Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Năm cô bé đáng yêu như những thiên thần bé nhỏ, bằng điệu nhảy nóng bỏng đầy sinh lực tỏa ra tứ phía của mình, giành được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả dưới sân khấu. Sau khi biểu diễn kết thúc, năm cô bé mang theo nụ cười rạng rỡ cùng khom lưng cảm ơn. Và tiếp theo xuất hiện trên sân khấu, là ca sĩ Singapore, Mộc Đồ, nổi tiếng với giọng hát khàn khàn độc đáo đã chinh phục vô số fans hâm mộ trong giới ca nhạc.
Đối với ca sĩ minh tinh diễn xuất đêm nay, Lương Thần ít nhiều cũng biết một ít. Trong đó không hiếm những siêu sao thiên vương cấp siêu quan trọng! Từ thời thiếu niên hắn đã không gì ham thích theo đuổi minh tinh, nhưng có một số nghệ nhân minh tinh lớn tuổi, hắn lại rất có thiện cảm, thậm chí nói là rất tôn kính. Ví dụ như Hoa Ca, từ khi xuất đạo đến nay vẫn luôn phấn đấu kính nghiệp, được các minh tinh trong giới nghệ sĩ công nhận là "thần tượng của thần tượng" có sức hấp dẫn nhất hoàn mỹ nhất, thậm chí được gọi là thần thoại trong giới nghệ sĩ! Thêm ví dụ như danh tiếng luôn rất tốt, được nhiều minh tinh kính yêu, được gọi là lão đại ca, Trình Long.
Đêm diễn hôm nay, Trình Long không đến, nhưng Hoa ca lại được mời diễn xuất. Mấy năm gần đây, Hoa ca diễn xuất ở trong nước và tần suất xuất hiện trước ống kính truyền thông tương đối thường xuyên. Lương Thần có thể tưởng tượng, khi vị thiên vương này lên sân khấu, dưới sân khấu sẽ là một cảnh tượng sôi nổi như thế nào!
Ngay lúc Lương Thần đang xem tiết mục, phó cục trưởng Hứa Phượng Anh mặc đồng phục cảnh sát thẳng đứng, đang tuần tra ở tuyến cảnh giới gần phía đông sân khấu. Hôm nay là ngày đầu tiên cô lên chức, xét thấy tầm quan trọng của việc giữ trật tự đêm diễn hôm nay, thành viên bộ máy lãnh đạo cục cảnh sát thành phố dốc sức làm nhiệm vụ, bao gồm cô, phó cục trưởng Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, chủ nhiệm ủy ban chính trị Ngô Hoán Trung, mỗi người tự phân công phụ trách tuần tra giám sát bốn khu vực đông tây nam bắc sân vận động.
Nhìn bên ngoài tuyến cảnh giới, từng khuôn mặt hưng phấn kích động, và thỉnh thoảng truyền tới trong tai làn sóng âm thanh cực lớn, có những khoảnh khắc như thế, Hứa Phượng Anh hơi thất thần. Trước đây cũng xem qua những buổi biểu diễn ca nhạc của những minh tinh trên ti vi, như bây giờ tận mắt chứng kiến, cô mới có thể lĩnh hội được sự nhiệt tình của những fan hâm mộ và khán giả khi xem diễn xuất là mãnh liệt sục sôi như thế nào!
Hứa Phượng Anh khẽ thở dài, năm nay cô ba mươi ba tuổi, mà so với mấy cô mấy bác mặt đầy cuồng nhiệt múa gậy huỳnh quang, có vẻ già đi, lại là bản thân cô.
Sự xuất hiện trên sân khấu của từng minh tinh, đều khơi dậy tiếng hò reo và la hét chói tai của fan hâm mộ, khi đêm diễn tiến hành đến phút thứ bốn mươi hai, theo người dẫn chương trình giới thiệu tên của Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, đoàn fan hâm mộ ở đoạn trước nhất phía đông lập tức phát ra tiếng hò hét động trời, sau đó khoảng gần trăm fan hâm mộ nam nữ xông qua tuyến cảnh giới, ùa lên trước sân khấu.
Hơn bốn mươi cảnh sát phụ trách duy trì trật tự phản ứng rất nhanh, lập tức hình thành một hàng rào người, ngăn chặn những fan hâm mộ tâm trạng kích động. Trong quá trình ngăn chặn, nón của vài cảnh sát bị dồn ép rơi xuống đất, nhưng mà sau cùng vẫn làm chủ tình thế khuyên can những fan hâm mộ điên cuồng lùi lại.
