Quan Lộ Trầm Luân

chương 74: công lao của ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân Lỗi đem hai tờ tiền giấy mở ra xem. Bất ngờ, trong đó hiện ra mấy chữ nhỏ viết nghuệch ngoạc. Gã nhìn một lần, sau đó đưa cho Bộ Khắc Kỷ.

Nhìn thấy Dương Kiện kinh hoàng, vẻ mặt tuyệt vọng, Bộ Khắc Kỷ cũng đã đoán được nguyên nhân. Ông nhìn người đồng sự lâu năm của mình mà khó có thể hiểu được, sau đó lấy tiền giấy từ Thân Lỗi. Sau khi xem một lần, không nói một lời mà đưa tiền giấy lại cho phó cục trưởng Triệu Thanh Nham.

"Mộc Vũ thân có thiết bị truy tìm, vị trí bại lộ, dời đi! ". Chữ viết hỗn độn nhưng ý tứ rất rõ. Hai vị Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham và Trương Đống sau khi xem qua, mặt âm trầm đem tiền giấy đưa cho đám người Phó cục trưởng cục Công an thành phố Long Nguyên Phó Viễn Chí.

Sau khi nhìn chữ viết trên tiền giấy, trong lòng ba người Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân, Hà Liên Sinh dậy song ngất trời. Họ không than thở vì Dương Kiện đã cấu kết với tội phạm cuối cùng bị thất thế, bọn họ thật sự kinh ngạc vì lại một lần thấy Lương Thần dũng cảm quyết định hành động thành công! Chẳng lẽ thực sự vận số sao? Nhìn vấn đề có vẻ phức tạp, nan giải đều bị hắn ta dẫn dàng dùng vận số hóa giải.

Lương Thần bỏ tay ra, đem tên cảnh sát họ Ngưu ra. Bộ Khắc Kỷ ra lệnh, hai gã nhân viên hình sự đỡ lấy Dương Kiện. Nhìn cảnh tượng này, chi đội phó chi đội hình sự Duẫn Bành lo sợ, tất cả mọi người đã rõ, phó cục trưởng Dương đã bị bại lộ, hắn cũng không thể chạy thoát. Biết rõ là như thế nhưng bản năng y lén lút lùi chân về phía sau, tay cầm súng đưa lên.

- Đứng lại.

Nghe tiếng quát lớn, Duẫn Bành trong lòng hốt hoảng, y xoay người đưa súng ra, nhưng họng súng đen ngòm đã nhanh chóng gí vào trước ngực y. Nhìn viên cảnh sát trẻ trước mặt, Duẫn Bành sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẽ tuyệt vọng. Y liều lĩnh giơ tay súng lên.

Phanh! Lương Thần không chút do dự nổ súng. Khoảng cách không đủ năm thước, khiến cho tay súng của Lương Thần rất chuẩn xác, trúng ngay ngực Duẫn Bành. Y trúng đạn ngửa mặt lên trời té ngã, chỗ ngực trúng đạn máu chảy không ngừng, nháy mắt nhuộm đỏ trang phục cảnh sát.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt, cho đến khi Duẫn Bành trúng đạn, vị lãnh đạo cục và nhóm nhân viên hình sự mới có phản ứng. Bọn họ nhìn thái độ Lương Thần mà khiếp sợ, bỗng nhiên thấy người hắn lay động, sau đó như một cây cột té ngã ầm xuống đất.

Nổ súng đánh bại Duẫn Bành trong chớp mắt, nhưng Lương Thần rốt cục kiên trì không được, hắn chỉ nhìn thấy cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, theo đó tối om, người hắn không còn chút sức lực nào để phán kháng, chìm dần vào hôn mê.

- Tiểu Lương, Tiểu Lương!

Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân, Hà Liên Sinh, ba người sợ hãi, chạy tới cúi xuống xem Lương Thần thế nào.

- Mau, lái xe đưa đi bệnh viện.

Thấy Lương Thần sắc mặt trắng bệnh, quần áo ướt đẫm, Phó Viễn Chí không khỏi khẩn trương, vội vàng la to.

