Công Ty Duyệt Duyệt.
Trước cửa công ty, lực lượng bảo vệ đang ngăn chặn đám phóng viên kí giả, các fan hâm mộ cùng atifan tụ tập khá nhiều, tình hình hỗn loạn khiến Dương Mộ Anh ngồi trong xe nhìn thấy cũng phải nhức đầu.
Hai ngôi sao đang toả sáng lại dính vào scanldal đồng tính, thế giới không bùng nổ mới là lạ, nếu chuyện đồng tính xảy ra vào hai năm sau thì còn đỡ, bởi lúc đó chính phủ không khắc khe cấm kỵ nhiều như vậy, đôi bên còn có thể công khai kết hôn, nhưng mà, hai người họ nào có phải đồng tính?
Dương Nặc đau lòng nhìn cô, rất muốn ôm cô vào lòng nhưng anh vẫn nhịn được, anh đưa tay vỗ vai cô an ủi. Dương Mộ Anh nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ theo kiểu người mới vừa trải qua cơn sốt nặng của anh, thật muốn phì cười. Tay nghề của Hạ Thư Trang rất xứng được ở vị trí thứ nhất.
Tâm tình dịu lại, cô nhìn lướt qua mọi người, lạnh nhạt nói. –“Đi thôi, diễn một màn thật tốt cho bọn họ xem.”
Bốn người vừa bước xuống xe, các phóng viên kí giả ào ạt chạy tới, lực lượng bảo vệ xông tới cản đám người phóng viên kí giả lại, bọn họ không xông tới được liền bắt đầu hò hét, máy ảnh hướng về mấy người Dương Nặc nhấp nháy liên tục.
“Dương Nặc, anh giải thích như thế nào về bài báo đăng ảnh của anh cùng Như Tử Kỳ bí mật đến khách sạn?” – Một phóng viên mắt hí nói.
“Dương Nặc, có phải anh cùng Như Tử Kỳ đến khách sạn để phát sinh quan hệ hay không?” – Một phóng viên nam trắng trợn nói.
“Dương Nặc, có phải anh là người đồng tính hay không?” – Một nữ kí giả lớn tiếng nói.
Mọi người chen lấn dồn mấy người Dương Nặc vào rào cản, có vài người đưa tay muốn kéo Dương Nặc ra ngoài nhưng bị lực lượng bảo vệ kịp thời ngăn cản. Dương Mộ Anh thấy không thể nói lý với mấy người này, cô nháy mắt ra hiệu với Dương Nặc để tiến hành kế hoạch A.
Chợt, Dương Nặc kéo Dương Mộ Anh vào lòng, kèm theo một tiếng. –“Bộp.”
Tiếng kêu rất nhỏ nhưng mọi người đều kinh sợ không còn ồn ào nữa. Tất cả đều trợn mắt nhìn sau lưng Dương Nặc, một quả trứng gà nát bét chảy xuống từ gáy của anh, Dương Mộ Anh giật mình, còn chưa lên tiếng đã có thêm vài cái trứng bay tới, sau đó là hàng loạt từ ngữ chói tai vang lên.
“Dương Nặc, anh làm chúng tôi rất thất vọng, chúng tôi sẽ không thần tượng anh nữa đâu.” – Một fan hâm mộ khóc lóc nói.
Một fan nữ khác trừng mắt với Dương Nặc, hừ lạnh nói.–“Không ngờ nam thần mà chúng tôi luôn tôn sùng lại là một người đồng tính.”
“Thì ra nam thần là một con bóng chúa... haha....”– Một atifan cười lớn nói.
“Hình tượng nam thần mà mọi ngừơi ngưỡng mộ đây sao? Thật thất vọng nha.” – Một atifan khác mỉa mai nói.
Dương Mộ Anh tức giận siết chặc nắm tay, cô lạnh lùng nhìn những fan hâm mộ từng hết lòng yêu thích anh, không nghĩ, khi anh có chút scandal không rõ ràng, bọn họ không những quay lưng lại với anh, còn hùa theo mấy người atifan châm chọc mỉa mai anh, đây mà là fan hâm mộ sao?
