Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân quả báo ứng, gieo gió gặt bão.
Lần này rốt cuộc đến phiên tôi gặp báo ứng.
Vào một đêm khuya nào đó, sau khi biết tin tôi gặp tai nạn từ Lục Thiên Húc, mẹ tôi lập tức dùng video call tiến hành một đợt dạy dỗ nghiêm khắc, khiến tôi cả đời khó quên, mẹ còn tuyên bố, nếu sau này tôi không chịu nghe lời Lục Thiên Húc, mẹ sẽ tức khắc đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi.
Tôi gật đầu phụ họa, trong lòng cười thầm, nếu mẹ biết con sói đuôi to Lục Thiên Húc kia chính là đầu sỏ khiến họ Kỷ chúng ta đoạn tử tuyệt tôn, mẹ còn coi trọng anh ta như vậy không?
Nông cạn! Quá nông cạn!
Tôi tắt video, lầm bầm liếc Lục Thiên Húc.
Dưới sự giật dây trợ oai của Quý Chaien, Lục Thiên Húc hủy bỏ kế hoạch du lịch miền đông nước Mỹ, tôi bất mãn nhìn anh ta, oán khí tận trời, anh ta thì lại trịnh trọng nói: “Nếu như một tháng trước em không tự ý lái xe ra ngoài, bây giờ chúng ta đang trên đường tới New York.”
Cho dù tức muốn té khói, tôi cũng chỉ có thể buồn bã ủ rũ nhìn anh ta, uất ức bán cái manh: “Moa moa.”
“Ha ha.” Cái từ ha ha sang chảnh đã lâu không gặp làm tôi giật cả mình.
Tôi tự biết đuối lý, lặng lẽ cúi đầu chọt kiến.
Về việc Cửu Nhật đại đại thay đổi phong cách mỗi ngày, tôi đã quen dần rồi, thông thường vào những lúc như thế, dựa theo tác phong không hú trước một tiếng của anh ta, áp dụng các biện pháp đáp trả khác nhau mới là cách giải quyết hiệu quả nhất.
Đối mặt với Lục Thiên Húc cao ngạo, tôi chỉ cần giả bộ làm cô vợ nhỏ, sau đó bán cái manh là ổn.
Kỳ nghỉ hè vừa đến, với tư cách là một làng đại học, thị trấn A người đi nhà trống chỉ trong một đêm, ai nên về nhà thì về nhà, nên đi chơi thì đi chơi, Quý Bảo Phàm cùng chồng mình về nước, mà ngay cả hoàng tử tiệc tùng B cũng trở về đất nước Ả rập thổ hào của cậu ta, trước khi đi còn tiếc hùi hụi nói: “Tôi thật không nỡ xa Kỷ Bát.”
Đối với tình (tình) đồng chí (yêu) giữa cậu ta và Kỷ Bát, tôi cũng không muốn nói nhiều, chung quy chỉ là sự tích về tình yêu say đắm vượt qua ranh giới chủng tộc giữa loài người và súc sinh mà thôi, trong cuộc tình này loài người là Kỷ Bát, súc sinh là B.
Nếu tôi không phải là bố ruột của Kỷ Bát, có khi tôi sẽ thanh toàn cho bọn họ.
Thế nhưng, sao tôi có thể để con trai mình và súc sinh làm bạn suốt ngày chứ.
Vì vậy tôi tát văng tay B đang rờ mó Kỷ Bát, lạnh lùng nói: “Đừng hòng đưa con tôi đi, cậu chơi không nổi đâu.”
Cậu ta bất đắc dĩ nhún vai, nói với Lục Thiên Húc: “Tên thần kinh này nên giáo dục lại.”
Sau đó cậu ta khinh bỉ xách mông đi mất.
Kết quả Lục Thiên Húc thật sự giáo dục tôi, tôi bị Lục Thiên Húc và Quý Bảo Phàm cộng thêm mẹ tôi hạ lệnh cấm túc, thậm chí ra khỏi cửa cũng phải có Lục Thiên Húc đi cùng, theo lời bọn họ nói: bọn họ không bao giờ tin tôi ra ngoài một mình sẽ không làm thiêu thân nữa.
Tôi cảm thấy tức ngực hết sức, đúng là càng sống càng đi lùi, chẳng khác gì học sinh tiểu học bị cấm cửa.
Nhìn dòng người thưa thớt trong thị trấn, quả là tức cảnh sinh buồn.
Chẳng qua buồn chưa tới ba giây, kỹ năng tự vui tự sướng của tôi nháy mắt buff đầy máu cho tôi.
Tôi lại biến thành một chiến sĩ thuộc về D.
Vị trí ba chủ nằm ở góc bên phải box AS lại quay về trình tự “Thủy Vương Meo” “Cửu Nhật” “Nhóm quản lý box AS”.
Không phải tôi tự khen tự chém, nhưng việc tôi trở về có thể xem là một cơn sóng nhỏ ở Tieba, box AS đua nhau khua chiêng gõ trống, các loại post như “Hân hoan nghênh đón Meo đại trở về ~(≧▽≦)/~” “Không thể mất ông được w( 口 Д 口)w” “Cưới nhau! Cưới nhau! Cưới nhau đi!” ùn ùn kéo đến.
