Từ đầu đến cuối, ước chừng chỉ tầm hơn ba mươi phút. Bất kể là liên quan đến tiêu chuẩn kích thước của cái đó hay xét về khả năng bền bỉ, người đàn ông trước mắt đều có thể được coi là ưu tú. Đương nhiên, liên quan chi tiết đến độ cứng, độ nóng, độ ma sát góc cạnh, vì Tôn Dung Nhạn không phải người đích thân trải nghiệm, nên không thể đưa ra bình luận. Tuy nhiên chỉ cần nhìn phản ứng mãnh liệt vừa rồi của Hứa Phượng Anh và thái độ thỏa mãn lúc đó cũng không khó để đưa ra kết luận.
Một lúc lâu sau, Hứa Phượng Anh mới xoay người sang một bên, nghe theo lời khuyên của người hướng dẫn trực tiếp Tôn Dung Nhạn, ngồi trên giường khép hai đùi lại, lấy một chiếc gối kê dưới mông, mục đích đương nhiên là không để cho những tinh hoa chảy ra ngoài, đồng thời giúp cơ thể hấp thụ dễ dàng hơn. Theo suy đoán của Tôn đại sư, mặc dù tư thế làm việc đó không phải tư thế tốt nhất cho việc mang thai, nhưng cũng may ưu thế vượt trội của cậu nhỏ của Lương Thần, số lượng tinh hoa khá nhiều, cộng thêm Hứa Phượng Anh lại đang trong thời kì rụng trứng, vì vậy tỷ lệ có thai là rất lớn.
Phải năm, sáu phút sau Hứa Phượng Anh mới thu về được động tác khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, che lấy vùng dưới, bước hơi loạng choạng về phía nhà tắm. Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn lại Tôn Dung Nhạn và người đàn ông vẫn đang ngủ say sưa.
- Lão nương vừa góp chủ ý lại góp sức, thu về chút lợi ích cũng là điều hợp lý thôi!
Tôn Dung Nhạn liếc về phía cửa phòng, sau đó tự nhủ với mình. Không sai, chủ ý lấy kinh nghiệm này chính là câu nói đùa của cô với Hứa Phượng Anh, không ngờ Hứa Phượng Anh lại cho là thật. Hơn nữa viên thuốc màu xanh vừa có công dụng gây buồn ngủ vừa kích dục đó là do cô thông qua rất nhiều con đường mới có được, vì vậy Chính ủy Tôn đương nhiên cho rằng, bản thân mình không thể làm không công được!
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Là một người phụ nữ đang tràn trề ham muốn, đặc biệt gần nửa năm nay chưa nếm qua mùi vị của da thịt, sau khi chứng kiến nửa tiếng đông hồ thật sự cuốn hút, nếu không có chút phản ứng sinh lý nào, vậy mới gọi là không bình thường đó.
Men rượu lan tỏa khắp cơ thể. Trong phòng bay bay hơi thở của đàn ông cùng với khẩu súng vừa mới làm việc xong đang ở trong tầm mắt phả ra sức hút mãnh liệt kích thích mạnh mẽ sự ham muốn đang được Tôn Dung Nhạn chế ngự trong lòng. Không kìm nổi đưa tay ra, dùng cách thức thuần thục hơn Hứa Phượng Anh gấp nhiều lần vuốt ve, thưởng thức vẻ ngoài và tính năng của khẩu súng đó. Khẩu súng một lần nữa đứng thẳng tắp, lúc lòng bàn tay cảm thấy cảm giác nóng bỏng và cứng rắn đó, giống như ma xui quỷ khiến vậy, Tôn Dung Nhạn cúi thấp đầu, mở rộng đôi môi đỏ mọng chậm rãi lên xuống.
Đầu óc thoáng chút đau nhói, Lương Thần từ chiếc ghế sofa ngồi dậy.
