, chú ba thím ba sợ làm quá sẽ ép buộc chị Tịch Nhược gây thêm chuyện gì, đành phải lùi một bước đồng ý cho Tịch Nhược tỷ ở lại.
Nghe Liên Thiên Thiên tiết lộ bí mật, Lan Nguyệt kinh ngạc mở to miệng, giật mình một hồi, đột nhiên liên tưởng điều gì, đưa hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của Liên Thiên Thiên, rất nghiêm túc hỏi:
- Thiên Thiên, cô nói thật lòng, tiểu Thần ca và Tịch Nhược tỷ có phải có quan hệ đó?
- Chuyện, chuyện đó?
Liên Thiên Thiên chột dạ mở to mắt, giả vờ hồ đồ nói.
- Đừng giả vờ, mau thành thật nói hết đi!
Lan Nguyệt "uy hiếp" cô:
- Nếu không tôi sẽ cắn cô đó!
- Nguyệt Nguyệt tốt, xin cô đó, đừng hỏi nữa, tôi không thể nói!
Liên Thiên Thiên đáng thương nói.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa!
Lan Nguyệt cười tinh nghịch, buông tha khuôn mặt nhỏ của đối phương. Cô không cần phải hỏi nữa, chỉ từ biểu hiện và trong lời nói của Liên Thiên Thiên, cô đã biết kết quả. Tiểu Thần ca và Tịch Nhược tỷ quả thật là có quan hệ! Tên xấu xa đó thật là, trong nhà bên ngoài, người đẹp hầu như đều để hắn ăn hết. Hừ, cũng không sợ tinh cạn mà chết!
- Nhất định phải giữ bí mật, không được nói với người khác!
Liên Thiên Thiên vội vàng nhấn mạnh nói.
- Yên tâm, cô chẳng có nói gì, tôi chẳng biết gì!
Lan Nguyệt mắt đẹp híp lại thành hình trăng khuyết, nhếch môi nhỏ nhắn nói:
- Đừng nói mấy chuyện đó nữa, nào, Thiên Thiên, chúng ta chơi hôn nhau đi!
Ở phòng ngủ khác Liên Tịch Nhược còn chưa biết, bí mật của cô đã bị em họ "ỡm ờ" bán đứng cho người khác. Nằm trên giường, cô trằn trọc, trong đầu toàn là thoáng hiện hình ảnh ba phẫn nộ giơ tay lên, để lại năm dấu tay rõ rệt trên mặt chàng trai trước mặt mọi người. Cô biết nguyên nhân hắn nhẫn nhịn là từ sự áy náy và thiệt thòi của cô, nhưng cô cần điều này sao? Cần sao?
Đã đêm khuya, trong phòng ngủ chuyện mây mưa vừa xong.
Thân ngọc trắng nõn chói mắt ngang dọc nằm trên giường, trên lưng trần đẫm những giọt mồ hôi trong suốt, mái tóc như mây xõa bên gối, khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kiêu ngạo lạnh lùng của ngày thường, lúc này lại biểu hiện một sự tiêu tan thất thần. Môi hồng hé mở, khóe môi lóe lên dấu vết sáng của nước miếng.
Đã năm phút trôi qua, Vương Phỉ Hạm vẫn còn trong dư âm của cao trào. Hơi thở của bà vẫn dồn dập, thân thể bà vẫn đang rung động, còn hồn phách bà vẫn tiếp tục ngao du trên mây!
Lương Thần cố ý kéo ra chút khoảng cách với người phụ nữ có trái tim vô cùng nhạy cảm. Hắn biết, lúc này cho dù là một ngón tay va chạm, cũng có thể khơi dậy phản ứng mãnh liệt của bà. Phụ nữ làm từ nước, điểm này trên người Vương Phi có được minh chứng đầy đủ, nếu như không phải trước đó hắn đã lót tấm thảm, suy đoán ga giường đã bị ướt hết.
- Đi tắm không?
Lại vài phút trôi qua, nhìn thấy Vương Phỉ Hạm dần dần trở lại bình tĩnh, Lương Thần tiến gần bên tai bà khẽ hỏi.
- Không!
Vương Phi từ trước đến nay rất thích sạch sẽ đáp lại bằng một giọng điệu vô cùng uể oải. Thân thể bà từ đầu đến chân, không có nơi nào không bủn rủn, thậm chí hơi sức nói chuyện cũng không có.
Lương Thần mỉm cười, bản thân nhảy xuống giường, thân thể trần trụi đi vào nhà vệ sinh. Vừa rồi một trận chiến kịch liệt, hắn cũng toàn thân mồ hôi, nhất định phải tắm.
Nằm trên giường Vương Phỉ Hạm mơ mơ hồ hồ, cảm giác hắn lại quay trở lên giường. Tiếp đó, cảm giác ấm áp từ trên mặt truyền tới. Mở to mắt đẹp, thì nhìn thấy khuôn mặt hắn cầm một chiếc khăn lông đang cẩn thận lau cho mình.
- Tiểu Thần!
Ánh mắt lộ ra chút dịu dàng, Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng khẽ gọi.
- Sao hả?
Lương Thần mỉm cười, khăn lông từ trên mặt bà kéo xuống cổ, sau đó là tay, ngực. Trong miệng dịu dàng hỏi.
- Không có gì!
Vương Phỉ Hạm lắc đầu, sự dịu dàng trong mắt đẹp dường như có thể làm tan chảy vàng đá. Bà ngượng ngùng, cũng không nghĩ thêm về luân thường gì đó, chỉ là từ từ nhắm mắt lại, mặc cho hắn từng chút lau toàn thân mình.
