Dương Mộ Anh và Hạ Thư Trang vừa đến hậu trường quay MV, khi tìm được Dương Nặc thì anh đang vui vẻ uống canh của Dương Mộ Anh, còn Trịnh Thanh Tâm đang tỉ mỉ sửa tóc cho anh.
Thấy vậy, Dương Mộ Anh rất hài lòng nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng trách cứ.
“Không phải bảo cậu quay xong rồi hãy uống sao?”
Dương Nặc uống một ngụm lớn, nói. –“Em cũng muốn vậy nhưng chị Thanh Tâm bảo uống lúc nóng sẽ ngon hơn ... món canh xương hầm rau củ này rất ngon, chị mua ở đâu vậy?”
Dương Mộ Anh liếc nhìn Trịnh Thanh Tâm, cô nàng le lưỡi, tiếp tục sửa tóc cho Dương Nặc, cô cười hắt ra, nhìn Dương Nặc.
“Tôi mua ở tiệm Hưng Ký, nếu cậu thích, mỗi buổi sáng tôi đều mua cho cậu.”
Dương Nặc không từ chối, vui vẻ đáp. –“Vậy làm phiền chị rồi.”
Trịnh Thanh Tâm kế bên không ngừng lầm bầm. –“Đại lừa đảo.”
“Chị nói gì vậy?” – Dương Nặc không nghe rõ Trịnh Thanh Tâm nói gì nên hỏi lại.
“Haha, tôi đang nói, cậu mà không mau uống hết thì tôi không thể trang điểm cho cậu được đâu.”
“Uống một ít thôi, no quá sẽ không tốt cho việc quay MV.”
Dương Mộ Anh nhắc nhở, sau đó nhìn quanh không thấy đạo diễn đâu, cũng không thấy nữ diên viên múa chung với Dương Nặc, cô khó hiểu hỏi.
“Đạo diễn và bạn diễn của cậu đâu?”
“Đạo diễn vừa đi gọi điện thoại, hình như bạn diễn của em bị thương nên sẽ đổi người, hiện tại vẫn chưa thấy người tới.”
Dương Nặc nói xong, lúc này nhìn thấy phía sau có một cô gái đang dè dặt nhìn anh, anh nhướng mày. –“Chị Mộ Anh, người này là bạn chị à?”
Lúc này, Dương Mộ Anh mới nhớ đến Hạ Thư Trang, cô đưa mắt nhìn Hạ Thư Trang, ý bảo em ấy tự giới thiệu.
“Em tên Hạ Thư Trang, sau này sẽ đảm nhận phần make up cho anh, rất vui vì được làm việc với anh, nếu có gì sơ sót, mong anh có thể bỏ qua.”
Thấy Dương Nặc mở to mắt nhìn mình, Hạ Thư Trang đỏ mặt, cúi đầu nói tiếp. –“Em, em rất siêng năng, biết làm rất nhiều việc, vì thế xin anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ làm việc thật tốt, thật chăm chỉ.”
“Phì.” – Kẻ luôn biết cách phá hoại bầu không khí, đương nhiên là Trịnh Thanh Tâm, cô nàng cười xong thì nhìn Dương Mộ Anh.
“Cậu tìm đâu ra một cực phẩm như vậy ... này là Bạch Liên Hoa chân chính hay là tiểu Bạch Thố đây?”
“Em thấy em ấy đáng yêu đấy chứ?” – Dương Nặc lên tiếng phản bác.
Dương Mộ Anh đi tới, vỗ nhẹ vai Hạ Thư Trang như thay lời động viên, cô nhìn Trịnh Thanh Tâm. –“Đã có tiểu Dương thì có thêm một tiểu Hạ có sao đâu?”
Bị Dương Mộ Anh trêu ghẹo, Dương Nặc gãi đầu cười cười, đây là anh kêu hai người gọi vì thế không thể phản bác nên chỉ có thể cười trừ. Còn Hạ thư Trang thì thấy xấu hổ, theo thói quen cắn nhẹ môi, đưa tay sờ gáy.
“Dương Mộ Anh.”