- Tiểu Lương, cậu tỉnh rồi à! Uống ngụm nước đi!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lương Thần ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Dung Nhạn bước đến, đưa cho hắn một cốc nước. Nói tiếng cảm ơn, đang lúc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn uống một ngụm cạn ly nước. Đặt cốc nước xuống, hơi thẹn đỏ mặt nói:
- Thật ngại quá, uống quá chén rồi!
- Phượng Anh cũng uống nhiều rồi, giờ còn chưa dậy!
Tôn Dung Nhạn mỉm cười khẽ nói:
- Tôi lúc nãy cũng chợp mắt một lúc, nói ra thì tửu lượng của ba người chúng ta tương đương nhau!
- Vẫn là tửu lượng của Tôn tỷ hơn, tôi bái phục!
Lương Thần vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Thấy giờ đã là mười giờ tối, mình cũng nên về rồi. Mặc dù không phải là cô nam quả nữ ở trong một phòng, nhưng đêm khuya ở lại nhà phụ nữ xét cho cùng cũng không hay cho lắm.
Gọi điện thoại cho Từ Dịch Lãng, bảo y đến đón, Lương Thần ngồi nói chuyện một lúc với Tôn Dung Nhạn rồi đứng dậy xin phép ra về. Tôn Dung Nhạn tiễn Lương Thần đến cửa, bắt tay chào. Tôn Dung Nhạn mắt nhìn tiễn Lương Thần vào thang máy xong rồi mới đóng cửa lại, khẽ thở dài, quay người về phía phòng ngủ nói:
- Người đi rồi, có thể ra được rồi!
Cửa phòng ngủ mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp chưa hết đỏ ửng của Hứa Phượng Anh.
Lương Thần vừa lên xe trở về nhà liền cảm thấy cơ thể mệt mỏi, dường như đã vận động quá sức vậy. Lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ “ Rượu đúng là thuốc độc của dạ dày, tụ họp uống tất phải say, cứ kéo dài như vậy cho dù cơ thể tốt đến mấy cũng khó mà chịu nổi, còn sắc chính là con dao cạo mòn xương cốt, hắn đã chọn lựa để vứt bỏ bớt rồi.
Ngày hôm sau, kết quả Lương Thần dự đoán không hề xảy ra, trên các phương tiện truyền thông không thấy chút tin tức nào liên quan đến Cẩm Bình. Nhưng Lương Thần biết, đây có thể hoàn toàn là sự yên lặng trước cơn cuồng phong bão táp.
Buổi chiều, Bí thư Đảng ủy Công an Thành phố Khâu Lĩnh Mai gọi điện thoại cho hắn. Khâu Lĩnh Mai nói rõ cho hắn biết, trong hội nghị thường vụ mở rộng ngày mai phải chuẩn bị chịu phê bình, đại khái có hai tội danh, một là chủ nghĩa bao che nghiêm trọng, dung túng cho những nhân viên cảnh sát vi phạm pháp luận, làm loạn kỷ cương; hai là kể công kiêu ngạo, công nhiên chống lại lãnh đạo, hơn nữa phương thức chấp pháp thô bạo, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng nhân viên công vụ của quốc gia.
Trong lời nói của Lương Thần thể hiện sự vô cùng cảm kích với tin mật báo của Khâu Lĩnh Mai, còn Khâu Lĩnh Mai chỉ đáp lại “Nhớ vẫn nợ tôi một bữa cơm đó” sau đó cúp điện thoại.
Ngày hôm nay Hứa Phượng Anh đã xin nghỉ phép.