Dương Mộ Anh liếc nhìn hai cô gái vừa mắng anh, cô chợt phát hiện ánh mắt hai người họ rất lạ, còn có cả giác quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu thì phải?
Trong đầu Dương Mộ Anh loé lên tia sáng, cô nhếch môi cười lạnh, trong mắt loé tia hàn quang nhìn chằm chằm vào hai cô gái kia khiến bọn họ lạnh sống lưng, cô gái đang khóc cũng im bặt.
Dương Nặc một lòng che chở cho Dương Mộ Anh, để cô không bị chọi trứng nên anh không thấy trong mắt cô nổi lên sát khí. Dương Mộ Anh cảm nhận ấm áp của anh, cô bình tĩnh lại, đẩy nhẹ anh ra, không nhìn hai cô gái kia nữa, cô nhìn sang nam phóng viên mắt hí khi nãy đặc câu hỏi, mỉm cười lịch sự nói.
“Không biết anh làm ở toà soạn nào?”
Nam phóng viên. –“Tôi ở toà soạn Ly Trung, cô quản lý, việc Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ đi đến khách sạn, cô có biết hay không? Cô có cảm nhận gì về việc này hay không?”
Dương Mộ Anh không trả lời nam phóng viên, cô đưa tay ra, lạnh đạm nói. –“Tôi vẫn chưa xem bài báo của ngày hôm nay, anh có thể cho tôi mượn một tờ được không?”
Nam phóng viên nhanh nhẹn đưa tờ báo cho Dương Mộ Anh, cô tỉ mỉ xem, trên mặt báo đăng bức ảnh Như Tử Kỳ dựa vào người Dương Nặc là lúc bọn họ ở bãi đậu xe của nhà hàng Tử Lan, khi đó Vương Nghiêm và Thẩm Thiên Thanh đi lấy xe, Hạ Thư Trang cùng Kim Hoa cũng đi mất, chỉ còn cô và Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ.
Phải nói người chụp rất biết chọn góc chụp, Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ đứng ngay cây cột lớn, mà cô, đứng kế Dương Nặc, vì thân hình anh cao to nên đã che mất cô, chỉ để lại một chút quần áo nhưng không ai để ý tới.
Điểm kỳ lạ ở chỗ là tiêu đề lại ghi bãi đậu xe khách sạn Pink chứ không phải bãi đậu xe của nhà hàng Tử Lan, là vì góc chụp quá hẹp nên mới có thể hàm hồ đăng lên hay là có người cố ý muốn vu khống hai người họ?
Dương Mộ Anh nhìn nam phóng viên. –“Báo này là do toà soạn anh đăng?”
“Đương nhiên...”
“Bài báo này là do anh viết.”
Nam phóng viên chưa nói hết câu, Dương Mộ Anh đã cắt lời hắn. Nam phóng viên có cảm giác bất an nhưng cấp trên đã giao phó, xong việc thì hắn sẽ được lên chức, mọi việc cũng an bày thoả đáng nên hắn không sợ, vỗ ngực nói.
“Đó là lẽ đương nhiên.”
“Vậy nơi anh chụp là bãi đậu xe của khách sạn Pink chứ không phải bãi đậu xe của nhà hàng Tử Lan?”
Đôi con ngươi của nam phóng viên co rút, sống lứng toát mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước bọt, hùng hồn nói.
“Cô nói cái gì vậy? Đây là tôi chụp ở khách sạn Pink, làm sao có thể là bãi đậu xe nhà hàng Tử Lan, cô đừng nói bậy.”
Dương Mộ Anh hừ lạnh. –“Tám giờ sáng ngày hôm qua, chúng tôi được tổng giám đốc Duyệt Duyệt mời đến nhà hàng Tử Lan dùng bữa, với lý do chúc mừng thành công của Dương Nặc cùng Dương Thiệu Minh, đồng thời cũng là tiệc chào mừng Như Tử Kỳ đến công ty làm khách, tiệc tan lúc giờ, chúng tôi xuống bãi đậu xe.”
