Bản thân Hứa Phượng Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao trước tiên cô lại liên tưởng đến trái dâu tây đó là chứng cớ do hắn ra ngoài ăn chơi không cẩn thẩn để lại, mà không phải là trò chơi thú vị giữa hắn với bà xã!
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi chuyện Lương Thần ở bệnh viện bị người khác tát tai, mới khiến cô theo bản năng nảy sinh không tín nhiệm Lương Thần! Trong lòng Hứa Phượng Anh thầm nghĩ.
Lương Thần theo bản năng mà nghiêng cổ một chút, có chút xấu hổ nhìn quanh những người trong cuộc họp, phát hiện không có tình trạng gì lạ thường, dường như mọi người đều không phát hiện ra trái dâu tây đỏ ửng trên cổ hắn, liền có chút yên tâm. Hắn lại không ngờ đến, khi hắn vào phòng họp, mọi người đã sớm phát hiện vết tích nơi cổ của hắn, chỉ là những người có mặt đều là lão hồ ly đã tu luyện thành tinh, mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì mà thôi!
Trở về văn phòng cục trưởng, Lương Thần ngồi trên chiếc ghế ông chủ xem văn kiện, đây là "Quyết định liên quan đến việc đi sâu một bước cải cách thể chế quản lý thành phố" do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phát xuống, trong đó có một hạng mục liên quan đến thành lập cục công an quản lý đô thị, do cục Công an thành phố liên kết với cục chấp pháp quản lý đô thị thành phố về mặt chấp pháp! Đây là nghị quyết được đặt ra trong hội nghị thường vụ tháng, theo hình thức văn bản phát xuống cho cục công an thành phố và cục quản lý đô thị, và đôn đốc hai bên nhanh chóng đưa ra một chế độ cần vụ liên hợp, để tăng nhanh thúc đẩy thiết lập cục công an quản lý đô thị. Sự nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán hiếm có! Bởi vậy cũng có thể thấy được sự chú trọng của thành phố đối với hạng mục cải cách này.
Cốc cốc cốc! Nghe tiếng gõ cửa, Lương Thần bỏ văn kiện xuống, hô lên một tiếng "vào đi"
- Cục trưởng, anh tìm tôi!
Đại đội trưởng chi đội trị an, Quách Khánh Phong đi vào, vẻ mặt có chút không yên lên tiếng nói. Trong lòng y rõ hơn ai hết, trong lúc này bị cục trưởng gọi đến, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì!
- Ừ!
Lương Thần gật đầu, ánh mắt nhìn y. Quách Khánh Phong là trung đội trưởng mới được đề bạc, là nhân vật chính trong lần xung đột giữa cục công an và cục quản lý đô thị xảy ra hai tháng trước. Thuộc loại vô cùng nhiệt tình dám đánh dám liều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Trong cục quyết định, cậu bị xử phạt ghi lỗi nặng, và cắt chức vụ đại đội trưởng của cậu, đối với chuyện này, cậu có ý kiến gì không?
Lương Thần giọng bình thản hỏi.
- Không có ý kiến, tôi phục tùng quyết định của lãnh đạo cục!
Quách Khánh Phong như trái cà bị đánh dập, hoàn toàn yên lặng. Tuy nhiên lại không có biểu hiện gì là uất ức không phục. Y đã sớm có tâm lý chuẩn bị, xảy ra chuyện lớn như vậy, chức vụ đại đội trưởng của y rất có khả năng bị cách chức, bây giờ mối lo này quả thật đã linh nghiệm!
- Không có ý kiến thì tốt, vậy thì chuẩn bị một chút, hai ngày sau đến báo danh tại cục công an khu khai phá.
Lương Thần mỉm cười nói.
- Cục trưởng! Tôi không thể ở lại cục thành phố sao?
Sắc mặt Quách Khánh Phong hơi đổi mà hỏi.
- Vì sao? Tôi nhớ nhà của cậu ở khu khai phá mà, điều đến đó chẳng phải về nhà càng tiện hay sao?
Lương Thần cười hỏi.
- Tiện thì có tiện, chỉ có điều sợ người nhà tôi hỏi tình hình công việc của tôi, tôi cảm thấy xấu hổ!