Nghe có người gọi mình, Dương Mộ Anh quay người, mới biết là đạo diễn, chú ấy khoảng năm mươi tuổi, người này là Thẩm Tuyền, trong giới showbiz có địa vị không nhỏ, nhưng chú ấy thường chỉ quay những tác phẩm cổ điển, vì thế có rất ít khán thính giả biết đến tên tuổi của chú ấy.
Dương Mộ Anh rất coi trọng Thẩm Tuyền, tuy lần này Dương Nặc chỉ múa vũ đạo làm nền nhưng nếu Dương Nặc có biểu hiện tốt, về sau khi Dương Nặc chính thức quay MV, được chú ấy hổ trợ, con đường đi đến ngôi vị ảnh đế của Dương Nặc sẽ không gặp nhiều trở ngại.
Nghĩ như vậy, Dương Mộ Anh nở nụ cười thân thiện, đi tới bắt tay Thẩm Tuyền. –“Không nghĩ chú còn nhớ đến cháu, cháu còn tưởng sau lần gặp vào một năm trước, chú đã quên cháu luôn rồi chứ?”
Thẩm Tuyền cười ha hả. –“Làm sao mà chú quên cho được, mỗi lần nhìn đến đàn là chú nhớ đến cháu, cháu thật sự đánh rất hay, còn hay hơn mấy đệ tử của chú nữa là khác.”
“Chú đã đề cao cháu rồi, vì lúc trước cháu ngưỡng mộ tài đánh đàn của chú nên mới học, là mèo mù vớ cá rán, không được như chú, mới năm tuổi biết thổi sáo, bảy tuổi biết đánh đàn, mười tuổi đã đoạt danh hiệu tiểu thần nhạc cụ. Cháu vẫn còn phải học hỏi ở chú rất nhiều.”
Lời nịnh hót dù là ai cũng đều thích nghe, Thẩm Tuyền bị Dương Mộ Anh nói đến cười tít cả mắt. Bất quá, khi nhớ đến chính sự, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Việc hôm nay quay MV đã định lúc giờ, vậy mà cô diễn viên Tạ Thiên Mỹ bảo bị đau chân không đi được, mới nãy chú có gọi đến công ty của cháu, tổng giám đốc Duyệt bảo đã an bày người tới nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, giới trẻ bây giờ nghĩ có chút danh tiếng, liền tỏ ra kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng thiếu suy nghĩ, nếu là ngày xưa như các chú, dù có nổi tiếng cũng phải chạy ngược chạy xuôi để kiếm được chút đất diễn.”
Dương Mộ Anh lập tức giải hoà. –“Cái này cũng không trách được tổng giám đốc Duyệt, phải quản lý một công ty lớn như vậy, có những chuyện cũng khiến anh ấy thân bất do kỷ, chú là người đi trước, trải qua không ít gian khổ nên hẳn biết tống giám đốc Duyệt cũng phải đối mặt với những chuyện gì, mong chú có thể rộng lượng bỏ qua cho ạ.”
“Xú nha đầu, vẫn khéo ăn nói như xưa.” – Thẩm Tuyền mắng yêu một câu.
Ông đã lập gia đình và có con cái nhưng vợ ông sinh ba lần đều là con trai, ông lại yêu con gái mà chẳng có được, đau khổ hơn là ba thằng con chẳng ai giống ông cả, đứa thì thích đầu tư chứng khoán, đứa thì thích ngành khảo cổ, đứa còn lại thì thích làm quản lý ngôi sao.
Hai ... người ta nói con gái là áo bông nhỏ của cha, nhưng ông không muốn vợ vất vả vì sinh con nên đành thôi vậy. May mắn gặp được Dương Mộ Anh, cô bé tuy làm quản lý nhưng lại có sở thích đánh đàn, chơi cờ, còn có thể viết thư pháp, ở thời đại này, hiếm có cô gái nào có sở thích thanh nhã như vậy, vì thế ông rất thích.
Hai bên đang nói chuyện vui vẻ, một nhân viên đi tới nói với Thẩm Tuyền. –“Đạo diễn Thẩm, người thay thế đã tới rồi.”
