Tỏ vẻ không hài lòng, Phó chủ tịch thành phố Trâu phất tay áo bỏ đi. Phó chủ nhiệm ban quản lý vội vàng đi theo ra ngoài. Hà Tâm Nguyệt vẫn giữ thần sắc bình tĩnh ngồi ở lại, quan sát nét mặt không thay đổi của vị Cục trưởng công an.
"Mọi người cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Cục trưởng Lương rất là kiêu ngạo đấy, cả tôi cũng không thèm nể mặt". Lúc này Hà Tâm Nguyệt có thể hiểu được câu nói của Trâu Duệ Lâm lúc chiều. Biểu hiện vừa rồi cho thấy, người bạn học cũ này của chồng cô đúng là không xem Phó chủ tịch thành phố Trâu ra gì. Nói cách khác, vị Cục trưởng Lương này nhất định là có hậu thuẫn rất lớn sau lưng.
- Cục trưởng Lương xin dừng bước.
Nhìn thấy Lương Thần cũng có ý đứng dậy ra về, Hà Tâm Nguyệt lập tức đứng lên trước, miệng dịu dàng nói ngăn cho đối phương đừng rời khỏi.
- Chị dâu còn có việc gì sao?
Lương Thần mỉm cười hỏi. Đây là vợ của người bạn học cũ, mặc dù là có liên quan đến sự việc nhưng tất yếu hắn cũng phải duy trì thái độ lễ phép.
- Nếu Cục trưởng Lương đã gọi tôi một tiếng chị dâu thì tôi cũng không ngại mà hỏi lại một câu.
Hà Tâm Nguyệt vẫn không rời bước, đôi mắt đẹp nhìn chàng thanh niên, ra chiều mong mỏi nói:
- Phải như thế nào thì Cục trưởng Lương mới bằng lòng giơ cao đánh khẽ, cho chị dâu này một con đường sống chứ?
- Ý của chị dâu là tôi cố tình làm khó dễ chị và làm khó xử cho Triết Thông ư?
Lương Thần nhíu mày, hỏi ngược lại.
- Chỉ là một cách nói thôi mà!
Hà Tâm Nguyệt khẽ thở dài nói tiếp:
- Cục trưởng Lương có thể nói cho tôi biết hay không? Cậu sẽ tính toán xử lý như thế nào đối với việc nhân viên công ty Vĩnh Hưng dùng bạo lực làm chết người trong vụ giải phóng mặt bằng?
- Hết thảy cứ dựa theo trình tự mà làm.
Lương Thần thản nhiên nói:
- Chị dâu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần không có dính líu đến bọn xấu thì đơn giản là chỉ truy cứu trách nhiệm hình sự đối với nhân viên đánh người mà thôi. Đồng thời bồi thường cho người nhà nạn nhân đã chết trong vụ giải tỏa mặt bằng đó.
- Cục trưởng Lương, cậu thật không chịu giúp đỡ tôi và Triết Thông sao?
Hà Tâm Nguyệt bỗng dưng rươm rướm nước mắt, tiến lên một bước, cầm lấy bàn tay Lương Thần, nhẹ lay động cầu xin:
- Bởi vì các hộ gia đình cần giải tỏa gây khó khăn nên chị dâu nhất thời hồ đồ, nên.....Tôi chỉ muốn dọa bọn họ mà thôi, căn bản không nghĩ mọi chuyện lại phát sinh như vậy.
Tay chạm tay truyền đến một cảm giác mềm mại, một mùi thơm đập vào mũi. Hơn nữa, thái độ dường như muốn khóc khiến Lương Thần trong lòng không khỏi than thầm. Hắn đã trải qua không ít các giai nhân tuyệt sắc nhưng vẫn không khỏi có chút xao lòng trong lúc này.
Rút tay lại, thuận thế cầm lấy chiếc áo khoác trên giá, Lương Thần bình thản nói:
- Chị dâu, chị về trước đi. Triết Thông hẹn tôi trưa mai, đến lúc đấy chúng tôi sẽ nói chuyện cụ thể hơn.
Hắn quả thật là có chút không ngờ Hà Tâm Nguyệt lại chủ động thừa nhận chuyện thuê xã hội đen đánh trọng thương người. Đối với cô gái đang dùng khuôn mặt khổ sở cầu xin hắn, ăn mềm không ăn cứng nên cuối cùng hắn chỉ có thể ngượng ngùng mà cự tuyệt. Vì thế chỉ có bỏ đi là phương pháp hay nhất.
- Không sợ cậu chê cười, cha của tôi tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được người nhà coi trọng. Lần này tập đoàn đầu tư vào Cẩm Bình, cha tôi đã giao công ty Vạn Hưng lại cho tôi. Tôi thật tình chỉ muốn tạo dựng thành tích để được cha tôi công nhận. Nhưng kết quả lại....