Quách Khánh Phong cúi đầu đáp
- Người nhà hỏi đến thì dễ nói, chỉ sợ bạn gái và người nha bạn gái, còn có hàng xóm cũ, bạn bè hỏi đến…
- Vậy à!
Lương Thần cười cười, cầm lấy văn kiện trên bàn tiếp tục xem. Ánh mắt nhìn thấy Quách Khánh Phong ủ rũ mà rời khỏi văn phòng cục trưởng,
Lương Thần rất thương cảm mà thở dài, trên người Quách Khánh Phong hắn nhìn thấy bản thân hắn hai năm trước, một chức vụ đại đội trưởng trong mắt một số lãnh đạo có thể không đáng nhắc tới, nhưng đối với Quách Khánh Phong lại vô cùng quan trọng, mất đi chức vụ này, ngay cả các phương diện về địa vị cá nhân, gia đình, tình yêu sẽ chịu ảnh hưởng sâu sắc, vì thế mà y rất hiểu tâm trạng lúc này của Quách Khánh Phong.
Rời khỏi văn phòng cục trưởng, Quách Khánh Phong cảm thấy trong lòng trống rỗng, thang máy cũng không đi, mà từ lối thoát hiểm từng bước đi thẳng xuống dưới lầu. Ra khỏi cửa lớn, quay đầu nhìn trụ sở đứng trang nghiêm, không nói gì mà xuất thần.
- Thẫn thờ gì thế chàng trai!
Cảm thấy vai bị vỗ một cái, Quách Khánh Phong lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của y Chi đội trưởng Triệu Dương đang nhìn y cười.
- Vừa đến chỗ sếp Lương, sếp Lương nói để tôi trở về cục công an khu khai phá!
Quách Khánh Phong rầu rĩ không vui mà đáp. Ngưng một chút, y dùng ánh mắt tràn đầy mong mỏi nhìn Triệu Dương nói:
- Chi đội trưởng, anh có thể đến chỗ cục trưởng xin giúp tôi không, đừng để tôi trở về khu khai phá Vạn Hưng. Nếu như bị người nhà biết được tôi bị cách chức, còn không lải nhải chết tôi sao!
- Sếp Lương không nói với cậu về sắp xếp công việc sau này à?
Ánh mắt chi đội trưởng Triệu Dương có chút kỳ quái, nhìn Quách Khánh Phong hỏi.
- Không! Sếp Lương chỉ nói cách chức của tôi, sau đó đuổi tôi về làm ở cục công an khu khai phá!
Quách Khánh Phong buồn bực đáp.
- Ha ha!
Chi đội trưởng Triệu Dương không khỏi cười ra tiếng, y vỗ vai Quách Khánh Phong cười nói:
- Xem ra cậu còn chưa hay biết gì. Nói thật cho cậu biết, quyết định trong cục chính là cách chức đại đội trưởng chi đội trị an của đồng chí Quách Khánh Phong, bổ nhiệm Quách Khánh Phong làm đại đội trưởng đội trị an khu khai phá Vạn Hưng, cấp bậc không thay đổi!
Quách Khánh Phong lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời nào, lúc này y rốt cục cũng đã hiểu, sếp Lương cố ý đùa với y.
Lương Thần ở văn phòng cẩn thận mà học hỏi, nghiên cứu văn kiện này. Hắn nhìn ra được, về phương diện cải cách xây dựng và quản lý của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố là rất bức thiết, điều này có nghĩa là sau khi nhìn thấy việc xây dựng thành phố thông thành phố khác có được chiến tích vẻ vang và lợi ích vô tận, Cẩm Bình cũng nôn nóng sao chép kinh nghiệm về phương diện này.
Đang xem văn kiện, hắn chợt nghe được điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Tiện tay nhấc máy, hắn liền nghe thấy giọng người đàn ông trong điện thoại truyền ra:
- Có phải cục trưởng Lương không? Tôi là Ngô Xuân Ba đài truyền hình thành phố!
- Ồ, đài trưởng Ngô, xin chào xin chào!
