Từ lỗ hổng lưỡi đao vừa rút, bỗng một bóng đen bay vụt ra tăng tốc đánh mạnh về phía Trần Nghị. Trần Nghị lâm nguy bất loạn lập tức ngã người ra sao chống mạnh đao xuống đất.
Trần Bảo thấy Trần Nghị bị tập kích không nói hai lời liền hét lớn nhảy lên vung quyền tấn công, nắm đấm xuyên qua bóng đen nhưng như đấm vào không khí, không để lại tác dụng gì ngoài đánh tan chiếc bóng thành vài luồng khói hư ảo.
Lúc này Trần Nghị cũng đã bật người đứng dậy, đoàn người thấy động cũng chạy lại gần xung quanh. Hán tử râu rậm thở phào nói:
- Cũng may, chỉ là chút chấp niệm còn sót lại. - Đoạn quay sang nhìn hai huynh đệ - Các ngươi không sao chứ?
Trần Bảo nhe răng cười:
- Ta không sao.
Bỗng nhiên ngay lúc này đoàn khói kia bỗng như bị thứ gì điều khiển động đậy rồi phóng vụt đi về phía Trần Bảo.
Mạnh Tự Cường trông thấy vội vã hét lớn:
- Bảo, mau tránh.
Từ nãy thấy làn khói có chút tà môn Trần Bảo cũng đã phân thần chú ý, lập tức nhảy lùi về tránh thoát. Nhưng thật sự là tà môn, đoàn khói cứ bám riết Trần Bảo, tốc độ ngày càng nhanh. Đoàn người cũng lập tức đuổi theo cơ hồ muốn chặn lại nhưng tất cả đều chậm một bước. Trần Nghị nâng đao, nheo mắt nhắm chuẩn rồi cong tay phóng đi bay thẳng về hướng đoàn khói.
Vụt...
Thanh đao lập tức xuyên qua cũng không để lại dấu vết gì. Trần Bảo hết đường né tránh hơi kinh hãi nhìn đoàn khói tiến tới mình rồi nhập vào quả trứng đang cầm trên tay.
Hắn hơi chút giật mình nâng lên quả trứng. Từ lớp vỏ bên ngoài, lúc này đây hiện lên một quầng sáng mông lung rồi dần trở nên rõ ràng. Từ quả trứng chiếu ra từng tia sáng bạch sắc theo đó là lớp vỏ từ từ rạn nứt rạn nứt dần rồi hóa thành tro bụi, đi kèm là quang đoàn bộc phát đến chói mắt.
Trần Bảo nheo mắt lại nhưng vẫn ngắm nhìn đợi chờ dị động tiếp theo, ánh sáng tan đi, hiện ra trong mắt chúng nhân là một chú chim non to khoảng một bàn tay, nhưng không non nớt như vừa mới sinh mà đã có lông vũ đầy đủ, lớp lông óng ánh như được tạo nên từ kim loại. Chú chim mở đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn Trần Bảo. Hắn cũng ngạc nhiên trợn mắt nhìn lại.
"Thật sự là quá dễ thương đi."
Đoàn người chưa hết kinh hoàng thì bỗng đâu chú chim giang rộng đôi cánh bay vút lên. Trần Bảo có chút giật mình bước lùi lại ngay, nhưng tốc độ của chim non quá nhanh đuổi theo không bỏ, bay vòng trên đầu hắn. Đoàn người cũng nháo nhác không biết ứng phó như thế nào, bảo dùng đao kiếm đối phó với sinh vật đáng yêu như vậy, thật có chút không nỡ, nhìn thế nào nó cũng không giống với yêu thú sẽ gây hại cho người.
Bỗng lúc này Trần Nghị đăm chiêu quát lớn:
- Bảo, đừng động.
Trần Bảo đã quen với việc tin tưởng những quyết định của Trần Nghị, lập tức đứng im bất động. Chú chim thích thú kêu lên hai tiếng đoạn sà xuống đậu ngay lên đầu Trần Bảo, rồi dùng chiếc miệng bạc của mình mổ lên vài lọn tóc xơ cứng của hắn, trong mắt hiện lên tiếu ý khó nói nên lời.
Trần Nghị lúc này bước đến, có chút vui mừng cất tiếng:
- Chim non mới sinh luôn cho rằng người đầu tiên nó nhìn thấy là cha mẹ của mình, nên rất quấn quít. Nhìn nó đặc biệt như vậy, chắc chắn không phải yêu điểu bình thường, đệ nên hảo hảo quý trọng.
Trần Bảo mừng rỡ gật đầu:
- Đệ biết rồi.
Đoạn yêu thích nhìn tiểu điểu không rời mắt, nở một nụ cười:
- Từ giờ gọi ngươi là Tiểu Bạch đi.