Nhân viên cục Công an thành phố Long Nguyên, phòng Công an huyện lập tức tiến lên, khiên Lương Thần đang hôn mê bất tỉnh lên xe cảnh sát. Mà người trong cục Công an thành phố không thể thấy chết mà không cứu, vội ba chân bốn cẳng đem Duẫn Bành bị trúng đạn lên xe.

- Phó Cục trưởng Phó, hành động quan trọng hơn!

Vừa thấy Phó Viễn Chí cũng muốn đi theo lên xe, Bộ Khắc Kỷ không khỏi cau mày nhắc nhở nói. Dương Kiện, Ngưu Khoa Cư, Duẫn Bành liên tiếp bị bắt khiến cục Công an thành phố Liêu Dương mất hết thể hiện. Nếu không lập công chuộc tội, bất kể là Thành Ủy, Ủy ban nhân dân thành phố hay là sở Công an tỉnh bên kia, ông thực sự không có cách nào khác để giải thích.

- Không có hành động! Bởi vì căn bản không tồn tại thiết bị truy tìm định vị cái gì cả. Chẳng qua là Tiểu Lương nhử mồi, là Tiểu Lương lập ra kế hoạch rút dây động rừng thôi.

Lời nói của Phó Chí Viễn Chí khiến cho tất cả cảnh sát Liêu Dương sợ ngây người, ngoại trừ Thân Lỗi.

- Các người!

Bộ Khắc Kỷ cố đè nén cơn tức giận đến hộc máu, chỉ tay Phó Viễn Chí hồi lâu nói không ra lời. Không trách được ông ta tức giận như vậy, giống như thằng ngốc bị người ta giở trò, đổi lại là ai cũng đều không thể chịu nổi.

- Sếp Bộ. Hay là thu đội đi.

Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi liếc mắt nhìn các nhóm đội viên xung quanh đang cúi đầu tức giận, thở dài nói.

- Tôi, tôi có thể lập công chuộc tội, tôi biết bọn buôn ma túy có một cứ điểm cất giấu ma túy!

Dương Kiện hơn nửa ngày không nghĩ được gì. Lão ta nằm mơ cũng không nghĩ tới trận hành động này nhằm vào bẫy lão. Cho đến khi hai gã nhân viên hình sự tóm lấy hai tay mang lão ta đi, lão mới không khỏi lớn tiếng la:

- Lão Triệu, tin tưởng tôi đi, tôi có thể chỉ cho các người đi bắt kẻ buôn ma túy, tôi muốn lập công chuộc tội để được khoan hồng.

Chỉ một khắc trước thôi vẫn là một phó cục trưởng cục Công an thành phố, phân công quản lý giao thông, cán bộ trị an, có thực quyền cấp cục trưởng. Mà chỉ trong chớp mắt biến thành kẻ thù cùa Đảng và nhân dân, là phần tử sa đọa, bao che buôn lậu thuốc phiện. Đời người đúng là có số mệnh, giống như một vở kịch vậy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nghe Dương Kiện la lên, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ trong lòng không khỏi khởi sắc, nguyên bản đã thất vọng, tình hình đột nhiên thay đổi hé mở một tia hy vọng. Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham tiến lên một bước, trầm giọng hỏi:

- Dương Kiện, ông phải biết rằng đây là cơ hội cuối cùng nên nếu cung cấp tin giả, vậy...

- Tuyệt đối là thật, tuyệt đối là thật, tôi lấy tính mạng đảm bảo.

Dương Kiện lúc này trong lòng hỗn loạn, làm bất cứ cái gì để cứu lấy cái mạng rơm rạ của lão. Lão ta còn không muốn chết. Cho dù bị hình phạt gì, cho dù trở nên trắng tay, nhưng chỉ cần có đường sống là được. Lão hiện tại không còn gì để cầu mong, chỉ cầu có thể bảo tàng mạng sống, dù sao tiếp tục sống vẫn hơn chết.

- Mang hắn ra, lập tức xuất phát.

Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ căn cứ nguyên tắc ngựa chết làm như ngựa sống ra mệnh lệnh đem Dương Kiện ra xe, sau đó hướng về phía Phó Viễn Chí cười nhạt nói:

- Phó cục trưởng Phó, nếu không muốn cùng nhau hành động, tôi đây cũng không miễn cưỡng!

- Tôi đi thăm Tiểu Lương, ông Tiếu, ông Hà, bên này giao cho các ông!

Phó Viễn Chí khẽ mĩm cười, nói.

- Sếp Phó, hay là để tôi đi bệnh viện xem đi.

Tiếu Lập Quân thành khẩn nói. Nếu việc này có thể thành công thì Phó Viễn Chí không thể ngờ đã bỏ lỡ một cơ hội lập công.

- Để tôi đi thôi.

Phó Viễn Chí lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ. Trước khi đi cục trưởng Trương Học Binh luôn mãi dặn, phải cam đoan Lương Thần an toàn. Hiện tại tình trạng Lương Thần không rõ thế nào, ông thực sự không có tâm tư đi tranh công lao này. Nghĩ cho cùng, cho dù đêm nay hành động thành công thì công lao lớn nhất thuộc về ai? Là Bộ Khắc Kỷ sao? Hay là cục Công an thành phố Liêu Dương? Cũng không phải! Công lao lớn nhất thuộc về Lương Thần đang hôn mê bất tỉnh nằm ở xe cảnh sát kia, thuộc cục Công an thành phố Long Nguyên và công an huyện Tây Phong. Tiểu Lương này, thật sự hoàn toàn xứng đáng là phúc tướng!

Ngày mùng tháng , cùng ngày quốc tế lao động, buổi tối vào lúc hai mươi hai giờ bốn mươi phút, cảnh sát Liêu Dương và cảnh sát Long Nguyên phối hợp cùng nhau phá được vụ buôn lậu thuốc phiện lớn nhất từ trước đến nay. Phát hiện hơn bốn mươi cân đủ các loại từ heroin, Methamphetamine hydrochloride (ma túy đá), Ecstasy (thuốc lắc), bắt được mười tám tên buôn lậu ma túy, sáu tên bị giết chết tại chỗ.

Hai mươi ba giờ ba mươi phút tối. Cục trưởng cục Công an thành phố Liêu Dương Bộ Khắc Kỷ, phó cục trưởng cục Công an thành phố Long Nguyên Phó Viễn Chí, cộng thêm lãnh đạo các tổ, nhóm người tham gia hành động ở cục Công an thành phố Liêu Dương, tập trung tại phòng họp của cục công an Liêu Dương, mỗi người vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa kính cẩn.

Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông Lý Thư Hãn, phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông Lam Phúc Sinh, bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Liêu Đông kiêm giám đốc sở Công an Thôi Thắng Quân, phó giám đốc sở Lâm Tường, Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, phó Chủ tịch thành phố Lưu Học Văn. Nhiều lãnh đạo trọng yếu của tỉnh cùng nhau đến cục Công an thành phố, làm cho đám người Bộ Khắc Kỷ không khỏi khẩn trương.

Phó Viễn Chí đang ở tại bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương, chăm sóc cho Lương Thần. Qua chẩn đoán, Lương Thần chỉ có điều quá mệt nhọc mà làm cho hôn mê. Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh gọi điện báo cáo, biết được có triệu kiến của lãnh đạo tỉnh, lúc này mới từ bệnh viện chạy về.

Sau khi nghe cục trưởng cục Công an thành phố Bộ Khắc Kỷ báo cáo quá trình hành động, phó bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn gật gật đầu, tuy vẫn chưa nói gì nhưng vẻ mặt biểu lộ khen ngợi làm cho đám người Bộ Khắc Kỷ mừng thầm trong lòng.

Phó Chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh là một người có tính cách hiền hòa, ông nhìn bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, nói:

- Ông Thôi, ông luyện ra một đội cảnh sát tốt thế? Bất kể là Liêu Dương hay là Long Nguyên, đều là những cảnh sát mạnh mẽ!

- Tôi cũng không dám kể công!