Lương Thần hơi giật mình, sau đó nhớ ra Ngô Xuân Ba chính là đài trưởng đài truyền hình mà đêm qua cùng hắn đến dự đêm diễn.
- Tôi được phó chủ tịch Ngô Phái Nam hiệp hội âm nhạc ủy thác, muốn mời cục trưởng Lương dùng cơm tối, không biết cục trưởng Lương có thời gian hay không!?
Giọng nói của đài trưởng Ngô rất khách sáo.
- Đêm nay sao? Bảy giờ rưỡi, khách sạn Thanh Hồ! Được, tôi sẽ đến đúng giờ!
Lương Thần buông điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng qua hắn với vị phó chủ tịch Ngô đêm qua vừa mới quen biết, tại sao y lại mời hắn dùng cơm? Buổi tối hắn không có cuộc hẹn nào, vì thế cũng đã nhận lời.
Vừa mới buông điện thoại, di động lại reo lên. Nhìn thấy số điện thoại, Lương Thần giật mình, sao lại là cô ấy! Bấm phím nghe rồi để bên tai, câu đầu tiên hắn nói:
- Cô Tô, xin chào!
- Lương, cục trưởng Lương, ngày mai tôi và Bạch Băng rời khỏi Cẩm Bình, đêm nay chúng tôi muốn mời cục trưởng Lương dùng bữa cơm, không biết anh có thời gian không?
Giọng nói của Tô Mộng Nghiên, dường như có chút khẩn trương, như sợ nghe thấy hắn nói từ chối.
- Thật không đúng lúc, cô Tô, đêm nay tôi phải dùng cơm với chủ tịch Ngô Phái Nam hiệp hội âm nhạc! Quả thật là không thể phân thân!
Lương Thần áy náy nói. Trong lòng lại không kiềm được giật mình. Hắn nhớ lại một năm trước, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng cũng mời hắn ăn cơm, kết quả là ăn cơm xong, không cẩn thận thì ba người đã vui vẻ với nhau! Hắn có cần phải từ chối bữa cơm của phó chủ tịch Ngô hay không, có cần không!?
- Vậy, vậy thì thôi đi, thật ngại quá, cục trưởng Lương, làm phiền anh rồi!
Giọng nói của Tô Mộng Nghiên lộ rõ thất vọng, lịch sự nói tạm biệt, sau đó cúp máy.
Nhà khách Cẩm Bình. Bạch Băng nhìn vẻ mặt vô cùng thất vọng của Tô Mộng Nghiên, không kiềm nổi mà hỏi:
- Anh ấy nói thế nào?
Tuy rằng biết Tô Mộng Nghiên không mời được, nhưng cô vẫn muốn biết nguyên nhân.
- Anh ấy nói đêm nay đã nhận lời mời dùng cơm của chủ tịch Ngô Phái Nam!
Tô Mộng Nghiên thất vọng cười nói:
- Thôi đi, quả thật anh ấy có việc, đêm nay chúng ta hãy đi góp vui với bọn Nguy tử!
- Hay là chúng ta ở lại thêm một ngày?
Bạch Băng thử thăm dò ý kiến của Tô Mộng Nghiên nhưng lại thấy cô mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Băng Băng, cô cảm thấy ở lại thêm một ngày có ý nghĩa sao? Nếu như quả thật anh ấy không muốn gặp chúng ta!
- Không thử sao cô biết anh ấy quả thật không muốn gặp chúng ta. Hơn nữa, chúng ta đâu phải là cọp hay dạ xoa, gặp nhau có thể ăn thịt anh ấy sao?
Bạch Băng nhướng mày nói.
- Không giống nhau đâu, Băng Băng, bây giờ anh ấy là cục trưởng cục công an, là lãnh đạo, tiếp xúc với những người như chúng ta là phải chú ý ảnh hưởng. Hơn nữa, bà xã của anh ấy cũng ở Cẩm Bình!
Trong mắt Tô Mộng Nghiên có chút biểu hiện phức tạp, lắc đầu nói.
Bạch Băng thẫnn thờ một hồi đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó hai tay ôm vai của cô cười run rẩy:
- Để cô nói như vậy, giống như, giống như đêm nay chúng ta mời anh ấy là có ý đồ gì khác vậy!