Trần Nghị cười cười đoạn quay sang nhìn Hán tử râu rậm khẽ nháy mắt, rồi bỗng nhiên khụy xuống. Hán tử râu rậm hơi chút bất ngờ, nhưng liền nhanh chóng hớt hãi chạy lại đỡ hắn:
- Huynh đệ, có sao không.
Trần Nghị nhíu mày, xua tay nói:
- Không sao, chỉ là khi nãy dùng chiêu thức kia, vận dụng khí quá nhiều khiến kinh mạch bị tổn thương.
Hán tử râu rậm cũng giả vờ giật mình nói:
- Tổn thương kinh mạch? Đây không phải chuyện nhỏ đâu.
Trần Nghị dưới sự nâng đỡ của hán tử râu rậm từng bước bước đi, đoạn nói:
- Không sao, vấn đề này ta đã có cách giải quyết. Chỗ này không tiện ở lâu, nên mau chóng quay về xem xét tình hình. - Hắn quay sang nhìn Mạnh Tự Cường và các Lục Lâm nhân - Mọi người nhanh chóng thu thập Huyết Tinh rồi trở về thôi.
Đoàn người đồng ý đoạn nhanh chóng lấy Huyết Tinh rồi quay bước trở về.
Trên đường Trần Nghị dựa sát vai hán tử râm rậm, thì thầm kể lại vấn đề của gã mã phu bí ẩn nọ, đôi bên nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.
.........
Trung tâm sơn cốc, đoàn người bây giờ đang quây quần xung quanh xe ngựa của chủ nhân thương đoàn, trên gương mặt còn chưa hết được vẻ lo âu sợ hãi, đúng lúc này khi thấy bọn Trần Nghị quay bước trở về, ai cũng đều vui mừng ra mặt, hò reo vang trời. Đoạn đường mới chỉ đi được một nửa, nếu không có những người Lục Lâm Minh hiệp trợ, thương nhân bình thường bọn họ thật không biết phải tiếp tục sinh tồn thế nào ở vùng ngoại thành đầy hiểm nguy này.
Mau chóng cử người băng bó cho hán tử râu rậm cùng Mạnh Tự Cường, thương đoàn biết đã qua hiểm nguy liền chia ra kiểm tra hàng hóa cùng tu sửa những xe ngựa bị oán linh làm hỏng mất, chuẩn bị để sáng sớm mai lên đường.
Đang trong lúc bọn Trần Nghị chuẩn bị trở về mã xa của mình thì Lang Bộ hớt hải từ xa chạy vọt tới, miệng rạng rỡ nụ cười. Trần Nghị nhìn Lang Bộ mắt lóe lên một tia dị sắc. Lang Bộ tiến đến gần, mặt không đỏ thở không gấp nhìn Trần Nghị hồ hởi nói:
- Tiểu huynh đệ, thật may là ngươi không sao, lại còn thành công tiêu diệt oán linh. Vậy là tốt rồi, sao rồi, vật ấy của ta đâu. - Vừa nói mắt không kiềm được nhìn về tiểu điểu đang ngủ ngon trên đầu Trần Bảo.
Trần Nghị hơi tiến tới vỗ vai đoạn đưa chiếc hộp bằng vàng ròng cho Lang Bộ :
- Ha ha. Vị đại ca này, chiếc hộp vẫn ở chỗ ta, thật đã không làm nhục mệnh thành công bảo quản nó cho huynh. - Rồi chau mày như có điều khó xử - Có điều trong lúc chiến đấu, quả trứng bên trong đã rơi ra, không hiểu thế nào lại đúng lúc nở ra trên tay tiểu đệ của ta. Chim non lại còn lầm tưởng đệ đệ ta là cha mẹ của nó, quấn quít không rời, xem ra với nó vô cùng hữu duyên. Vậy có thể hay không nhường lại quả trứng đó cho chúng ta, chúng ta lập tức sẽ đưa cho huynh một lượng Huyền Tinh thật lớn, sẽ mua được món quà càng quý giá hơn cho con gái huynh, thế nào?
Lang Bộ nghe xong lập tức biến sắc, xem ra đúng như dự đoán, chuyện này là một cái bẫy, không biết bọn người này đã biết được những gì. Hắn quay sang lại nở nụ cười, giả vờ nói:
- Ha ha. Đa tạ hảo ý của huynh đệ, tuy nhiên con gái ta rất yêu động vật, cũng rất thích món quà này. Thay đổi? Có lẽ không tốt lắm đâu.