Nói đến đây, dường như quá thương tâm nên cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn một hơi, sau đó úp mặt lên bàn khóc nức nở.
Gặp tình huống này, Lương Thần cũng không nỡ bỏ đối phương ở lại, vì thế khẽ thở dài nói:
- Chị dâu, đừng quá khổ tâm như vậy. Việc gì rồi cũng có cách giải quyết mà. Chị đã uống rượu thì để tôi gọi Triết Thông đến đưa chị về.
-Đừng gọi cho anh ấy!
Hà Tâm Nguyệt bỗng dưng đứng dậy, lấy tay ngăn không cho Lương Thần gọi điện thoại. Có thể là do dùng sức quá mạnh hay là do cảm giác say rượu mà thân thể mềm mại của Hà Tâm Nguyệt không tự chủ được mà ngả vào lồng ngực Lương Thần.
- Tôi không cần anh ấy phải lo, cũng không cần cậu lo. Đàn ông các người là một lũ không tốt, một lũ không tốt.
Hà Tâm Nguyệt hai má ửng đỏ, đôi mắt đẹp ánh lên vài phần men say, giơ tay đấm vào bả vai của đối phương, sau đó dường như là bị oan khuất nên khóc nức nở trên bờ vai của đối phương.
Lương Thần trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, giơ tay nâng hai vai của cô gái dậy, ho nhẹ một tiếng nói:
- Chị dâu, chị đã say rồi. Mau ngồi xuống đây trước đã.
- Chó chết! Mày muốn làm gì thế?
Một tiếng gầm bỗng nhiên vang lên bên tai Lương Thần. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một người thanh niên trẻ tuổi vọt vào phòng, hung tợn đánh về phía hắn. Người chưa tới nhưng hơi gió từ nắm đấm đã đến gần mặt của hắn.
Bốp! Lương Thần tay trái đưa ra, nhanh chóng chụp lấy bàn tay đối phương. Đồng thời tay phải duỗi ra, đột nhiên túm lấy vạt áo đối phương, quẳng đối phương sang một bên.
Bịch! Lưng của chàng thanh niên đập lên trên bàn khiến cho bát đĩa tranh nhau rơi xuống mặt đất bể tan tành.
- Đừng đánh, cậu ấy là em trai của tôi đấy.
Xung đột vừa xảy ra khiến cho Hà Tâm Nguyệt phản ứng nhanh chóng. Hà Đại Vi bị quăng ngã xuống cái bàn, nằm im không đứng dậy nổi.
- Em trai của chị?
Lương Thần nao nao, nhưng sau đó hiểu ngay chắc là em trai của Hà Tâm Nguyệt đến đón cô ấy về. Lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng hắn đỡ lấy cô ta. Vì thế mới cho rằng hắn có ý đồ xấu xa nên ra tay tập kích.
Lương Thần phản ứng lại chỉ là bản năng thuần túy khi bị tập kích mà thôi. Sự kiện bị bắn hồi hai tháng trước đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Từ đó, hắn không bao giờ thả lỏng cơ thể và luôn cảnh giác với những người bên cạnh mình.
- Xin lỗi là do tôi quá lỗ mãng.
Nói xong liền giơ tay đỡ lấy Hà Đại Vi đứng dậy, sau đó quay sang Hà Tâm Nguyệt mỉm cười nói:
- Vừa lúc em trai của chị đến đón chị về. Vậy tôi xin phép đi trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếng va chạm trong phòng đã kinh động đến đám nhân viên phục vụ bên ngoài. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lương Thần bước ra, những người nhân viên phục vụ vội vàng khom người xuống, cung kính nói:
- Ngài đi thong thả.
Lương Thần đến quầy tính tiền thì mới biết tiền cơm đã được trả. Sau đó hắn bước ra công của khách sạn, ngồi lên xen của mình. Ngẫm lại thì Trâu Duệ Lâm cho dù tức giận nhưng cũng không đánh mất phong độ của mình mà để cho hắn trả tiền.
Sau khi chiếc xe chở Lương Thần rời khỏi không bao lâu, Hà Tâm Nguyệt và Hà Đại Vi xuất hiện ở cửa khách sạn. Đỡ em trai vào xe, Hà Tâm Nguyệt thân thiết hỏi:
- Sao rồi, em còn lái xe được không?
- Không sao!
Hà Đại Vi buồn bực trả lời, sau đó nổ máy cho xe hướng ra ngoài đường lộ.
Ngồi ở ghế lái phụ, Hà Tâm Nguyệt khuôn mặt không có gì là say rượu cả, càng không thể tìm được một nét nào bi thương, oan khuất. Đôi mắt đẹp kia thoáng hiện lên một sự khôn khéo.
Nếu Lương Thần có thể nhìn thấy cảnh như vậy thì chỉ có thể thốt lên một câu:
- Phụ nữ đều là diễn viên trời sinh.