Tô Mộng Nghiên không cười, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút mê man. Cô và Bạch Băng là tâm phúc mà công ty cố gắng nâng đỡ, trên sự nghiệp một năm gần đây có thể nói là từng bước lên cao, ngày thường bận rộn với việc ca hát đóng phim, vào nam ra bắc cũng cảm thấy rất phong phú, nhưng chỉ cần có một chút thời gian nhàn rỗi, hai người liền cảm thấy vô cùng trống trải. Đối với phụ nữ mà nói, tình yêu là không thể thiếu được, chỉ có điều tình yêu trong giới giải trí, đa số là không đáng tin cậy.
Cô và Bạch Băng xem như may mắn, tuy rằng bình thường không ít những đạo diễn phú ông có ý với các cô, nhưng do có sự che chở của ông chủ, nên vẫn không phải chịu đựng cái gọi là quy tắc ngầm. Ban đầu là bởi vì công ty cần hai hình tượng ngọc nữ, nhưng sau đó lại vì quan hệ của Lương Thần, hai ông chủ không chỉ một lần ám chỉ. Sở dĩ họ được nâng đỡ như vậy đều vì có Lương Thần chiếu cố.
Đêm nay muốn mời Lương Thần ăn cơm, cũng không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn bày tỏ chút lòng cảm ơn. Cô và Bạch Băng không cần che dấu, quả thật là thích chàng trai này. Cũng như Bạch Băng nói, không thể trở thành tình nhân, vẫn có thể làm bạn.
Tô Mộng Nghiên đang thất thần, đột nhiên di động đang cầm trên tay vang lên, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng nhìn số điện thoại. Cô che dấu sự thất vọng nổi lên trong lòng, nhận điện thoại, với giọng cung kính nói:
- Xin chào chủ tịch! Được, đêm nay tôi và Băng Băng qua đó!
- Ông chủ có chỉ bảo gì?
Bạch Băng quay đầu hỏi.
- Đêm nay có buổi tiệc rượu, gọi chúng ta đi dự!
Tô Mộng Nghiên thản nhiên đáp. Điều mà cô không thích nhất một là tiệc rượu xã giao, hai là bị kẻ săn ảnh theo đuổi.
- Vô vị!
Bạch Băng ngả đầu trên sofa, miệng hét lớn. Trước đây cô cũng không phản cảm, thậm chí có ý nghĩ dụ dỗ một người giàu có. Nhưng bây giờ cô lại không có hứng thú, không có chút tinh thần.
Buổi chiều sau khi tan sở, Lương Thần trở về nhà trước, và nói trước cho Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm biết buổi tối dùng cơm với khách, có thể sẽ về trễ. Trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh giống như lưỡi câu đảo qua đảo lại trên mặt hắn, sau đó giọng cố ý kéo dài mà nói:
- Có thật là phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc gì đó không, không phải là nữ minh tinh xinh đẹp mời dùng cơm sao?
Lương Thần xoay cánh tay lên, vỗ một cái lên cái mông ngày càng căng tròn của tiểu yêu tinh, sau đó chỉ lên cổ của hắn, giả bộ hung dữ nói:
- Món nợ này anh còn chưa tính sổ với em, em có biết cả ngày hôm nay, cho dù là ai nhìn thấy anh đều có biểu hiện kỳ lạ hay không, bên trái liếc một cái, bên phải liếc một cái, nhìn đến nỗi anh phát sợ, luôn nghi ngờ có phải anh chưa kéo khóa quần hay không.
Nghe Lương Thần nói, hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh không khỏi ôm nhau cười. Vương Phỉ Hạm cũng không nhịn được cười, nhìn con gái nói:
- Được rồi, coi chừng cười đau bụng, không tốt cho em bé!
Bảy giờ tối, Lương Thần mặc thường phục ra khỏi cửa, Vương Phỉ Hạm tiễn Lương Thần ra đến cửa, dịu dàng nói:
- Uống ít rượu, về sớm một chút.
Nhìn thấy hắn cười gật đầu, sau đó đưa mặt sát vào và dùng ngón tay chỉ chỉ.