Kéo xuống tấm thảm đã ướt hết, Lương Thần lại lên giường, từ phía sau ôm lấy cơ thể đầy đặn chín chắn của bà, vùi đầu vào trong mái tóc như mây của bà hít thật sâu. Lan Nguyệt đến nhà Liên Tịch Nhược, Thanh Oánh và Tử Thanh cũng đến nơi ở của Tề Vũ Nhu và Helen ở bên cạnh, đêm nay, là đêm đầu tiên hắn ôm Vương Phi ngủ.
- Hát cho tôi một bài! Bài mà trước đây cậu đã hát cho tôi!
Vương Phi co mình lại, vùi thân thể trần trụi của mình vào lòng hắn.
Lương Thần hơi giật mình, liền hiểu ý cười, sau đó lấy giọng, bắt đầu hát bên tai bà:
- Gần anh một chút, là một thế giới khác, ngủ ngon trên vai anh, anh dùng sinh mạng vì em lên ngôi. Sự đau đớn quá hoàn mĩ, cho dù nhỏ bé hơn nữa, cũng muốn nếm thử mùi vị tan xương nát thịt, em quá đẹp, cho dù không nói nữa, anh cũng muốn dùng đá chất đống cách biệt thế giới. Vương Phi của anh, anh muốn chiếm hữu cái đẹp của em…!
Tiếng hơi thở dồn dập truyền tới, Lương Thần ngừng hát, hơi ngẩng đầu nhìn qua, thì nhìn thấy Vương Phi của hắn đã chìm vào giấc ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên, lưu lại chút tươi cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau là thứ bảy, vừa ăn sáng xong, Lương Thần vốn dự định ở nhà cùng vợ thì bị một cuộc điện thoại của Ủy ban nhân dân thành phố gọi đi. Mà khi hắn đi khỏi không lâu, Vương Phỉ Hạm nhận được một cuộc điện thoại.
- Bác trai và bác gái của con, còn có anh họ chị họ đã đến Cẩm Bình, vừa xuống máy bay, nói sáng nay sẽ qua…!
Đón lấy ánh mắt tra hỏi của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm mỉm cười nói.
- Không phải bác và mọi người rất bận sao? Sao lại rảnh rỗi đến Cẩm Bình!
Diệp Thanh Oánh có chút hiếu kỳ hỏi. Đối với tình hình gần đây của bác, cô cũng hiểu đôi chút, biết công ty của bác đang cố gắng nâng đỡ hai minh tinh Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng, sau thành công lớn của "mùa mưa" , hiện giờ lại góp vốn làm phim gián điệp nhiều tập "biển sâu" với bối cảnh là kháng chiến và nội chiến, vẫn như cũ là để hai người Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng thủ vai nữ chính. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Thứ hai tuần sau, nhà thể dục thể thao thành phố Cẩm Bình tổ chức đêm hội chuyên đề ca múa Giang Nam qui mô lớn, bác của con và những minh tinh dưới trướng cũng được mời tham dự, sẵn tiện cũng tạo thế lực cho bộ phim mới của công ty họ!
Vương Phỉ Hạm cười giải thích nói.
- Thì ra là vậy!
Diệp Thanh Oánh gật gật đầu.
Chuyện này lại chẳng có liên quan đến Diệp Tử Thanh, đó là cậu của Thanh Oánh không phải cậu của cô. Đến nhà bếp, bên tai Vương Phỉ Hạm đang rửa chén lén lén nói câu:
- Cô, cháu phát hiện hôm nay cô đẹp vô cùng!
Khiến Vương Phỉ Hạm lập tức ửng hồng hai má oán trách mà trừng mắt nhìn cô.
Mười giờ mười lăm phút sáng, Vương Bàn Thạch dẫn theo vợ con đến nhà. Vì thủ đô còn việc bận, Vương Kính Tùng không đến.
Vừa nhìn thấy Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh, vợ của Vương Bàn Thạch, Phùng Tình và con gái Vương Huyên liền lần lượt đến ôm nhau thân thiết.
Ngồi trên sofa, vị phó chủ tịch Vương của công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Hoa Tinh bất giác nhìn ngang nhìn dọc, sau đó hỏi:
- Sao không thấy tiểu Thần?
- Trong cục cậu ấy có chút việc! Sáng sớm đã ra ngoài rồi!
Vương Phỉ Hạm mỉm cười đáp:
- Emvừa điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói sẽ mau chóng trở về!
- Phỉ Hạm, em cũng thật là, chúng ta đâu phải người ngoài! Tiểu Thần có việc nghiêm chỉnh thì để hắn làm! Không cần vội vàng trở về!
Vương Bàn Thạch giả vờ trách móc em gái.
- Vâng, tiểu Thần bây giờ là lãnh đạo thành phố, chắc chắn có rất nhiều việc bận rộn, em gọi điện lại nói cậu ấy biết một tiếng, cứ bận việc của cậu ấy đi! Đúng như anh hai của em nói vậy, chúng ta đâu phải người ngoài!
Phùng Tình cũng nói theo.
Vương Huyên không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt nhìn Diệp Thanh Oánh thì tràn đầy ngưỡng mộ và đố kỵ. Cô không thể không khâm phục, cách nhìn của cô em họ của mình sắc bén sâu xa như thế nào, từ sớm đã thấy được tiềm lực của Lương Thần. Chỉ cách lần gặp năm trước khoảng hơn một năm, em rể họ của cô đã giống như tên bắn, liên tục thăng chức, bây giờ đã là cục trưởng cục công an thành phố rồi! Vậy thì thêm mấy năm nữa không biết còn tiến xa tới đâu!