Trần Nghị tiếp tục đánh thái cực quyền:
- Ha ha, không sao không sao. Không phải là yêu động vật sao. Với số huyền tinh này, huynh có thể mua được rất nhiều động vật, trâm cài tóc, quần áo, đều là những thứ mà nữ nhi thích. Thậm chí sau này sẽ không cần phải đi làm mã phu nữa, có thể an an ổn ổn mà ở bên cạnh con gái mình. Huynh nói xem như vậy có tốt hay không?
Lang Bộ không thể chịu đựng nổi nữa, mạnh hất tay Trần Nghị rồi trừng mắt quát lớn:
- Hừ, như vậy rõ ràng là ngươi không muốn trả nó cho ta. Rõ ràng các ngươi muốn ăn cướp, cậy thế hiếp người. Thật sự không coi thiên lý ra gì, không coi các anh hùng Lục Lâm minh ở đây ra gì sao?
Lục Lâm nhân từ nãy đến giờ vẫn căng tai lắng nghe, vừa thấy Lang Bộ quát lớn liền tập tức chạy đến vây chặt xung quanh.
Trần Nghị mặt không đổi sắc lạnh lùng nói:
- Hừ, cướp ư. Vậy điều gì khiến một mã phu bình thường lại không quan tâm đến số tài phu to lớn như vậy, chỉ để ý một cái trứng chim.
- Điều gì khiến một gã có đôi tay không có lấy một vết chai của roi ngựa lại giả dạng làm một mã phu.
- Điều gì khiến một tên có khí tức sinh mệnh mạnh mẽ như vậy lại giả vờ rằng mình chỉ là người bình thường.
Cứ nói một vấn đề, Trần Nghị lại tiến một bước, Lang Bộ lại lùi lại một bước. Hắn không ngờ Trần Nghị lại nắm rõ những chi tiết về hắn như vậy.
Trần Nghị gằn giọng:
- Ngươi nếu có thể trả lời được ngươi là ai, có mục đích gì, ta liền trả lại vật đó cho ngươi.
Những Lục Lâm Nhân cùng lúc quát lớn:
- Nói, ngươi là ai?
Lang Bộ mồ hôi chảy dài, âm thầm run sợ. Lục Lâm Minh mà hắn cho rằng sẽ là chỗ dựa giờ đây lại quay mũi giáo chỉa về phía hắn, xem ra đôi bên đã bí mật đạt thành hiệp nghị. Hắn đã mắc lừa, đã quá sơ sót, đã quá ấu trĩ. Bại lộ thân phận, chắc chắn chết. Nhưng đánh mất vật đó, cũng sẽ phải nhận sự trừng phạt không nhỏ, có lẽ không thua với cái chết, đau khổ của những cuộc thử nghiệm đó hắn không muốn nhớ đến nữa. Hắn cắn răng nói:
- Không cần biết ta là ai và muốn làm gì, các ngươi không cần phải lo chuyện bao đồng, chỉ cần biết vật này vốn dĩ là của ta, như vậy là đủ.
Trần Nghị nâng đao lạnh lùng đáp trả:
- Quản chuyện của ngươi? Có lẽ đã không nếu ngươi không quá hấp tấp, vội vàng tập kích muốn lấy đi tính mạng đệ đệ ta.
Lang Bộ không còn nói được gì, khẽ rít qua kẽ răng:
- Vậy là các ngươi thật sự muốn cướp? Đây rõ ràng là mưu sự đoạt vật, thật sự coi thiên hạ này không có ai quản, có thể tự do vô pháp vô thiên hay sao?
Trần Nghị lạnh nhạt đáp:
- Nếu ngươi không hài lòng có thể đi theo chúng ta. Khi đến Ma Giáo sẽ nhờ người Ma Giáo phán xử.
Lang Bộ tức giận cực độ, mặt hiện lên từng nét gân xanh. Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng đến Ma Giáo, hắn không có lá gan đó. Hằn đưa đôi mắt căm thù nhìn Trần Nghị:
- Ngươi sẽ hối hận.
Nói đoạn từ từ bước lùi về, rồi quay lưng phóng đi như bay về phía cửa cốc, hiển lộ rõ thân thủ không phải tầm thường.
Hán tử râu rậm bước đến sau lưng Trần Nghị, trầm ngâm hỏi:
- Thả hổ về rừng?
Trần Nghị hiểu điều hán tử râu rậm muốn nói, hắn nhẹ trả lời:
- Không xuống tay được. Không quản hắn có mưu đồ gì, dẫu sao thật sự đây cũng không phải vấn đề của chúng ta.