Hứa Phượng Anh âm thầm kinh hãi, cô lập tức gọi điện thoại cho phó cục trưởng Bao Hoa.
- Yên tâm, sếp Hứa, tôi đã điều đến đại đội chống bạo động, tuyệt đối không sai sót!
Nghe xong giọng nói tràn đầy tự tin của phó cục trưởng Bao Hoa, Hứa Phượng Anh hơi yên tâm. Cô chuyển ánh mắt lên sân khấu, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là minh tinh như thế nào mà làm cho đám fan hâm mộ không khống chế được cảm xúc.
"Trong biển người mênh mông, một lần vô tình gặp nhau, nụ cười của anh, khắc sâu trong tim em, không thể nào quên được nữa. Ngày đó, bầu trời phảng phất mưa, lần nữa gặp được anh, từ đó, em lạc mất chính mình!"
Cùng với âm nhạc, tiếng hát dịu dàng êm tai truyền khắp ngõ ngách sân vận động, trên sân khấu, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng mặc váy trắng theo giàn giáo được làm đẹp bằng hoa tươi từ từ hạ xuống mặt đất, lập tức làm cho khán giả dưới sân khấu nhiệt liệt hò hét chói tai.
Thật là có chút giốngtiên nữ hạ phàm! Nhìn thiết kế tạo hình xuất hiện hơi đặc biệt, Lương Thần không nhịn được cười. Cũng hơn một năm rồi, sau lần mây mưa đó, cũng không còn gặp lại hai nữ minh tinh ngọc nữ đã nổi tiếng khắp nam bắc. Nhưng mà hắn nhớ, khi hắn cùng Thanh Oánh đám cưới, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng có gửi tặng lẵng hoa.
- Nhìn thấy không Thiên Thiên, thần tượng của tôi, Mộng Nghiên tỷ tỷ và Bạch Băng tỷ tỷ!
Fan hâm mộ trung thành Lan Nguyệt hưng phấn khuôn mặt ửng đỏ, ra sức vẫy gậy huỳnh quang.
- Chẳng có gì đặc biệt! Còn không đẹp bằng Tịch Nhược tỷ!
Liên Thiên Thiên như không chút để ý nói. Hai nữ minh tinh này quả thật rất đẹp, nhưng chưa chắc đẹp hơn Tịch Nhược tỷ của mình! Sao lại có thể làm cho những người này mê mẩn như vậy?
- Ay da, ai bảo cô so sánh ai đẹp hay không, Mộng Nghiên tỷ tỷ và Bạch Băng tỷ tỷ là minh tinh cô hiểu không, điện ảnh, phim truyền hình mà họ diễn vô cùng hay, hát cũng rất hay! Thiên Thiên, cô có biết bài hát này tên gì không?
Đôi mắt đẹp của Lan Nguyệt chăm chú nhìn lên sân khấu, miệng thì lên tiếng hỏi.
- Không biết!
Liên Thiên Thiên lắc đầu, cũng đưa ánh mắt đến hai người trên sân khấu.
- Lương Thần!
Liên Tịch Nhược luôn trầm ngâm không nói đột nhiên mở miệng nói.
- Lương Thần?
Liên Thiên Thiên mặt đầy mơ màng:
- Tịch Nhược tỷ, tỷ nhắc đến Lương Thần làm gì?
- Tịch Nhược tỷ, không ngờ tỷ lại biết!
Lan Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại xóa nạn mù ca nhạc cho Liên Thiên Thiên:
- Đây là album mới của Mộng Nghiên tỷ tỷ và Bạch Băng tỷ tỷ, tên là "Lương Thần", lương là tốt đẹp, thần là thời gian trong lành buổi sáng, chính là ý thời khắc tốt đẹp!
- Biết rồi, tôi đâu phải mù chữ! Chẳng phải là chữ lương thần trong từ lương thần mỹ cảnh sao?
Liên Thiên Thiên nhếch chiếc môi nhỏ nhắn, chăm chú nghe vài câu, sau đó làm ra vẻ mà gật gật đầu nói:
- Bài hát này cũng xem như tàm tạm!
"Gặp được anh là một truyền kỳ, hồi tưởng lại, thời khắc đó đẹp biết bao; được gặp anh là một truyền kỳ, cho dù là gặp thoáng qua, em vẫn hạnh phúc đến không thể thở được…!