Vương Phỉ Hạm hiểu rõ ý đồ của hắn không khỏi đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn xung quanh, sau cũng đưa môi gần lại, hôn nhẹ lên má Lương Thần. Nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất trong thang máy hành lang, Vương Phỉ Hạm đứng tại chỗ thẫn thờ một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần khẽ thở dài, thì ra vẫn còn một chút xấu hổ, đang dần tàn phai theo năm tháng, mà bà ngày càng sa vào tình thế không thể nào tự thoát ra được.
Bảy giờ hai mươi phút, Lương Thần đến điểm hẹn khách sạn Thanh Hồ trước mười phút. Khách sạn Thanh Hồ không phải năm sao nhưng danh tiếng cũng không thua kém khách sạn năm sao Vân Thư. Chủ yếu là một hồ nước xanh nối tiếp hai hồ của Cẩm Bình, khung cảnh tuyệt đẹp, không khí tươi mát. Hơn nữa mượn tiện nghi ban công gần nước, có thể khiến khách đến thuê phòng hưởng thụ thủy sản tươi sống của Thanh Hồ.
Khi Lương Thần đến nơi, phát hiện đài trưởng Ngô đài truyền hình thành phố, phó chủ tịch Ngô hiệp hội âm nhạc còn có vị chủ nhiệm Kim Cường đã đến trước. Tuy rằng hắn là khách, nhưng để một vị lão tiên sinh gần bảy mươi tuổi phải chờ đợi, Lương Thần vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Danh tiếng của Ngô Phái Nam, Lương Thần biết được, chẳng những là phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc mà còn là viện trưởng học viện âm nhạc quốc gia, là một nghệ sĩ dạy thanh nhạc, ca sĩ, giáo sư thạc sĩ nổi tiếng. Kể cả những ca sĩ nổi tiếng như Nghiêm Duy Văn, Trương Dã, Đại Ngọc Cường đều là học sinh của ông, thậm chí một số ca sĩ Hongkong Đài Loan như Lê Minh, Lý Giai Hân cũng từng nhận Ngô Phái Nam làm thầy. Bài hát "quê hương của trăng" mà đêm qua hắn biểu diễn chính là vị phó chủ tịch Ngô, viện trưởng Ngô năm xưa từng biểu diễn.
Một nhân vật cấp cao tiếng tăm lừng lẫy trong giới âm nhạc mời hắn dùng cơm, quả thật khiến hắn cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ.
Lần lượt ngồi xuống, món ăn đã lên đủ, cộng thêm Lương Thần, tổng cộng cũng chỉ có bốn người mà thôi. Trước tiên Lương Thần nhìn Ngô Phái Nam kính một ly rượu, bày tỏ một chút về tình cảm ngưỡng mộ của bản thân. Ngô Phái Nam vui vẻ tiếp nhận ly rượu này, ngày thường ông tiếp xúc với vô số quan lớn, nhưng không có một ai giống chàng cục trưởng trẻ tuổi đa tài ở trước mặt để lại ấn tượng sâu sắc cho ông!
- Tiểu Lương, cậu có hứng thú đến học viện của chúng tôi không, bỏ ra chút thời gian đào tạo sâu một chút?!
Ngô Phái Nam rất ôn hòa hỏi. Tuy rằng Kim Cường đã từng nói với ông, bản thân ông cũng cho rằng chuyện này khả năng không lớn, nhưng nếu không thử thì ông luôn không cam tâm.
Lương Thần thẫn thờ mấy giây, thì ra vị phó chủ tịch Ngô mời hắn dùng cơm là có ý niệm trong đầu như vậy! Chỉ có điều hắn thật sự không có lý do gì bỏ qua tiền đồ sáng lạng trên con đường làm quan, mà lại dấn thân vào sự nghiệp ca hát. Đối với ý tốt của vị phó chủ tịch Ngô, hắn đành phải bày tỏ chấp nhận trong lòng! Khẽ ho một tiếng, hắn từ chối khéo:
- Viện trưởng Ngô, chuyện này, ca hát chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi mà thôi…!
- Hiểu hiểu!