Chiều ngày mười tám, tại hội trường Thành ủy đã diễn ra hội nghị thường vụ mở rộng của Thành phố. Hội nghị do Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình chủ trì, Ủy viên thường vụ Thành ủy bao gồm Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm, phó Bí thư Thành ủy Hà Văn Khánh, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Kiều Bách Kiệt, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Khổng Ba, Trưởng ban Thư kí Thành ủy Trịnh Tiên Tiến, Phó Chủ tịch thường vụ Trần Trúc và Bí thư Đảng ủy Công an Thành phố Khâu Lĩnh Mai, không thiếu một ai. Ngoài ra còn có các lãnh đạo có liên quan đến hội nghị hiệp thương chính trị, những lãnh đạo cấp tỉnh: Phó Chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm, Lưu Kính Minh, Giang Tông Phúc cùng với người phụ trách của bốn quận năm huyện, và những người phụ trách các cơ quan trong thành phố: Công an, kiểm soát, tòa án.
Nghịch ngợm cuốn sổ nhỏ trong tay, Lương Thần nhìn lướt qua một lượt, biết rằng nội dung hội nghị hôm nay cơ bản sẽ có năm vấn đề chính, hắn ước đoán thời gian hắn bị phê bình sẽ diễn ra sau khi hắn phát biểu.
Chủ đề của hội nghị là “Tăng trưởng vững mạnh, ổn định dân sinh, thúc đẩy hòa bình”, nội dung đầu tiên của hội nghị do người phụ trách các cơ quan có liên quan báo cáo tình hình của những dự án trọng điểm từ hai quý của năm nay cho đến hiện tại.
Tiếp theo đó, lần lượt những nhân vật đứng đầu của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Sở xây dựng, sở Thương mại, sở giao thông, sở nông nghiệp và phát triển nông thôn của Thành phố lên phát biểu. Lương Thần ngồi ở dưới bộ dạng tập trung lắng nghe, nhưng thực ra vào tai này lại ra tai kia, chỉ để ý đến ly trà trước mặt.
- Cục trưởng Lương, để tôi rót thêm nước cho anh!
Cô phục vụ xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn đồng phục bước đến, trên khuôn mặt nở nụ cười mê hoặc, dịu dàng nói.
- Ồ, cảm ơn!
Lương Thần mỉm cười nói tiếng cảm ơn. Hắn biết những cô phục vụ xinh đẹp phụ trách pha trà rót nước này đều là những nhân viên phục vụ của khách sạn Thành phố, bất luận dung mạo hay trình độ đều phải chọn với tỉ lệ một chọi một trăm.
Cô gái phục vụ này dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, rót thêm trà cho Lương Thần xong định quay đi, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói:
- Cô bé này, trong mắt chỉ thấy Cục trưởng Lương, ly nước của lão già tôi cạn nửa ngày rồi cũng không thấy cô đến để ý gì.
Người nói chính là Kiểm soát trưởng Lục Hữu Đức. Kiểm soát trưởng Lục năm nay đã tuổi, luôn khôi hài hòa đồng với mọi người, Lương Thần cũng có vài lần tiếp xúc với y, cảm giác con người khá được. Hơn nữa hắn cũng nghe ra được, trong lời nói của Lục Đức Hoa không có ác ý gì, đơn giản chỉ là đùa vui.
- Thật xin lỗi, Kiểm soát trưởng Lục, là sơ suất của tôi, tôi xin lỗi anh!
Cô phục vụ xinh đẹp vội vàng đến thêm đầy chén trà cho Kiểm soát trưởng Lục, khẽ nói lời xin lỗi.
- Có thể hiểu được, già như tôi thế này đương nhiên không thể có sức thu hút như Cục trưởng Lương trẻ tuổi tuấn tú được! Con người mà, ai cũng yêu cái đẹp!
Kiểm soát trưởng Lục khôi hài nói.
Khuôn mặt của cô gái phục vụ ửng đỏ, lén nhìn Cục trưởng Cục công an trẻ tuổi đang mỉm cười không nói gì, không kìm nổi trái tim đập loạn xạ. Thực ra Kiểm soát trưởng Lục không hề nói sai cho cô, trong hàng lãnh đạo cao thấp béo gầy đều có, Cục trưởng Cục công an khoác trên mình bộ trang phục cảnh sát như hạc giữa bầy gà, là người gây sự chú ý nhất. Trước khi hội nghị còn chưa khai mạc, cô và đám chị em đã bàn tán về người đàn ông trẻ tuổi mang sắc màu huyền thoại được bao phủ bởi ánh hào quang thần bí này.
- Sau đây, Cục trưởng Cục công an Thành phố, đồng chí Lương Thần sẽ lên phát biểu.
Lương Thần ngồi ở dưới không khỏi sững người, sao có thể nhanh như vậy đã đến lượt hắn? Không đúng, theo lịch trình nội dung hội nghị được phát, nội dung thứ hai, báo cáo tình hình giữ vững ổn định chung, Chánh án Tòa án nhân dân Thành phố, Chu Thiên Dân, Viện trưởng Viện kiểm soát Lục Hữu Đức đều xếp phía trước hắn.
Đối với Lương Thần mà nói, thứ tự trước sau chẳng có nghĩa lý gì. Nghe tiếng vỗ tay vang lên, hắn đứng dậy đi lên sân khấu, bắt đầu báo cáo công tác của hắn. Mặc dù cũng cầm theo hai tờ giấy phát biểu, nhưng từ đầu đến cuối, Lương Thần không hề nhìn đến một lần.
- Cục công an Thành phố đã quán triệt chặt chẽ tinh thần hội nghị về công tác công an của toàn tỉnh, lấy “Phá án lớn, quản án nhỏ, đánh nhóm tội phạm, truy tìm đào phạm là mục tiêu, tích cực triển khai hoạt động truy bắt tội phạm hình sự. Cho đến tháng năm năm nay, Cục Công an Thành phố tổng cộng đã phá được vụ án hình sự các loại, trong đó có vụ án mạng, bắt giữ tội phạm và kẻ tình nghi, xử lý tội phạm cùng những kẻ tình nghi, vây bắt trên mạng tội phạm, xóa sạch thế lực đen tối. Tỉ lệ phá án các vụ án hình sự chiếm . %, tỉ lệ phá các vụ án mạng chiếm %....!
Bài phát biểu của Lương Thần vô cùng ngắn gọn chặt chẽ, các con số hạ bút thành văn, dứt khoát không chút dài dòng dây dưa. Vẻ mặt tự nhiên, đọc rành mạch từng từ một, dùng ngôn ngữ phổ thông vô cùng chuẩn mực.
Ban lãnh đạo bao gồm Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình, Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm, Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu Vi Dân, Chủ tịch Hội hiệp thương chính trị Phùng Tân Hoa cùng những lãnh đạo khác trong Ủy ban thường vụ đều khẽ gật gật đầu, đến Phó Chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm chuẩn bị gây khó dễ cho Lương Thần cũng không thể không thừa nhận, bất luận là về năng lực công tác hay phong độ cá nhân, vị Cục trưởng Cục công an trẻ tuổi này gần như không có gì có thể bắt bẻ.
Bài phát biểu không đến mười phút nhưng lại chiếm được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn hội trường. Người phụ trách các quận, huyện ở bên dưới khán đài đều thì thầm ghé tai nhau, đối với một số người ở đó mà nói, đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến phong thái của vị Cục trưởng Cục công an truyền kỳ này.
Khâu Lĩnh Mai cũng mỉm cười vỗ tay, trong lòng khẽ thở dài, trên thế giới này có một số người dường như trời sinh đã có một khả năng đặc biệt, có thể trong lúc vô tình gây ảnh hưởng, thậm chí chinh phục những người khác, Lương Thần có vẻ là người như vậy.
Sau khi ngớt tiếng vỗ tay, đúng lúc Lương Thần kết thúc bài phát biểu, chuẩn bị đi xuống, Phó Chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm lên tiếng.
- Vừa rồi nghe báo cáo công tác của Cục trưởng Lương, đề cập đến rất nhiều thành tích đã đạt được, vậy tôi muốn hỏi một câu, ngoài thành tích ra, có tồn tại vấn đề gì còn nhức nhối không?