Thẩm Tuyền gật đầu nhìn về hướng nhân viên chỉ, Dương Mộ Anh nhìn theo thì thấy một nhóm gồm năm người đi tới. Người đi đầu là một cô gái mặc chiếc đầm voan in hoa màu xanh, gương mặt góc cạnh sắc nét, đôi mắt nai long lanh cùng đôi con ngươi xanh biển mang ý cười, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch, cả người cô toát lên khí chất dịu dành nữ tính.
Cô ta vừa đi đến, Dương Nặc liền đứng dậy vui vẻ nói chuyện với cô ta. –“Thì ra bạn diễn được thay thế là cậu, lâu ngày không gặp, cậu khác trước rất nhiều.”
Cô gái cười tươi tắn. –“Là xinh đẹp hơn hay quyến rũ hơn?”
Một câu hỏi làm mọi người sửng sốt, cái này có được xem là đang trêu ghẹo Dương Nặc hay không?
Nhưng càng làm mọi người ngạc nhiên hơn là Dương Nặc lại nghiêm túc đáp. –“Xinh đẹp hơn xưa.”
Xong, anh đi tới vươn tay ôm cô gái, thân mật nó. –“Chào mừng cậu về nước, Niim.”
Sau đó buông cô gái ra, quay lại giới thiệu với Dương Mộ Anh. – “Chị Mộ Anh, đây là Niim Lee, bạn thân của em.” – Rồi nhìn Niim Lee.
“Đây là chị quản lý mới của mình tên Dương Mộ Anh.”
Niim Lee đi tới, lịch sự đưa tay về phía Dương Mộ Anh. –“Chào chị, em tên Niim Lee, là bạn thanh mai trúc mã với A Nặc, sau này A Nặc cần chị chiếu cố nhiều rồi.”
Kêu A Nặc thật thuận miệng, còn thân mật như vậy là muốn cho ai xem? – Trong lòng Dương Mộ Anh thầm oán.
Ngoài mặt vẫn toả ra lịch sự, cử chỉ tao nhã bắt lấy tay Niim Lee. –“Cô an tâm, tôi là quản lý của tiểu Dương, đương nhiên phải chăm sóc cậu ấy thật tốt. Có điều, mới gặp mà nói như vậy cũng không phải, tuy cô là bạn chơi từ thuở nhỏ của tiểu Dương nhưng hình tượng rất quan trọng, tôi không muốn để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến hình tượng của cậu ấy, mong cô hiểu cho.”
Trong mắt Niim Lee loé tia sắc bén, cô nàng cười dịu dàng. –“Tất nhiên tôi hiểu, nhưng chúng tôi chơi thân đã lâu, thói quen rất khó bỏ được ... à, như cái ôm khi nãy là kiểu xã giao bình thường thôi, mong chị đừng để tâm, vì ở Mỹ, tôi vẫn thường chào đón bạn thân như vậy.”
Dương Mộ Anh vẫn giữ nụ cười đúng mực. –“Nước Mỹ là đất nước tự do, có muôn ngàn cách sống, còn Trung Quốc, tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng kiểu chào hỏi như vậy vẫn chưa phổ biến, cô vẫn nên để sau khi cậu ta ở nước Mỹ thì hãy chào hỏi kiểu đó.”
Niim Lee mỉm cười. –“Theo em biết, chị là người nước N, hiện giờ nước N cũng rất tự do thoải mái, không biết cách chào hỏi kiểu như chị là cách sống ở nước N à?”
Dương Mộ Anh nhếch môi cười. –“Cách chào hỏi ở nước N có rất nhiều kiểu, còn phải tuỳ thuộc vào đối phương dùng kiểu chào hỏi như thế nào đối với tôi, lúc đó tôi mới chào hỏi lại giống như vậy?”
“Khụ.” – Trịnh Thanh Tâm đột nhiên che miệng ho một cái, cắt ngang cuộc đối thoại giữa Dương Mộ Anh và Niim Lee. Hai người không nói gì nữa mà quay sang chào hỏi Thẩm Tuyền.