Sau khi biểu diễn xong, làn sóng âm thanh trong sân vận động thật lâu vẫn chưa dứt. Người dẫn chương trình Hà Kính, Thẩm Linh lại lên sân khấu.
- Tiếng hát của Mộng Nghiên, Bạch Băng thậm chí có thể gọi là âm thanh của tự nhiên, thật không ngờ, phim của hai vị diễn thật tuyệt, nhạc cũng hát hay như vậy!
Người dẫn chương trình nữ Thẩm Linh với giọng nói khen tặng nói.
- Cảm ơn!
Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng mỉm cười đáp lại.
- Lần này đến Giang Nam, Mộng Nghiên và Băng Băng có cảm nhận gì đặc biệt không?
Người dẫn chương trình Hà Kính hỏi tiếp.
- Đây là lần thứ hai chúng tôi đến Giang Nam diễn xuất, mỗi lần đến đây đều cảm thấy phong cảnh sơn thủy Giang Nam, quả thật rất đẹp. Hơn nữa fan hâm mộ ở đây cũng rất nhiệt tình!
Bạch Băng cười đáp. Cô và Tô Mộng Nghiên tuy rằng đều mặc chiếc váy dài màu trắng, nhưng kiểu tóc của hai người lại khác nhau, Tô Mộng Nghiên là tóc dài ngang vai, còn cô lại búi tóc.
- Giang Nam chúng tôi không chỉ là sơn đẹp thủy đẹp! Mộng Nghiên, Băng Băng, các cô có từng thưởng thức những món ăn vặt ở Giang Nam chúng tôi?
Hà Kính lại hỏi.
- Có!
Bạch Băng thoáng nhìn Tô Mộng Nghiên, cười nói:
- Lần này tôi và Nghiên Nghiên đến Cầm Bình, Giang Nam, chủ yếu có hai nguyện vọng, một là nhất định phải thưởng thức món ăn đặc sắc hương vị Giang Nam, hai là cùng thần tượng của chúng tôi hát trên sân khấu!
- Mộng Nghiên và Băng Băng cũng có thần tượng?
Thẩm Linh với giọng điệu kinh ngạc hỏi.
- Có!
Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng mỉm cười gật đầu nói. Trên thực tế, một hỏi một đáp này hoàn toàn đi theo kịch bản đã được sắp đặt từ trước.
- Mọi người có muốn biết thần tượng của Mộng Nghiên và Băng Băng là ai không?
Thẩm Linh nhìn xuống khán giả dưới sân khấu, cất cao giọng hỏi.
- Muốn!
Dưới sân khấu lập tức vang lên phản ứng nhiệt liệt. Đừng nói Lan Nguyệt, ngay cả Liên Thiên Thiên cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ. Thần tượng của minh tinh, đó là đại minh tinh hay là siêu sao thiên vương chăng? Từng cặp mắt tập trung trên sân khấu, từng người đều suy đoán thần tượng của hai nữ minh tinh đang nổi tiếng là ai!
- Phía dưới, nào chúng ta hãy mời cục trưởng cục công an thành phố, Lương Thần!
Tay của người dẫn chương trình chỉ xa vào vị trí ghế khách quý, với âm thanh nhiệt tình dào dạt tuyên bố.
Nghe tên của mình, trán Lương Thần hiện lên vài đường nhăn, hắn đã được thông báo từ trước, nói rằng trong một phần tiết mục sẽ tiến hành giao lưu ngắn với ca sĩ đặc biệt trên sân khấu. Bởi vì liên quan đến bộ mặt của ủy ban nhân dân Thành phố, vừa rồi hắn đã trầm tư một hồi, sau cùng đã đồng ý Trưởng ban Tuyên giáo Khổng Ba, có thể lộ diện một chút.
Nhưng trước mắt, cái bộ mặt này dường như lộ ra hơi lớn! Thần tượng của đại minh tinh đang nổi tiếng, danh hiệu này hắn thật không đảm đương nổi! Được thôi, hắn thừa nhận, hắn lo lắng sau khi buổi diễn kết thúc, Thanh Oánh và Tử Thanh sẽ tính sổ với hắn sau. Hắn và Bạch Băng đã từng có một đêm mây mưa, Thanh Oánh và Tử Thanh đều biết rõ!
- Hai cô nữ minh tinh đó sao lại kéo theo Lương Thần? Thật kỳ lạ!