Thôi Thắng Quân xua tay nói:

- Đó là chính quyền địa phương có con mắt nhìn người tài, tôi nhớ rõ lúc trước cục trưởng Bộ chính là do Bí thư Trương giới thiệu.

- Đó cũng là bởi vì cục trưởng Khắc Kỷ quả thật năng lực xuất chúng.

Bí thư tỉnh ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt nhìn Cục trưởng cục Công an thành phố khen ngợi, trong lòng nghĩ Bộ Khắc Kỷ có khi là hơi kích động một chút, nhưng thật sự là có bản lãnh.

Lời nói của mấy vị lãnh đạo xoay quanh cục Công an thành phố Liêu Dương. Vô hình không đề cập đến cục Công an thành phố Long Nguyên. Phó cục trưởng Phó Viễn Chí bất mãn trong lòng, tuy nhiên các vị lãnh đạo ngồi đó đều là phó giám đốc sở của tỉnh, ông chỉ là cấp phó cục không có tư cách nói vào được, Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh càng không thể.

Mặc dù sau đó Chủ tịch thành phố thành phố Liêu Dương Vương Hiểu Diệp cười khen một câu:

- Đồng chí ở cục Công an thành phố Long Nguyên quả thật khó lường, tuần trước vừa phá được vụ án giết cảnh sát cướp súng số , hiện tại lại mạnh mẽ liên kết, trợ giúp thành phố chúng tôi phá được một hang ổ ma túy lớn như vậy. Là Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, tôi xin cảm tạ các anh!

Vương Hiểu Diệp ước chừng hơn bốn mươi tuổi, là nữ Chủ tịch thành phố duy nhất tỉnh Liêu Đông, tướng mạo thanh tú, bình thường nụ cười rất có lực hấp dẫn.

- Cảm ơn những lời nói của Chủ tịch thành phố, thật sự không dám nhận.

Phó Viễn Chí khiêm tốn cười cười nói:

- Các đơn vị bắt tay hợp tác, điều tra tội phạm hình sự là trách nhiệm của chúng tôi. Bí thư Lý, Chủ tịch tỉnh Lam, Bí thư Thôi, Trương Bí Thư, Chủ tịch thành phố Vương, Phó Chủ tịch thành phố Lưu, giám đốc sở Lâm, chúng tôi có một đồng chí hiện đang ở bệnh viện trung tâm thành phố không ai săn sóc, tôi phải đến chăm sóc cậu ấy một chút, các vị lãnh đạo không nên trách tội tôi thất lễ!

- Có đồng chí bị thương?

Thôi Thắng Quân không ngờ hỏi, liếc mắt nhìn Bộ Khắc Kỷ nghi hoặc, vừa rồi ông ta nhấn mạnh trong báo cáo rằng bên ta không một người nào thương vong.

- Đồng chí Đại đội trưởng trị an phòng Công an huyện Lương Thần, sau khi bắt được ba gã nội quỷ tại cục Công an thành phố Liêu Dương, trong người nhiều ngày làm việc quá độ, làm cho thể lực mệt mỏi, chống đỡ hết nỗi, hành động xong thì té xỉu.

Tiếu Lập Quân nắm được thời cơ nói, hơn nữa ngôn ngữ vừa đúng vừa nói rõ ngọn nguồn, lại ngầm nhấn mạnh vào vấn đề mà Bộ Khắc Kỷ vừa mới cố tình lờ đi.

- Hả?

Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc sở công an Thôi Thắng Quân nhìn nhau.

- Lương Thần? Tiểu Lương lần này cũng đến đây?

Phó giám đốc sở Lâm Tường lộ vẻ kinh ngạc.

- Ông Lâm, ông quen à?...À, để tôi nhớ lại xem!

Bí thư Đảng ủy Công an, Giám đốc Sở Công an Thôi Thắng Quân nói một nữa, đột nhiên không nén nỗi cười, lấy tay chỉ vào trán nói:

- Là đồng chí Tiểu Lương phá án vụ án giết cảnh sát trộm súng.

- Cũng là đồng chí Tiểu Lương, hai tháng trước bắt được hai gã tù vượt ngục cấp bộ.