Dương Nặc thì hết nhìn Dương Mộ Anh đến nhìn Niim Lee, mang vẻ mặt khó hiểu hỏi Trịnh Thanh Tâm.
“Chị có thấy hai người bọn họ có gì đó rất lạ hay không?”
Trịnh Thanh Tâm lườm Dương Nặc, cậu ta thật ngu ngốc, người có mắt nhìn cũng nhìn ra được hai người kia đang đấu khẩu, kiểu đấu khẩu có văn hoá như vậy, đương nhiên cậu ta không nhìn ra được.
Nhưng mà nhờ vậy Trịnh Thanh Tâm mới biết được một chuyện, thì ra cô gái Niim Lee này có tình cảm với Dương Nặc, không khó để nhận ra vì khi Dương Nặc vừa ôm Niim Lee thì trong mắt cô ta tràn đầy nhu tình, cái này không phải gọi là yêu thì là cái gì?
Như vậy, sắp có trò hay để xem rồi, Dương Mộ Anh đã gặp được tình địch, còn công khai đối địch nữa chứ, tính chiễm hữu thật cao.
Chợt Trịnh Thanh Tâm có chút bất an, thường thì cái kiểu thanh mai trúc mã rất dễ yêu đương sớm, như vậy, Dương Nặc có yêu Niim Lee không nhỉ?
Vì bạn bè, Trịnh Thanh Tâm mạnh bạo kéo tay Dương Nặc, ghé tai cậu nói nhỏ. –“Này, cô bạn thân của cậu có bạn trai chưa vậy?”
Dương Nặc nhíu mày, lắc đầu. –“Chắc là chưa.”
Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Nặc, mờ ám nói. –“Cô ta vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng lại chưa có bạn trai ... tiểu Dương, hai người còn là thanh mai trúc mã, không lẽ ...”
Không đợi Trịnh Thanh Tâm nói xong, Dương Nặc quả quyết cắt ngang. –“Em và Niim là không thể nào?”
“Tại sao?” – Trịnh Thanh Tâm sáng mắt hỏi.
“Vì bọn em là bạn thân, đã là bạn thân thì làm sao có thể ...” – Nói đến đây, Dương Nặc tự nhiên đỏ mặt.
Trịnh Thanh Tâm trợn mắt, cái lý luận gì vậy trời? Là bạn thân thì không thể trở thành người yêu, rốt cuộc là ai dạy cậu cái đạo lý này vậy hả?
“A Nặc, cậu uống thử cái này đi.”
Dương Nặc thấy Niim Lee cầm trên tay bình giữ nhiệt đi tới đưa cho cậu, nhiệt tình nói. –“Mình mua ở Hưng ký, là món súp tôm cậu thích, cậu uống nhanh để mình còn vào phòng thay trang phục.”
Dương Nặc vui mừng, vừa muốn đón lấy thì thấy Dương Mộ Anh nhìn về phía mình, cậu chợt nghĩ tới món canh hầm rau củ vẫn còn nữa bình, nếu uống canh của Niim Lee thì không còn chỗ chứa canh của Dương Mộ Anh, cậu vẫn thích món canh xương kia hơn. Vì thế áy náy từ chối.
“Khi nãy chị Mộ Anh có mua canh xương hầm rau củ ở Hưng ký cho mình, mình mới uống hết nữa bình, bây giờ không còn chỗ chứa nữa rồi, cậu để lại uống đi, trông cậu hơi gầy đấy.”
Trong mắt Niim Lee xẹt tia mất mát, cô ta vờ tức giận nói. –“Mới nãy còn bảo mình xinh đẹp, giờ lại chê mình gầy, cậu không muốn sống nữa à.”
“Không dám, không dám, đây là mình quan tâm cậu đó.”
Nghe vậy, Niim Lee vui vẻ hẳn lên, chợt nhìn đến bình giữ nhiệt trong tay, nghĩ đến cái gì đó, cô ta cảm thấy khó hiểu nhìn Dương Nặc.
“Mình nhớ từ trước đến giờ Hưng Ký đâu có bán canh xương hầm rau củ?” – Tầm mắt đảo qua người Dương Mộ Anh, cười cười nói.
“Chị Mộ Anh thật sự mua canh ở Hưng Ký sao?”
Thấy Dương Nặc kinh ngạc nhìn mình, còn có vẻ mặt xem kịch vui của Trịnh Thanh Tâm, Dương Mộ Anh bình thản trả lời.
“Tôi mua ở Hưng Ký, hôm nay bọn họ làm món mới, vì không biết khách hàng có thích hay không nên làm không nhiều, có thể lúc cô đến mua đã bán hết.”
Niim Lee nhìn Dương Mộ Anh thật lâu, thấy cô không tỏ ra mất tự nhiên, Niim Lee thầm nghĩ không lẽ mình quá đa nghi.
“Niim Lee, chúng ta nên đi thay trang phục.”
Quản lý của Niim Lee đi tới nhắc nhở cô ta, vì thế cô ta gật đầu chào mọi người rồi đi vào phòng thay trang phục.
Dương Mộ Anh thấy cô ta đi khuất, mới đi tới trước mặt Dương Nặc. –“Sao cậu không uống canh của cô ta?”
Dương Nặc ăn ngay nói thật. –“Tuy em rất thích súp tôm nhưng canh của chị mua rất ngon, nếu em uống súp của Niim xong, sẽ không uống canh của chị được nữa, rất tiếc.”
Dương Mộ Anh rất hài lòng với câu trả lời của anh, cô nói tiếp. –“Ngày mai cậu muốn uống canh gì? Tôi sẽ mua.”
“Em muốn uống canh gà hầm ngủ quả.”
“Được, sáng mai tôi sẽ mua.” – Dương Mộ Anh cười ôn hoà nói.
“Mình cũng muốn.” – Trịnh Thanh Tâm chen ngang.
Dương Mộ Anh lườm cô nàng, không nói một câu. Trịnh Tâm tâm ủ rủ cúi đầu, không cho cô uống, cô không biết uống ké Dương Nặc sao?
... ...... ...... ...... ........
Buổi quay MV diễn ra tốt đẹp, sau khi quay xong, bọn họ chào tạm biệt Thẩm Tuyền cùng Niim Lee, đương nhiên không thiếu một màn đấu khẩu có văn hoá giữa Dương Mộ Anh và Niim Lee, nhưng trước khi ra về, Niim Lee lại mập mờ nói một câu.
“A Nặc, lần sau gặp lại, phải chiếu cố mình thật nhiều nha.”
Dương Nặc vui vẻ gật đầu, Dương Mộ Anh không quan tâm đến cô ta, đi thẳng ra bãi đậu xe.
Khi ba người đến công ty quảng cáo nước Rio, chào hỏi tổng giám đốc xong thì bắt đầu quay. Lúc đó, Dương Mộ Anh mắt nhìn Dương Nặc diễn nhưng lại nói với Hạ Thư Trang.
“Em có biết Vương Nghiêm?”
“Chị biết anh ấy à?” – Hạ Thư Trang ngạc nhiên hỏi.
“Em biết anh ta ở đâu không?”
Hạ Thư Trang gật đầu. –“Dạ biết, nhưng chị tìm anh ấy có việc gì không?”
“Chỉ có chút viêc muốn gặp anh ta, sau khi quay quảng cáo xong, em dẫn chị đến gặp anh ta đi.”
Hạ Thư Trang không biết vì sao Dương Mộ Anh muốn gặp Vương Nghiêm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
... ...... ...... ...... ...... .....
Quay xong quảng cáo, ba người trở lại công ty, Dương Mộ Anh giao nhiệm vụ trông coi Dương Nặc tập thể hình cho Trịnh Thanh Tâm, cô và Hạ Thư Trang đi tìm Vương Nghiêm.
Việc Dương Mộ Anh muốn gặp Vương Nghiêm, vì cô muốn Vương Ngiêm làm tài xế cho Dương Nặc, còn vì sao là Vương Nghiêm? Đương nhiên không thoát khỏi món nợ ân tình kiếp trước.