Lý Băng giọng điệu nghi ngờ hỏi Lăng Tư Vũ
- Không có gì kỳ lạ!
Lăng Tư Vũ nhìn hắn đi xuống hàng ghế khách quý, xuất hiện trên sân khấu, khẽ cười đáp:
- Còn không phải vì phối hợp với thành phố tuyên truyền thể diện! Chẳng qua chính là muốn cho mọi người biết, ngay cả minh tinh nghệ nhân cũng sùng bái bạn học cũ của chúng ta, người đầy tớ của nhân dân, anh hùng cảnh sát không biết sợ!
Sao có thể được? Sao có thể được? Lan Nguyệt xoa xoa đôi mắt, xác thật mình không nhìn lầm, cũng không nghe lầm, sau đó quay đầu, khó tin mà hướng Liên Thiên Thiên nói:
- Thiên Thiên, sao có thể là tiểu Thần ca?
- Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Liên Thiên Thiên không chớp mắt nhìn lên sân khấu, trong miệng nói:
- Khoan ầm ĩ, xem tiếp đi!
Mà lúc này, người dẫn chương trình nữ Thẩm Linh đã đưa micro đến trước mặt Lương Thần, mỉm cười hỏi:
- Cục trưởng Lương, ngài có thể cho biết, ngài nghe thấy mình trở thành thần tượng của đại minh tinh, rốt cuộc có tâm trạng, cảm nhận thế nào?
- Rất bất ngờ!
Lương Thần trầm ngâm một lát, cuối cùng từ trong miệng phun ra ba chữ. Sau đó thoáng nhìn Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng, lại bổ sung nói:
- Còn nữa là rất vui, em gái tôi là fan hâm mộ trung thành của hai vị, luôn muốn hai vị ký tên, sau này tôi có thể nói với cô ấy rằng, trực tiếp để tôi ký tên cũng như nhau!
- Ha ha, cục trưởng Lương ngài thật hài hước!
Hà Kính cười nói, lại hướng về Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng hỏi:
- Bây giờ thần tượng đang ở trước mặt, vậy Mộng Nghiên và Băng Băng muốn hát bài gì?
- "Đà Linh", cục trưởng Lương có biết bài này không?
Bạch Băng khẽ hỏi. Bài hát này vốn là bài hát tiếp theo cô sẽ hát, tuy rằng là một bài nhạc cũ, nhưng gần đây được dùng làm nhạc cuối phim của bộ phim truyền hình nhiều tập "Biển sâu"
- Biết hát một hai câu!
Lương Thần gật gật đầu, hát đối với hắn không hẳn là vấn đề khó, hơn nữa bài hát kinh điển này hắn quả thật biết hát.
- Tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của Bạch Băng và cục trưởng Lương!
Thẩm Linh và Hà Kính, cùng với Tô Mộng Nghiên đều tạm thời lui vào trong góc hậu đài, đồng thời nhạc đệm từ từ vang lên.
- Cái ông cục trưởng họ Lương là cọng hành nào vậy, hắn lên đó xem náo nhiệt cái gì?
Có không ít fan hâm mộ từ nơi khác đến ở dưới sân khấu ghé rỉ tai thầm thì, rất bất mãn chất vấn nói.
- Mày out đi! Lương Thần mày cũng không biết? Cục trưởng cục công an trẻ tuổi nhất toàn quốc mà trên mạng truyền rất nóng.
Có người hảo tâm giúp giải thích nghi hoặc.
- Quả nhiên rất trẻ, chỉ không biết hát thế nào! Dù sao cũng đừng hủy sân khấu của Băng Băng của chúng tôi!
Có fan lo lắng. Vị cục trưởng Lương đó bản thân hát không hay cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến thần tượng của họ.
"Tiễn chiến hữu, đạp hành trình, yên lặng không nói gì hai mắt lệ, bên tai vang lên tiếng Đà Linh.
Âm thanh của Bạch Băng tuyệt vời êm tai, màn biểu diễn này không giống với bài hát vừa rồi hợp ca với Tô Mộng Nghiên "Lương Thần", phong cách uyển chuyển du dương.
"Đường dài đằng đẵng, sương mù mênh mông, con đường cách mạng thường chia tay, cũng phân biệt hai dạng tình!
Giọng nam du dương réo rắt cũng theo đó vang lên, trong nháy mắt, cả sân vận động phát ra tiếng la hét nhiệt liệt.