Thật sự mà nói can thiệp vào chuyện của mã phu vừa rồi đúng là lo chuyện bao đồng, nhưng chỉ vì hắn mà khiến cho cả đoàn phải trải qua nguy hiểm, hắn lại còn làm chuyện mờ ám. Nếu bao nhiêu tâm sức vất vả giải nguy thành an lại bị lợi dụng giúp người hoàn thành mục đích đen tối, gây hại cho kẻ khác, vậy thật sự có chút ăn không tiêu. Thế nhưng dẫu sao đây cũng là đoạt vật của người, nếu còn lấy luôn mạng người thật sự có chút không nói nổi. Nhìn tiểu điểu ngủ ngon trên đầu Trần Bảo, Trần Nghị mỉm cười hài lòng, hy vọng đây sẽ là trợ thủ tốt của nó trong tương lai.
Hán tử râu rậm nhún vai nói:
- Tùy huynh đệ, dẫu sao chúng ta cũng sẽ sát cánh cùng với ngươi. Có điều đoạn đường tiếp theo nên nhanh chân một chút, tránh đêm dài lắm mộng.
Làm đồng đội vào sinh ra tử, đôi khi không cần phải nhiều lời, sát cánh bên nhau là tốt rồi. Huống chi hắn suýt mất mạng vì oán linh vừa rồi, nhìn kẻ ác gặp nạn luôn là một niềm vui rất khoái trá.
Sau đó tất cả liền chia ra đi thông báo mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa, thương đoàn quá đỗi vui mừng liền nhóm lửa bày ra tiệc rượu.
Tất cả mọi người đều tham gia chung vui, nhưng cũng không quên lơ là cảnh giác. Bọn Trần Nghị không còn bị lạnh nhạt như lúc đầu mà lúc này đang ngồi giữa đoàn người Lục Lâm cùng hi ha trò chuyện, vô cùng thân mật.
Trần Nghị uống được đôi chút liền lấy cớ trở về xe của mình. Vào xe, chân mày hắn liền nhíu chặt khụy gối xuống. Vết thương do kinh mạch tổn hại nãy giờ vẫn luôn nhức nhối, nếu lúc nãy Lang Nhân kia nóng vội nhất thời mà đánh trả, cũng chưa biết hưu chết về tay ai, hán tử râu rậm cũng đã trọng thương.
Uống liền hai viên Tu Mạch Hoàn, hắn xếp bằng đả tọa bắt đầu chữa thương. Tổn hại lần này lớn hơn lần trước, có lẽ trong thời gian ngắn tới không thể động khí, nhưng lang nhân đó, nhất định phải đề phòng.
............
Sáng hôm sau, từ lúc mặt trời vừa mọc đoàn người liền vội vã lên đường. Dưới sự thương lượng của Trần Nghị, hán tử râu lậm cùng chủ thương đoàn, đội xe liền rẽ sang một hướng khác. Tuy hành trình có dài hơn, nhưng có lẽ sẽ an toàn hơn đôi chút.
Thu dọn những gì oán linh phá hỏng, thương đoàn liền dư ra một cỗ xe. Trần Bảo cùng Mạnh Tự Cường liền tháo xe lấy ngựa, hòa vào nhóm lục lâm nhân học cưỡi, xem ra tiếp thu cũng rất nhanh, khi mặt trời hoàn toàn ló dạng đã thành thạo rong ruổi giữa đoàn người, cười nói rôm rả.
Trần Nghị thì ngồi trên nóc xe của mình, cùng hán tử râu rậm đối ẩm trò chuyện. Hán tử râu rậm tên Trịnh Xán, là Lục Lâm Bạch Cân Nha, là một cô nhi sinh sống và lớn lên từ nhỏ ở Lục Lâm Minh. Khác với Hắc Cân Nha, Bạch Cân Nha bọn họ phụ trách sự vụ bên ngoài của Lục Lâm.
Khi xưa chiến tranh loạn lạc, dân chúng đói khổ liên miên, Bôn Lôi Thương Triệu Văn Trác là nhất đẳng cao thủ đương thời liền triệu tập huynh đệ cùng lập nên Lục Lâm Minh, tôn chỉ cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo, chống tham quan ô lại. Vì tinh thần hiệp nghĩa mà Lục Lâm Minh có rất nhiều nghĩa sĩ đi theo, trở thành môn phái nhất lưu có lượng người đông đảo nhất trên giang hồ chỉ sau Cái Bang. Sau khi thiên hạ dần trở nên ổn định, quốc gia biết chăm lo cho đời sống người dân khiến cuộc sống của họ trở nên an lạc hơn, Lục Lâm Minh cũng mất đi ý nghĩa tồn tại vốn có của mình. Thế nhưng nó không tan rã mà càng trở nên ngày một hùng mạnh, gắn kết bằng bốn chữ Nghĩa Khí Thiên Thu. Hoạt động chủ chốt của họ lúc này không còn là cướp bóc mà trở thành áp tiêu, góp phần rất lớn cho việc thông thương toàn thiên hạ.