Ngô Phái Nam gật đầu, trong giọng điệu có chút thất vọng, sau đó ha ha cười nói:
- Tiểu Lương, cậu cũng đừng trách ông lão này nhiều chuyện, tôi chỉ là cảm thấy giọng của cậu có tiềm năng, không hát quả thật quá đáng tiếc!
Ngô Xuân Ba và Kim Cường ở một bên lắc đầu, người bình thường muốn lọt vào mắt của phó chủ tịch Ngô cũng rất khó, thậm chí có không ít minh tinh đang nổi tiếng muốn xin theo phó chủ tịch Ngô học hỏi. Vì sao, ngoại trừ có thể được chỉ điểm về phương diện ca hát, làm học sinh của Ngô Phái Nam thì bản thân đã là một vinh dự, một loại vốn. Không cần nói gì khác, nhìn xem những học sinh mà những năm nay Ngô Phái Nam từng dạy qua, hễ là thành danh, không đi vào tổng chính cũng đi vào hải chính, hoặc đi vào đoàn ca múa dân tộc. Chỉ cần vào những đoàn văn công này, vậy con đường sau này thì không cần nói nữa, cho dù là nổi tiếng hay không, cả đời đều là người của quân đội! Qui nạp lại thì có ba phương diện, muốn cấp bậc có cấp bậc, muốn đãi ngộ có đãi ngộ, muốn địa vị có địa vị!
Nhưng mà đối với vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi này mà nói, điều này lại không có nhiều sức hấp dẫn. Năm nay chưa quá hai mươi lăm tuổi, có thể nói là Cục trưởng cục Công an thành phố trẻ nhất nước, dựa theo tốc độ này, khả năng không đến ba mươi tuổi có thể thăng tới cấp sở, về sau chưa biết chừng còn là chủ tịch thành phố trẻ nhất nước, chủ tịch tỉnh trẻ nhất nước…! Một câu nói, ca hát có hay thì cũng không bằng làm quan cao!
Đối với sự tán thưởng của Ngô Phái Nam, Lương Thần tỏ vẻ nhận mà xấu hổ. Trong khi nói chuyện, Ngô Phái Nam hứng chí quá, liền hát bài "quê hương của trăng", sau đó giống như giáo sư, chỉ ra điểm mà đêm qua Lương Thần biểu diễn không đầy đủ. Với lời nói của phó chủ tịch Ngô, cho dù là sở thích nghiệp dư, có thể hát tốt, đương nhiên phải cố gắng hát cho tốt.
Đề tài đôi bên giống nhau, nói chuyện cũng hợp, vô tình, thời gian đã trôi qua một tiếng, đã là tám giờ tối. Bởi vì vẫn không quen ăn thủy sản, Lương Thần cảm thấy bụng có chút hơi hơi không thoải mái, giữa chừng đã đi nhà vệ sinh.
Trên đường trở về, không để ý mà quay đầu lại, đột nhiên phát hiện hai bóng dáng không xa lạ. Dừng chân lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng hắn lựa chọn đi qua đó, mỉm cười chào hỏi:
- Cô Tô, thật trùng hợp!
- Anh!
Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng tranh thủ thời gian trốn ra chỗ yên tĩnh nhìn thấy chàng trai mặc thường phục, không hẹn mà cùng há hốc miệng. Sau một hồi lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Thật là rất trùng hợp, cục trưởng Lương là ở đây mời khách dùng cơm sao?
- Ừ!
Lương Thần gật đầu. Hắn không giải thích nhiều, cũng cười hỏi:
- Hai vị cũng có hẹn à!
- Nhà hàng Tây có một buổi tiệc rượu, công ty nhất định muốn chúng tôi phải tham dự!
Tô Mộng Nghiên chớp đôi mắt đẹp như ảo mộng, trên gương mặt xuất hiện nụ cười.
Cuối cùng cô đã xác định, không phải hắn cố ý từ chối lời mời của họ, mà là quả thật có hẹn với người khác.
- Tôi ở bên kia có khách, qua đó trước! Cô Tô, tạm biệt!
Chào hỏi xong, Lương Thần chuẩn bị rời khỏi. Nhưng vừa đi được vài bước, nhìn thấy một đám nam nữ ở đối diện đi tới, trong đó có một phụ nữ nhìn hắn một cái, lập tức kinh ngạc hô lên:
- Em rể!