Phó giám đốc Sở Lâm Tường cười nói thêm.

- Phó cục trưởng Phó. Hãy kể tỉ mỉ chi tiết tình huống lại một chút!

Nghe Thôi Thắng Quân và Lâm Tường nhắc đến Lương Thần, Lý Thư Hãn cũng nhớ tới con gái thường nhắc tới một cái tên. Tây Phong, Đại đội trưởng Trị an, trong đầu Lý Thư Hãn hiện lên, khiến ông không thể nghi ngờ. Lương Thần này chính là Lương Thần đó! Cũng chính là bạn học cùng đại học mà con gái ông hay nhắc đến!

- Buổi chiều hôm nay, cục Công an thành phố Liêu Dương một mình hành động thất bại khiến nghi phạm Mộc Vũ trốn thoát. Sau đó tôi cùng với phó trưởng phòng công an huyện Tiếu, Chính ủy chi đội hình sự Hà Liên Sinh cùng với đồng chí Tiểu Lương đồng nhất suy đoán, ở cục công an có nội quỷ cùng câu kết che dấu và buôn bán thuốc phiện. Đồng chí Tiểu Lương đưa ra: "Kế hoạch rút dây động rừng", và được ba chúng tôi ủng hộ. Vì thế, chúng tôi lập bẫy, nói rằng "trên người nghi phạm Mộc Vũ có thiết bị theo dõi định vị, có thể nhanh chóng bắt được hung thủ", khiến cho phó cục trưởng cục công an thành phố Liêu Dương hiện nguyên hình. Tiểu Lương dưới tình huống thể lực cạn kiệt vừa mới vẫn bắt được Dương Kiện, đánh cho phần tử mật báo là Ngưu Khoa Cư bị thương, trong tình huống nguy cấp dùng súng bắn một nội quỷ khác là Duẫn Bành đang muốn phản kháng. Sau đó đồng chí Tiểu Lương ngã xuống đất hôn mê, vẫn nằm ở bệnh viện chưa tỉnh dậy!

Phó cục trưởng Phó thuyết minh vừa rõ ràng vừa chuẩn xác, trật tự rõ ràng, căn cứ đầy đủ, khiến nhân viên cục công an thành phố Liêu Dương không thể phản bác. Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi âm thầm lắc đầu, Cục trưởng Bộ thật sự không sáng suốt, cố ý giấu việc một mình hành động thất bại khiến Mộc Vũ trốn thoát, lại cố ý lừa dối cấp trên quá trình bắt được nội quỷ, đem công lao về mình, không làm cho ba vị ở cục Công an thành phố Long Nguyên phản bác mạnh mẽ lại mới là lạ.

- Cục Trưởng Bộ, Phó cục trưởng Phó, những lời này là thật sao?

Bí thư Đảng ủy Công an, giám đốc sở công an Thôi Thắng Quân lạnh lùng hỏi.

- Là thật.

Trên trán Bộ Khắc Kỷ lấm tấm mồ hôi, thấy tình thế không ổn nên hắn nói:

- Công lao của đồng chí Tiểu Lương là lớn nhất, tôi chuẩn bị báo cáo trọng điểm với lãnh đạo, chưa kịp thì nói phó cục trưởng Phó đã nói trước. Ha hả, ha hả!

- Tiểu Lương này quả thật khó lường.

Thôi Thắng Quân thôi không phản ứng với Bộ Khắc Kỷ nữa mà nhìn phó bí thư Lý, phó Chủ tịch tỉnh Lam tán một câu.

- Có dũng có mưu, liên tiếp lập công!

Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh cũng tỏ vẻ tán thưởng.

Hai vị lãnh đạo nội tỉnh phát biểu khiến vị lãnh đạo cục Công an thành phố Long Nguyên hãnh diện, mà Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp đều không biết có cảm giác gì nữa. Trương Anh Kiệt hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bộ Khắc Kỷ một cái thầm nhủ không làm được việc gì cả.

- Vào bệnh viện xem đi.

Phó bí thư Lý đứng lên, giọng điệu thản nhiên nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio