Hai tuần thấm thoát trôi qua, thời gian thấm đẫm lên từng phiến lá khiến chúng dần úa vàng, nhuộm đầy sắc màu mùa hạ.
Trần Bảo giờ đã nắm vững trạng thái hòa mình cùng thiên địa, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá. Còn Trần Nghị từ một tuần trước cũng đã có thể tiến vào trạng thái này một cách tùy tâm, cho dù là lúc ăn cơm, ngủ nghỉ. Vậy nên trong thời gian này hắn chuyện tâm vào việc tu luyện đao kỹ. Trọng Giang mỗi ngày đều đến quan sát Trần Nghị luyện tập.
...........
Trần Nghị lúc này đang liên tục di chuyển trong trận pháp, thân ảnh phiêu dật, tiến lui có qui tắc, như đang nhảy múa. Những quả cầu sắt không mảy may đụng được đến vạt áo, không tạo nên sát thương nào với hắn, ngược lại do đồng nguyên Bát Quái Trận nên còn thúc đẩy việc tập luyện Tiêu Dao Bộ được nhanh hơn, thanh Oa Đao trong tay hắn không ngừng biến hướng, bảo vệ hắn sít sao một giọt nước không lọt. Hắn chìm đắm trong vũ điệu của mình, quên đi tất cả, ngay cả chiêu thức. Tinh thần, cảm xúc, các giác quan cũng hoàn toàn tĩnh lặng, hành động của hắn diễn ra gần như vô thức, như là phản xạ của bản năng, nên như vậy, thì diễn ra như vậy.
Trong trạng thái đó hắn tự động nhập vào cảnh giới tiền Vong Ngã, bức tranh phong cảnh của hắn hiện ra ngày càng chi tiết hơn, từ những cành lá đung đưa, những tiếng xào xạc, hắn thấy rõ được cơn gió đang di chuyển, phương hướng thế nào, cường độ ra sao. Từng tia nắng chiếu lên da, hắn cảm nhận được từng tế bào đang run lên vì tác động của nó, trở thành từng luồng hơi ấm xuyên thấu vào người...
Hắn nhắm mắt, thấy được mình đang nhảy múa giữa khu rừng, nhưng không bài xích mà hoàn toàn phù hợp như nó vốn dĩ phải là như vậy, nhờ Tiêu Dao Bộ đồng nguyên với trận pháp, hắn cảm giác nắm bắt được mọi thứ diễn ra xung quanh, tuy hai mà một.
Hắn đã hiểu sự thiếu sót của mình nằm ở đâu. Cảm nhận được thiên địa là chưa đủ, mà còn phải hòa làm một với nó, tác động lẫn nhau, không thể tách rời. Tâm Vô Tạp Niệm, Thiên Nhân Hợp Nhất, Vong Ngã Chi Cảnh.
Chính lúc ngộ ra được điều này, hắn bỗng cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, cơ thể như đang bồng bềnh trong làn nước ấm. Hắn nhìn thấy bao bọc quanh mình là một lớp không khí trong suốt, khá dày, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác của hắn lúc này đang triển khai một cách quán tính. Thế nhưng lớp không khí đó cũng không cố định mà đang từ đỉnh đầu thất thoát ra bên ngoài, bay thẳng lên bầu trời, kèm theo đó là cảm giác sinh cơ đang bị rút dần. Hắn hoảng sợ mở bừng mắt, nhìn lớp màng trong suốt quanh đôi tay, hốt hoảng ko biết phải làm sao. Đúng lúc này thì nghe tiếng nói của Trọng Giang hét lớn:
- Nhanh trở lại đây!
Trần Nghị vừa mừng vừa sợ vội phóng nhanh đến gần Trọng Giang. Ông nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Giữ vững trạng thái này, ngồi xuống thiền định, thả lỏng tinh thần, hướng tập trung về luồng khí đó, sử dụng ý nghĩ của mình điều khiển nó, hình dung nó đang di chuyển từ tay trái, sang chân trái, qua chân phải, lên trên... Cảm nhận nó như một chất lỏng đang liên tục tuần hoàn khắp cơ thể, rồi tưởng tượng nó từ từ ngừng tuôn ra.
Vừa nói xong, Trọng Giang kinh dị nhìn dòng khí của Trần Nghị đã ngừng thất thoát, đang di chuyển bao bọc xung quanh. Ông bật thốt trong lòng: "Đúng là thiên tài, khả năng cảm ứng thật tốt, không hổ là con của hắn và nàng." Nghĩ thế nhưng Trọng Giang vẫn nghiêm khắc nói:
- Tạm thời ngươi đã bước vào Vong Ngã, nắm bắt được Triền trong Tứ Đại Hàn. Từ hôm nay việc ngươi cần làm là giữ mình luôn ở trong trạng thái đó, sau đó, không cảm ứng thiên địa bên ngoài mà tập trung cảm nhận bên trong cơ thể, gọi là nội thị. Ngươi sẽ thấy được bên trong cơ thể có thập nhị chính kinh và bát mạch, cùng vô số đường kinh mạch nhỏ khác đan xen lẫn nhau. Huyền Khí mà ngươi thấy thể hiện ra bên ngoài chỉ là một góc nhỏ, điểm quan trọng quyết định thành quả tu luyện là lượng khí ngươi tích tụ được trong kinh mạch.
- Hiện thời kinh mạch của ngươi đều đang khô cạn, thời gian này Huyền Khí không thoát ra sẽ ngày càng tích tụ trong hai mươi đường kinh mạch chủ chốt này, cho đến khi nó đạt tình trạng bão hòa, thì bắt đầu trùng kích đả thông những khiếu huyệt, biến nó thành nơi chứa đựng Huyền Khí và đồng thời kích phát tiềm năng bản thân, trở nên siêu việt nhân loại.
- Đây là lộ tuyến của Dưỡng Sinh Đạo Dẫn Thuật, Tâm Pháp nhập môn thiên hạ đều biết, cố gắng tập trung vận hành thật chính xác tránh việc Huyền Khí chạy loạn mà phá hủy kinh mạch. Cố gắng tập luyện sao cho việc ứng dụng Triền và vận hành Tâm Pháp diễn ra tự nhiên thành quán tính ngay cả trong lúc ngủ. Đồng thời bắt đầu từ Thủ Thái Âm Phế Kinh, dẫn khí đả thông hoàn toàn huyệt vị trên nó. Đó cũng là lúc ngươi đạt Vong Ngã mười hai thành, có thể thử đột phá Ngưng Thần Nhập Khí.
Vừa nói vừa điểm chỉ vào mi tâm Trần Nghị truyền thụ lộ tuyến của Dưỡng Sinh Đạo Dẫn Thuật.
Trần Nghị vẫn im lặng thiền tọa, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Chuyện thập nhị chính kinh và bát mạch hắn đã đọc qua trong sách, nên không mấy lạ lẫm.
Đúng lúc này Trọng Giang cảm ứng có dị động từ phía sau, quay đầu thì đã thấy Trần Bảo đang vội vã chạy tới, gương mặt đậm nét lo âu. Tới nơi, chưa kịp thở, hắn đã hấp tấp hỏi:
- Giang thúc, ta đã cảm nhận được Huyền Khí, nhưng lại không cách nào kiểm soát được, nó cứ ngày một trôi đi khiến ta thấy sức sống cũng như bị rút mất từng chút một, liệu...
Nhấc tay ngăn lại lời Trần Bảo, Trọng Giang lập lại lời như đã hướng dẫn với Trần Nghị. Trần Bảo cũng từ từ yên tâm mà chìm vào tu luyện, thời gian nắm bắt Triền xem ra chỉ cách Trần Nghị đôi chút.
Nhìn hai thiếu niên đang yên lặng đả tọa, Trọng Giang có chút trầm ngâm, thầm nghĩ vùng đất Gia Lai này có lẽ là nơi địa linh nhân kiệt, chuyên sản sinh ra nhân tài, hai thiếu niên này là vậy, tên đó, nhiều năm trước cũng là như vậy.
Trọng Giang tuy là không muốn thu đồ, nhưng hai tên này thường ngày vẫn luôn lấy lễ sư đồ đối đãi với hắn, chân thành nhiệt tâm, khiến ông cảm thấy thì ra làm thầy của người khác cảm giác cũng không tệ. Nay lại thấy chúng tài giỏi, trong mắt ông hiện lên chút tiếu ý, vui vẻ mở nắp túi rượu, uống một hơi dài, từ từ tiến về phía căn nhà nhỏ.
Kể từ đó Trần Nghị, Trần Bảo cứ đắm chìm trong tu luyện bất kể ngày đêm, năng lượng sinh mệnh không thất thoát khiến ngoài tinh thần có chút uể oải thì cơ thể chúng không hề có chút mệt mỏi.
Kinh mạch sơ khai như con đường mòn chưa khai phá, gập ghềnh khó đi, Huyền Khí muốn thông qua đó cứ như gặp phải vật cản, đành phải thẩm thấu từng chút một, lộ tuyến Dưỡng Sinh Đạo Dẫn Thuật lại đi qua tất cả hai mươi đường kinh mạch và huyệt vị, nên dù chỉ vận hành một chu thiên, hai người đã có cảm giác khó khăn. Nhưng mỗi khi vận hành được một chu thiên chúng lại cảm thấy như thể xác tinh thần được gột rửa, Huyền Khí sản sinh ra thêm nhiều một chút, vận hành kinh mạch cũng trở nên thông thoáng trơn tru hơn, biết rằng không đi sai đường, hai anh em cố gắng không hề có chút nản lòng.
Vì đang là thời điểm mấu chốt nên Trọng Giang đã đi một chuyến viếng thăm Tôn Tiểu Kiều, thuật lại quá trình tu luyện và thông báo Trần Nghị sẽ dời qua sống tại căn nhà nhỏ. Viếng thăm này có lẽ một phần cũng để thỏa lòng mong nhớ cố nhân, khuông mặt lạnh lẽo phong sương của ông, mỗi khi gặp bà đều trở nên ôn nhu như nước.
.........
Tháng bảy vào thu, tuy là ban trưa nhưng tiết trời se lạnh hòa quyện với ánh nắng thả xuống đại địa từng mảng ấm áp. Trọng Giang đứng lơ lửng trên không, như tiên nhân hạ phàm, vẫn tỏa ra cái khí thế như núi cao không thể vượt qua ấy, khiến những chú chim lạc bầy bay qua không dám tiến gần, hốt hoảng tìm nơi lẩn trốn.
Dưới chân hắn không có một điểm tựa, phải chăng đây là cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Lăng Không Đạp Hư trong truyền thuyết?
Nheo mắt nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ dưới khu rừng. Một tên đang dùng đao chẻ củi, động tác như gió, một tên đang hì hục gánh nước, bước đi như bay. Nhớ tới mới cách đây không lâu hai tên vốn phải rất cố gắng, dùng những động tác có hơi cứng nhắc để vừa duy trì tu luyện vừa làm những công việc này, Trọng Giang gật gù tỏ vẻ hài lòng, quả là tiến bộ thần tốc, đúng như ông mong đợi.
Thời gian này Trần Nghị cùng Trần Bảo cũng đã thể nghiệm được cái gọi là kích phát tiềm năng, siêu việt nhân loại.
Kinh mạch con người như những con sông, mỗi huyệt đạo lại như một hồ chứa nước được ngăn cách với những con sông ấy bởi một vách đập. Việc tu luyện là tích tụ khiến mực nước trên những con sông này ngày càng dâng cao, cho đến khi đủ mạnh thì dồn lực phá vỡ vách đập ấy, khai thông biến những mặt hồ khô cạn thành một nơi chứa đựng Huyền Khí, khiến Huyền Khí trong cơ thể ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Đồng thời mỗi khi hai anh em khai mở được một huyệt vị, sẽ có một lần cơ hội được cùng thiên địa giao hòa, Pháp Tắc từ thiên địa quán chú quanh thân và huyệt vị, kích phát tiềm năng của cơ thể trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng còn lớn mạnh hơn ở điểm nào, bao nhiêu, thì là do tư chất mỗi người, không ai giống ai.
Tiềm năng của con người qua nhiều năm được phân thành năm hạng mục:
Cân lực (Sức mạnh): Sát thương vật lý...
Mẫn tiệp (Nhanh nhẹn): Khả năng tránh né, tốc độ ra đòn...
Ý chí: Sức mạnh tinh thần, sát thương khí công...
Chân khí: Trữ lượng khí, phòng thủ khí công...
Sinh lực: Độ bền sinh mạng, phòng thủ vật lý...
Mỗi người sinh ra đã có một điểm mạnh ở một phương diện, rồi từ đó mỗi khi đột phá sẽ tăng mạnh ở điểm đó, từ từ bỏ xa những mặt còn lại. Nên nếu định hướng được ngay từ đầu, con người sẽ bớt đi rất nhiều thời gian trong quá trình tu luyện. Và định hướng đó thường là sau khi đạt Ngưng Thần Nhập Khí mười hai thành, tiềm năng đã bộc lộ hoàn toàn, cũng như nắm vững Tứ Đại Hành.
Ngoài những người xuất thân danh môn, đại đa số lãng nhân nếu muốn gia nhập các môn phái trong thiên hạ đều phải thỏa mãn hai điều kiện trên.
Khi đó người ta sẽ dùng Tiềm Trắc Cầu để xác định bản thân có tư chất ở mặc nào, mạnh yếu ra sao. Dùng Khí Trắc Cầu để biết khí của mình thuộc loại nào trong:
Cường Hóa: Mạnh về phát huy sức bộc phát của khí.
Cụ Thể Hóa: Mạnh về dùng khí hóa hình.
Kiểm Soát: Mạnh về kiểm soát khí và dùng khí để kiểm soát.
Biến Hóa: Mạnh về biến đổi tính chất của khí.
Phóng Xạ: Mạnh về khả năng phóng khí ra ngoài cơ thể.
Tuy nếu muốn trở thành cao thủ bắt buộc phải rèn luyện cả năm hệ khí, nhưng thuộc hệ khí nào quyết định thành tựu hệ đó cao hơn các hệ còn lại.
Đây là cách nhanh nhất định hướng tương lai của một Huyền giả, cũng là thước đo giá trị phát triển của họ. Từ đó mới xét xem có thể gia nhập được tông môn đó hay không cũng như đãi ngộ đạt được.
..........
Hôm nay mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, bừng bừng sức sống, cũng như tâm trạng của hai chàng thanh niên lúc này.
Trần Nghị cùng Trần Bảo đứng thẳng, chắp tay sau lưng, nhìn gương mặt Trọng Giang nay đã lún phún những sợi râu không được cắt tỉa. Chúng hài hước tự hỏi phải chăng ông ấy đang muốn quay lại hình dạng sâu r như ngày trước. Trần Nghị thầm đoán việc thay đổi của ông hình như có liên quan đến mẹ của mình, có điều như vậy cũng là một chuyện tốt, bà ấy đã lâu không có người bầu bạn.
Từ hôm qua hai người đã thành công đả thông huyệt vị cuối cùng của Thủ Thái Âm Phế Kinh, cũng như vận hành Triền và Dưỡng Sinh Đạo Dẫn Thuật tự nhiên như hơi thở.
Quay lại sau khi về thăm Tôn Tiểu Kiều, huyên thuyên cả một đêm về sự thú vị của tu luyện, hai thanh niên giờ đây hứng chí bừng bừng chờ đợi Trọng Giang khai mở cánh cửa tiếp theo. Trọng Giang rất hài lòng nhìn hai anh em khẽ gật đầu, đoạn nghiêm nghị nói:
- Sau Vong Ngã Chi Cảnh là Ngưng Thần Nhập Khí. Muốn đột phá cửa ải này đầu tiên phải nắm giữ Tuyệt, là kỹ thuật rút hết khí vào trong Kinh Mạch, triệt tiêu hoàn toàn khí quanh thân - chợt ngẫm nghĩ, miệng hơi nhếch lên - đây là cách Ẩn Sát Hội thường dùng để ẩn nấp, theo dõi, tuy nhiên hiện nay nó đã không còn là bí mật.
Thu lại vẻ chế giễu, Trọng Giang nghiêm túc:
- Ngưng Thần Nhập Khí là dùng trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, rồi cảm tưởng khí của mình cùng khí của thiên địa hòa làm một. Sau đó kéo hết dòng khí này vào bên trong cơ thể, đây là cách ứng dụng Tuyệt để hấp nạp khí của thiên địa. Khi ngươi ở trạng thái này vận hành được một chu thiên, là coi như bước vào Ngưng Thần Nhập Khí.
Trần Bảo cùng Trần Thạch chăm chú nghe Trọng Giang giảng giải, gật gù có vẻ hiểu rõ.
.......
Thu qua đông đến, hai anh em lại bắt đầu những ngày tu luyện không ngừng nghỉ, nói ra cũng lạ, ở độ tuổi hiếu động như họ mà có thể chịu được sự nhàm chán trong việc tu luyện, cũng là khó có được.
Năng khiếu thường không bằng sự cố gắng, cố gắng lại đến từ đâu: "Yêu thích và đam mê". Và cả Trần Nghị và Trần Bảo từ nhỏ đều say mê với thiên hạ rộng lớn ngoài kia.
Cũng may ngoài giai đoạn Vong Ngã cần cố gắng nắm giữ một cách nhanh nhất thì tu luyện về sau cũng không cần phải quá gấp gáp, nên Trần Nghị lại quay về như trước vừa luyện khí vừa luyện đao pháp. Có điều Trần Bảo thì không tu luyện Công Pháp, Trọng Giang nói đao pháp này không thích hợp với hắn, thời gian rảnh rỗi hắn bèn giúp Trần Nghị về nhà chăm sóc mẹ. Cuộc sống cứ như vậy thấm thoát trôi qua...