Kiếp trước, có một đợt thi dành cho quản lý, cô được cử sang Trung Quốc đi thi, sau khi thi xong thì mọi người bàn nhau đi tham quan đường phố, sau đó, tất nhiên kẻ mù đường như cô đi lạc, còn gặp phải bọn côn đồ, nhém tí bị cường bạo, may mắn gặp được Vương Nghiêm, anh ta cứu cô, nhưng không đưa cô về khách sạn ngay, vì anh ta còn có cuộc đua quan trọng.
Thế là lần đầu tiên cô đến trường đua Chu Hải và cũng là lần đầu tiên, cô chứng kiến cảnh đua xe ngoạn mục của Vương Nghiêm, người được mệnh danh là Hắc Vương trong giới đua xe, khoảng khắc đó làm cô kích thích, hồi hộp và hưng phấn, cô không thể nào quên được cảnh tượng đó.
Nhưng đó cũng là lần cuối cùng cô gặp được Vương Nghiêm, về sau khi thấy anh ta trên TV cũng là lúc anh bị trọng thương, sau đó mất tích, cô vẫn lấy làm tiếc nuối.
Việc chọn anh ta làm tài xế cho Dương Nặc đều nằm trong tính toán của cô, một người giỏi như vậy, dù bị thương tích gì đó nhưng bỏ qua thật uổng phí.
Về phần Hạ Thư Trang, em ấy có quan hệ gì đó với Vương Nghiêm thì cô không rõ, cô chỉ biết lúc gặp bọn côn đồ, Vương Nghiêm là không tình nguyện cứu cô, người bảo anh ta cứu là Hạ Thư Trang, vì thế cô mới nhân cơ hội này muốn em ấy giúp.
Từ công ty đến nơi ở của Vương Nghiêm, Hạ Thư Trang nghe Dương Mộ Anh nói muốn giúp Vương Nghiêm nên rất nhiệt tình kể rất nhiều chuyện của Vương Nghiêm cho cô nghe. Sau khi kể xong, em ấy rút ra kết luận.
“Nếu năm đó anh ấy không bị người ta hại thì trong lúc đua xe sẽ không bị tông mạnh như vậy, còn gây tổn thương đến cột sống, hại anh ấy trong ba năm không thể đua xe được nữa. Chị không biết đâu, cuộc thi năm ấy nếu đoạt giải, không những được nhận danh hiệu Thiên Vương, còn được nhận triệu nhân dân tệ đó, nếu có số tiền đó, mẹ của anh ấy sẽ được chửa khỏi bệnh, thật tiếc ...”
Dương Mộ Anh. –“Mẹ cậu ta bị bệnh gì?”
“Bệnh thoái hoá khớp đầu gối, là do làm việc nặng nhọc nên mới vậy, tuy mỗi tháng đều được chích thuốc nhưng mỗi lúc trời lạnh đều bị đau.”
Nói xong, Hạ Thư Trang rủ mắt, lẩm bẩm. –“Em thật không rõ, vì tiền người ta có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú, không những hại anh ấy mất đi sự nghiệp, còn hại mẹ anh ấy không có tiền chữa bệnh, còn ...”
Hạ Thư Trang không nói nổi nữa, Dương Mộ Anh biết em ấy đang thương tâm thay cho Vương Nghiêm, cô khẽ nói.
“Cái thế giới này, không phải chỉ cần có năng lực là chiến thắng tất cả, còn phải có thủ đoạn. Nếu mình thua người ta, dù là thua ở bất cứ hình thức nào, không nên trách lòng người hiểm ác, mà nên trách bản thân thủ đoạn thua xa người ta.”
Hạ Thư Trang đương nhiên hiểu ý Dương Mộ Anh, cô là vì không có nhiều thủ đoạn nên trong cuộc thi Bàn Tay Vàng, bị người ta đẩy xuống hạng bảy, trong khi trước đó đã có thông báo ngầm là mình nhận được hạng ba. Nhưng cô không oán trách ai cả, cô chỉ cần biết mình làm tốt là được.
Sau đó, hai người tiếp tục nói về cuộc sống sau này của Vương Nghiêm, đến khi xe dừng trước một xưởng sửa chữa ô tô khá nhỏ thì hai người xuống xe.