Cô đi tới trước mặt nam phóng viên, nhìn sâu vào mắt hắn. –“Lúc đó, tôi đứng chung với Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ đợi lái xe của tôi và quản lý Thẩm Thiên Thanh đến, có lẽ vì thân người nhỏ bé nên chỉ dính chút quần áo trong tấm ảnh này.”
“A... đúng là có chút quần áo khác màu trong này.” – Một fan hâm mộ lớn tiếng nói.
Các fan khác bắt đầu xôn xao bàn luận, nam phóng viên thấy tình hình không ổn, hắn tức giận nói với Dương Mộ Anh.
“Như thế có thể chứng minh được điều gì? Có khi Dương Nặc và Như Tử Kỳ đi khách sạn, mà cô nói cô cũng có mặt, vậy chẳng lẽ các người chơi P.”
Tiếng cười vang lên không ít, Dương Mộ Anh chẳng hé mắt nhìn, cô vẫn chăm chú nhìn nam phóng viên, nói tiếp.
“Có thể chứng minh chứ? Ở đây có một chiếc xe, bảng số xe nhìn rất rõ, trong xe còn có người, chỉ cần tìm được chủ chiếc xe là có thể chứng minh lời tôi nói có thật hay không?”
Nam phóng viên sửng sốt nhìn kỹ tờ báo, quả thật có một chiếc xe, còn có người ngồi bên trong. Trên trán chảy không ít mồ hôi lạnh, sao hắn không quan sát kỹ một chút cơ chứ? Bất quá, hắn có người chống lưng nên không sợ.
“Chứng minh được thì sao? Có khi hai người họ rời khỏi nhà hàng Tử Lan rồi đi đến khách sạn Pink thì sao? Cô là quản lý của Dương Nặc, đương nhiên sẽ đứng về phía cậu ta, chúng tôi làm sao tin lời của cô được đây?”
Dương Mộ Anh nhướn mày. –“Vậy ý anh là tấm hình này anh chụp ở nhà hàng Tử Lan chứ không phải khách sạn Pink?”
Không đợi nam phóng viên lên tiếng, Dương Mộ Anh cười lạnh nói tiếp. –“Lời nói của anh thật mâu thuẫn, một phút trước, anh nói tấm hình này là do anh chụp được ở khách sạn Pink, bây giờ anh lại nói anh chụp ở nhà hàng Tử Lan. Anh là phóng viên, ngay cả tấm ảnh do chính tay mình chụp vào thời điểm nào cũng nhầm lẫn, thế anh lấy chứng cớ gì chứng minh Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ có mối quan hệ khiếm nhã?”
Dương Mộ Anh nở nụ cười trào phúng. –“Là một phóng viên, còn làm trong một toà soạn lớn, trí nhớ lại kém như vậy, tôi thấy anh nên đi học lại đạo đức nghề nghiệp đi, nếu không sẽ làm mất mặt giới báo chí đó.”
Nam phóng viên bị Dương Mộ Anh nói nghẹn họng, anh nhìn nữ kí giả nháy mắt, nữ kí giả nhanh miệng nói.
“Chị quản lý, chị nói giờ sáng hôm qua chị và Dương Nặc, Dương Thiệu Minh, Như Tử Kỳ được tổng giám đốc Duyệt Khải Phàm mời đến nhà hàng Tư Lan, đến giờ mới rời đi, vậy trong thời gian đó các vị đi đâu? Có ai làm chứng hay không?”
“Cô đang hỏi cung đấy à?” – Trịnh Thanh Tâm nhịn không được lên tiếng.
Nữ kí giả cười cười. –“Chúng tôi chỉ làm đúng chức trách của một nhà báo, tìm đến ngọn nguồn của sự thật, vì vậy chúng tôi mong Dương Nặc có thể đưa ra một lời giải thích thuyết phục, để chứng minh hai người chỉ là quan hệ ở mức bạn bè, đương nhiên, nếu việc này là do có người đặc điều nói bậy, chúng tôi sẽ đăng báo xin lỗi hai người họ và đính chính lại tin đồn.”
Dương Mộ Anh nhếch môi cười, cô nhìn xuyên qua đám người phía sau, Mộc Yên đang đứng nhíu mày nhìn bọn họ, khi thấy cô nhìn cô nàng, Mộc Yên tin mắt hiểu ý.
Mộc Yên đến công ty Duyệt Duyệt từ sớm nên nhìn thấu hết tất cả, chỉ có điều, cô nàng không biết kế hoạch của Dương Mộ Anh, chỉ đơn thuần nghĩ mình đến đúng lúc giải vây cho Dương Nặc nên khi thấy Dương Mộ Anh nhìn mình cầu cứu, cô nàng ngay lập tức đi tới trước mặt nữ kí giả, lớn tiếng nói.
“Tôi có thể chứng minh, những lời chị Mộ Anh nói đều là sự thật.”
Trong giới showbiz, việc ngôi sao có riêng một đội ngũ fan hâm mộ là điều cả thế giới đều biết, việc người cầm đầu nhóm fan này cũng nằm trong phạm vi hiểu biết của nhóm người phóng viên kí giả nên khi Mộc Yên xuất hiện, nhóm fan hâm mộ nãy giờ bàn tán xôn xao lập tức im bặt, nghe xong lời cô nàng nói, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nam phóng viên nay đã run đến mức đứng không nổi nữa.
Nữ kí giả ảo não chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nam phóng viên. Đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ả bây giờ đã thấm thía câu nói này rồi.
Nữ kí giả cười ôn hoà nhìn Mộc Yên. –“Bạn gái này, tôi biết bạn là fan cuồng của Dương Nặc nhưng không thể vì thế mà nói sai sự thật, đổi trắng thay đen.”
Mộc Yên bĩu môi. –“Tôi nói đều là sự thật, khoảng giờ trưa ngày hôm qua, tôi đến trước chung cư của anh Dương Nặc, thì thấy anh ấy trượt chân té xuống hồ nước, anh ấy còn kéo theo chị Mộ Anh té theo, sau đó tôi và chị Mộ Anh đưa anh ấy lên phòng để nghỉ ngơi, có bác bảo vệ làm chứng, cùng với mấy người hàng xóm của anh ấy nữa nha.”
Mắt nữ kí giả loé tia sáng, ả chớp đúng thời cơ hỏi. –“Vậy thời gian sau đó em ở lại hay ra về?”
Mộc Yên ăn ngay nói thật. –“Đương nhiên là đi về, ở lại làm gì a? Có chị Mộ Anh chăm sóc anh ấy là tôi đã an tâm, tôi dù là fan của anh ấy nhưng cũng không thể quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi, nhất là khi anh ấy đang phát sốt.”
“Vậy lúc đó Dương Nặc có gặp gỡ Như Tử Kỳ hay không? Làm sao ai có thể chứng minh được?”
Mộc Yên rối rắm, chợt, cô nàng nhíu mày nhìn nữ kí giả. –“Tôi cảm thấy rất lạ, sao chị cứ muốn Dương Nặc và Như Tử Kỳ xảy ra quan hệ mờ ám thế? Chị là kí giả, nên tìm ra sự thật chứ không phải tạo ra sự thật, chị làm vậy là có mục đích gì đây?”
Dương Mộ Anh cười lạnh nói. –“Theo điều luật của bộ luật hình sự, tội vu khống xúc phạm danh dự của người khác, nhẹ thì ở tù một năm, còn nặng thì bảy năm, nếu là phạm tội có tổ chức, cái này phải xem luật sư của Dương Nặc giải quyết ra sao mới biết được.”
Nữ kí giả nhìn Dương Mộ Anh, lạnh lùng nói. –“Dương Mộ Anh, cô bệnh vực Dương Nặc như vậy, không lẽ cô có ý gì với cậu ta sao? Tôi biết được căn phòng cô đang ở nằm cùng tầng với Dương Nặc, vậy cô có thể cho mọi người biết, vì sao lại chọn ở gần phòng Dương Nặc hay không?”
Dương Mộ Anh cười hắt ra, nhìn nữ kí giả đầy châm chọc. –“Thứ nhất, tôi là quản lý của cậu ta, ở gần cậu ta rất tiện cho việc trao đổi công việc hàng ngày. Thứ hai, tôi mua căn phòng đó trước lúc Dương Nặc chuyển tới, và cuối cùng là, tôi muốn hỏi cô, có phải cô đã đi lạc đề rồi hay không?”
Mọi người cười phá lên, có không ít phóng viên kí gỉa ở toà soạn khác không khách khí khinh bỉ châm chọc vài câu, nữ kí giả tức giận đỏ cả mắt, ả nhìn Mộc Yên lớn tiếng nói.
“Cô và bọn họ đã cấu kết với nhau, Dương Nặc và Như Tử Kỳ chắc chắn đã xảy ra quan hệ, bọn họ là đồng tính. Hiện tại Như Tử Kỳ không xuất hiện, cậu ta chắc hẳn đang ở khác sạn nào đó, chỉ cần tìm được cậu ta thì có thể chứng minh tất cả.”
“Là tôi cấu kết với bọn họ hay là cô cấu kết với tên phóng viên mắt hí này? Và hai cô gái kia nữa” – Mộc Yên chỉ tên nam phóng viên và hai cô gái đã sợ đến mức co rúm người.
Lúc này, mọi người mới chú ý tên nam phóng viên, fan hâm mộ xếp thành vòng tròn quay quanh hắn, còn hai cô gái bị nhóm atifan nắm đầu không cho chạy. Nữ kí giả thầm hô không xong, ả muốn nhân lúc mọi người không chú ý tới ả mà bỏ chạy, không ngờ bị Mộc Yên chụp tay lại, cô nàng cười lạnh nói.
“Có lẽ chúng ta nên đến cục cảnh sát một chút, để xem chú của tôi thẩm vấn mấy kẻ chuyên vu khống người khác như thế nào đây?”
Nói xong, Mộc Yên gật đầu với Dương Mộ Anh, rồi cùng nhóm fan hâm mộ lôi mấy tên tiểu nhân kia đi.
Các phóng viên kí giả khác bàn luận về hành vi của mấy người kia một lúc, sau lại tiếp tục hỏi Dương Nặc về Như Tử Kỳ, muốn biết cậu ta ở đâu.
Dương Mộ Anh thấy đã đến lúc, cô kéo nhẹ tay Dương Nặc, anh hiểu ý, bày ra bộ dạng mệt mỏi, khổ sở, sau đó ngã nhào xuống đất. Dương Mộ Anh hét toán lên, cô cùng Hạ Thư Trang đưa Dương Nặc lên xe đi mất, để lại Trịnh Thanh Tâm khổ sở đối mặt với một đám sói dữ đang ồ ạt đưa micro cùng máy ảnh về phía cô nàng.
...............................
Trong nhà kính lớn.
Một phụ nữ độ tuổi bốn mươi vận bộ váy vàng nhạt, mái tóc xoăn dài, nước da trắng nõn, khuôn mặt sắc xảo không phấn son, người phụ nữ đang dạy bảo hai đứa bé trai giống nhau như đút đang vụn về xới đất, nụ cười của người phụ nữ toát lên vẻ dịu dàng xinh đẹp.
Dương Mộ Anh nhìn khung cảnh hài hoà của ba mẹ con, cô nở nụ cười ôn hoà. Người quản gia đứng kế bên, cung kính nói.
“Thưa phu nhân, Dương tiểu thư đã đến.”
Người phụ nữ dừng động tác, nhìn hai đứa con trai bảo bối, ôn nhu nói. –“Hôm nay mẹ có làm bánh puddinh cho các con, các con theo bà quản gia đi rữa tay rồi hãy ăn, nghe chưa?”
“Dạ.” – Hai đứa bé đồng thời lên tiếng, phủi sạch đất trên tay, chạy tới trước mặt Dương Mộ Anh, non nót nói.
“Em chào chị ạ.” – Rồi đi theo bà quản gia vào trong nhà lớn.
Dương Mộ Anh nhìn hai đưa bé đi khuất, cô thu lại nụ cười nhìn người phụ nữ kia, thấy bà ta đi đến bồn nước nữa tay, bên cạnh có người hầu cầm khăn đứng sẵn, bà ta nhìn Dương Mộ Anh, lạnh nhạt nói.
“Ngồi đi, cô muốn uống gì?”
“Cho tôi trà là được.”
Nói xong, Dương Mộ Anh không khách khí ngồi xuống, lập tức có một người hầu khác đem trà đến, cô cầm tách trà nhẹ thưởng thức, người phụ nữ cũng ngồi xuống, bà ta nhấp một ngụm trà, nhìn Dương Mộ Anh.
“Nói đi, rốt cuộc cô muốn gặp tôi là vì chuyện gì?”
Người ngồi trước mặt Dương Mộ Anh không ai khác là Diệu Nhan vợ của Tôn Dịch, bà là một nữ doanh nhân có tiếng trong giới thượng lưu, kết hôn lúc hai mươi tuổi nhưng gần bốn mươi mới sinh được hai đứa con trai. Sau này, bà rút lui khỏi giới kinh doanh để một lòng chăm sóc hai đứa con trai bảo bối, toàn bộ việc quản lý trong công ty đều giao lại cho Tôn Dịch, một kẻ bề ngoài lịch sự nho nhã nhưng bên trong đã thối nát không bằng đống phân.
Dương Mộ Anh đã nghĩ thật kỹ, chỉ có thể nhầm vào Diệu Nhan, vì với năng lực của bà ta, muốn thâu tóm lại quyền lực của Tôn Dich là điều không khó, chẳng qua, không biết bà ta có chịu hợp tác hay không? Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Dương Mộ Anh mỉm cười. –“Tôn phu nhân không thích vòng vo, tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề, hôm nay tôi đến đây là vì mong muốn Tôn phu nhân có thể giúp tôi, quản chặt Tôn giám đốc một chút, đừng để ông ta ra ngoài gây hại đến người khác nữa.”
Diệu Nhân nghe cô nói, động tác uống trà vẫn bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không động, có lẽ bà ta đã biết con người của chồng bà là như thế nào nên mới có biểu hiện như vậy.
“Tôi chỉ là một người nội trợ, quản lý chuyện trong nhà cùng chăm sóc con cái, chồng của tôi ở ngoài làm gì? Tôi không quản được... cô có thể đi.”
Diệu Nhan đứng dậy, vuốt ve cánh hoa lan tím. Dương Mộ Anh đi đến đứng song song với Diệu Nhan, cô vuốt nhẹ cánh hoa tím đã héo, thâm ý nói.
“Đoá hoa này đã khô héo từ lâu, Tôn phu nhân không cần tiếc nuối, vì một đoá hoá mà bỏ cả rừng hoa...”
Nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Diệu Nhan, Dương Mộ Anh không sợ hãi, nói tiếp. –“Tôi có một cậu chuyện muốn kể cho Tôn phu nhân nghe, Tôn phu nhân có hứng thú hay không?”
Diệu Nhan hừ lạnh, không trả lời. Dương Mộ Anh xem như bà ta đồng ý nghe, cô bắt đầu kể.
“Nhà tôi có nuôi một con chó cái và một con chó đực, chúng rất yêu thương lẫn nhau, nhưng ngặt nỗi con cái đã lớn tuổi nhưng không sinh được con, đến khi sinh được thì luôn một lòng chăm sóc con, bỏ mặc con đực, con đực buồn bã đi tìm thú vui khác, ngay cả khi thú vui ấy là tìm một con đực khác giao phối, nó cũng thấy sung sướng, khi con cái phát hiện thì đã quá muộn, con cái tự trách bản thân vì con mà bỏ quên con đực, nên không ngăn cản hành vi không bằng đống phân của con đực, cứ thế kéo dài mãi mãi.”
“Mãi mãi sao?” – Diệu Nhan lẩm bẩm.
Dương Mộ Anh cười khẩy. –“Đương nhiên là không, vì tôi cảm thấy rất chướng mắt nên đã dùng một phương pháp hữu hiệu, khiến con đực suốt đời không đi tìm thú vui đó nữa?”
Mắt Diệu Nhan loé sáng. –“Biện pháp gì?”
“Đem đến bệnh viện thú y, cắt bỏ... nhưng tôi biết Tôn phu nhân biết cách xử lý tốt hơn tôi nhiều.” – Dương Mộ Anh thong dong ngắt đi đoá hoa bị héo vứt xuống giỏ rác bên cạnh.
Diệu Nhan sửng sốt, lát sau, bà che miệng cười, liếc mắt nhìn cô, nói. –“Dương Mộ Anh, cô thật thú vị.”
Dương Mộ Anh đi đến ghế ngồi xuống, uống ngụm trà, lạnh lùng nói. –“Mọi người đều có thứ mình muốn bảo vệ, tôi cũng không ngoại lệ... Tôn phu nhân, bà đã có hai cậu con trai vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, tôi tin với cách chăm sóc dạy bảo của Tôn phu nhân, tương lai sau này của hai đứa bé sẽ vượt xa mọi người trong giới thượng lưu.”
Dương Mộ Anh cười khẽ. –“Có điều, là phúc hay là hoạ, còn phải xem tình thương của Tôn phu nhân đối với hai đứa bé lớn hơn hay tình yêu đối với chồng lớn hơn.”
Không gian im lặng, Dương Mộ Anh lặng lẽ nhìn Diệu Nhan đang trầm tư suy nghĩ, cô biết những lời mình nói khiến bà ta động tâm, không một người vợ nào không yêu chồng mình, cũng không có một người mẹ nào không yêu thương con cái, chỉ là, khi phải lựa chọn một người chồng thối nát cùng hai đứa con trai đáng yêu ngoan ngoãn, một người thông minh như Diệu Nhan ắt hẳn sẽ biết cách làm như thế nào.
Thời gian trôi qua khá lâu, khi Dương Mộ Anh cho là mình thua thì Diệu Nhan lại cho cô một liều thuốc cứu mạng.
“Tôi biết mình phải làm gì? Cô có thể về.”
Dương Mộ Anh cười thầm trong lòng, cô cũng không quấy rầy bà ta nữa, cô đứng dậy đi tới trước mặt Diệu Nhan, chân thành nói.
“Cảm ơn Tôn phu nhân thành toàn, sau này có cần giúp gì, nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Diệu Nhan khoát tay. –“Không cần, nếu có thời gian, lâu lâu đến đây thăm bọn trẻ, tôi thấy bọn nó khá thích cô.”
Dương Mộ Anh vui vẻ, có thêm đồng minh là điều cô không bao giờ từ chối, vì thế mỉm cười. –“Tôi nhất định sẽ đến, tạm biệt Tôn phu nhân.”
Đợi Dương Mộ Anh đi khuất, Diệu Nhan gọi bà quản gia đến, lạnh lùng phân phó. –“Gọi điện cho phó giám đốc Hoàng, bảo ông ta đến đây.”
Bà quản gia cung kính gật đầu, sau đó đi mất. Diệu Nhan nhìn vườn hoa lan màu tím, tâm tình rơi xuống đấy vực nhưng khi nghe tiếng cười khúc khích của hai đứa con trai bảo bối, bà liền xoá đi tất cả không vui trên mặt, bước chân khoan thai đi vào trong nhà chính.