- Là chị họ à!
Sau khi giật mình, Lương Thần mỉm cười gật đầu nói. Người phụ nữ này chính là con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch cậu của Thanh Oánh, cũng chính là Vương Huyên chị họ của Thanh Oánh. Nghĩ cũng không kỳ lạ, Vương Bàn Thạch tham gia tiệc rượu, dẫn theo con gái đến cũng rất bình thường.
- Sao cậu lại ở đây?
Tuy nói hắn là em rể họ của cô, nhưng trong lòng Vương Huyên cũng có tâm lý kính sợ nhất định đối với hắn. Nguyên nhân không có gì khác, chính là đối với thân phận Cục trưởng cục Công an thành phố của hắn.
- Ồ, em mời khách đến đây dùng cơm!
Lương Thần đơn giản giải thích một câu, hắn đối với người chị họ có thế lực này không thể nói là phản cảm, nhưng thật sự là không muốn có quá nhiều tiếp xúc.
- Đây là em rể họ của tôi, Lương Thần, Cục trưởng cục Công an thành phố!
Sợ bạn bè bên cạnh không biết thân phận của Lương Thần, Vương Huyên giới thiệu với giọng khoe khoang.
- Cục trưởng Lương, xin chào xin chào!
Nam nữ bên cạnh Vương Huyên lập tức trở nên nhiệt tình, không hẹn mà cùng đưa tay ra trước, lần lượt chào hỏi. Lương Thần bất đắc dĩ, đành phải bắt tay từng người.
- Khách vẫn đang đợi, tôi xin phép! Chị họ!
Lương Thần căn bản không muốn xã giao với những người này, sau khi bắt tay lập tức rời khỏi.
Sau khi Lương Thần đi khỏi, sắc mặt của Vương Huyên lại quay trở lại vênh váo tự đắc ngày thường, liếc Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng một cái, giọng điệu không hài lòng nói:
- Tìm không được cô, hoá ra chạy đến đây trốn để yên tĩnh. Chu Đổng và Triệu Đạo cũng đang tìm cô, mau trở về!
- Bây giờ chúng tôi qua đó!
Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng cũng không muốn đắc tội với vị thiên kim của hai ông chủ, cho dù họ là minh tinh đang nổi tiếng, nhưng trong mắt của tiểu thư công tử nhà giàu, căn bản là không quan trọng gì, trên cơ bản là gọi thì đến đuổi thì đi.
Trở lại vào nhà hàng, cùng Chu Đổng háo sắc lá mặt lá trái nửa ngày, Tô Mộng Nghiên lấy cớ đi nhà vệ sinh, cho là tạm thời thoát thân, nhưng mà Bạch Băng lại bị Triệu Đạo quấn lấy. Vị Triệu Đạo này thân hình như con gấu bắc cực, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, giống một thổ phỉ nhiều hơn giống một đạo diễn. Nhưng trớ trêu người ta chẳng những là đạo diễn, mà còn là đạo diễn nổi tiếng. Những bộ phim được y quay, quay phim nào phim đó nổi tiếng, tỉ lệ ăn khách tuyệt đối là cao, làm cho không ít nữ minh tinh nổi tiếng. Nhưng người trong giới đều biết vị đạo diễn Triệu này cũng là háo sắc điển hình, nữ minh tinh chịu qui tắc ngầm của y không phải số ít.
Bạch Băng vừa cố gắng giả bộ tươi cười, vừa lắc lắc thân thể để tránh bàn tay sàm sỡ của vị đạo diễn Triệu này, sau cùng khi bàn tay thô đó bóp mông cô, cô không thể nhịn được nữa, dùng rượu tạt vào mặt y.
Triệu Đạo giận dữ, giơ bàn tay thô kệch lên, sau đó lại thay đổi ý định, nắm chặt cổ tay của Bạch Băng, thô lỗ lớn tiếng nói:
- Hãy xin lỗi tôi! Lập tức!
Y muốn tát tai con hát giả thanh cao này, nhưng y không thể không nể mặt Vương Bàn Thạch.