Điều này làm tôi cảm thấy các thành viên của mình mới đáng yêu làm sao, nhưng điều duy nhất khiến tôi muốn đánh chết bọn họ là, trong thời gian tôi ẩn thân và Lục Thiên Húc không chú ý quản lý, box AS đã bị mấy bà hủ nữ trong nhóm quản lý đầu độc thành một căn cứ gay cỡ lớn.
Đây là chuyện tôi không thể chấp nhận được, box AS vốn là diễn đàn giao lưu về AS, trước đây post hủ chỉ chiếm tỉ lệ :, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nếu tỉ lệ là : như hôm nay, tôi cảm thấy mục đích tồn tại của box AS có vẻ đã lẫn lộn đầu đuôi, huống chi không ít nam đồng chí cũng bắt đầu oán than ngập trời, tôi cảm thấy đây không phải là hiện tượng có lợi cho sự phát triển của box.
Tôi chợt nghĩ, chuyện giữa mình và Lục Thiên Húc không hẳn hoàn toàn mang đến ảnh hưởng tích cực cho box AS, trái lại, có khi ảnh hưởng tiêu cực của nó càng nặng nề hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, các thành viên thật lòng yêu AS sẽ xuất hiện nguy cơ sống sót, bị đám hủ nam hủ nữ này đầu độc từng người một, cuối cùng box AS sẽ trở thành cảnh phim Resident Evil, từng con zombie bệnh hoạn vui vẻ nhảy nhót trong box…
Nghĩ đến đây, tôi nổi hết cả gai ốc.
Vậy nên việc đầu tiên của quan mới phục chức tôi đây chính là, hạ lệnh cấm hủ, nghiêm cấm box AS xuất hiện bất kỳ post hủ nào, nhất là về CP giữa tôi và Lục Thiên Húc.
Nhưng mà tôi nào phải người không thấu tình đạt lý như thế, tôi mở một “Căn cứ hủ chính thức của box AS”, ba chủ là Dấm Lượn và Nắp Nồi, còn có một ID tên “Vợ chồng Cửu Meo”…
Tôi có chút bối rối hỏi Dấm Lượn ba chủ thứ kia là trò gì, bả rất khoái trá nói cho tôi biết: trấn box.
Tôi mắng thầm một tiếng, sau đó nhắm mắt thuận theo.
Dù sao lệnh cấm hủ của tôi thật sự đã tổn thương mấy bả.
Dưới lệnh cấm sít sao nghiêm minh của tôi, trạng thái của box AS dần dần chuyển biến tốt, mặc dù có kha khá đồng bọn tỏ vẻ vừa yêu vừa hận đối với hành động của tôi, thế nhưng cũng không ít người vẫn thông hiểu và phối hợp với công tác quản lý box.
Điều này làm tôi hết sức vui mừng, nhịn không được muốn moa moa bọn họ.
Chỉ là, tôi đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bọn họ.
Đám nhân loại kia đúng là tùy cơ ứng biến như thần, bọn họ lại dám nhét trích đoạn trong truyện về CP Cửu Meo ở phần chữ ký.
Hễ là post có bọn họ trả lời, ai cũng có thể nhìn thấy mấy phần đuôi như sau:
Kỷ Meo á một tiếng ngã xuống bên chân Lục Cửu, mắt y sáng long lanh như sao, da thịt ửng đỏ như lá rụng mùa thu, giọng y nhỏ nhẹ mềm mại nói với Lục Cửu: “Tại hạ trúng mỵ độc, muốn mượn thân thể của thiếu hiệp để giải kịch độc, chẳng hay thiếu hiệp có thể đáp ứng tại hạ hay không?”
Cửu Nhật vớ lấy cậu em to tướng của mình, đâm thẳng vào cơ thể của Thủy Vương Meo, Thủy Vương Meo trợn to mắt như chuông đồng, phát ra một tiếng thở dài sung sướng, cậu nhẹ giọng ngâm nga, “Muốn, em muốn nữa”, Cửu Nhật cười ám muội, vỗ vỗ cặp mông tròn ủm trơn bóng của Thủy Vương Meo, trêu chọc, “Tiểu yêu tinh, hôm nay cho em ăn đủ.”
Meo: Ui ~ a ~ sắp sinh sắp sinh rồi.
Cửu: Vợ ơi, ráng lên em, anh nhìn thấy đầu của con nó rồi!
Meo: Á… ú… ớ...
Cửu: R a rồi ra rồi.
Meo: Tại sao… lại là một con Husky.
Cửu: X in lỗi vợ, anh quên nói cho em biết, anh là hậu duệ tộc chó.
Meo: V ậy… t ại sao là Husky?
Cửu: … …
Ông già: Thiếu chủ, ngài nói cho cậu ấy biết đi, tính cách của hậu duệ tộc chó đều theo dòng mẹ.
Ông già giơ tiểu thiếu chủ lên, đi tới trên vách đá dựng đứng, hô to với ngàn vạn hậu duệ tộc chó bên dưới: “Người này! Chính là tiểu thiếu chủ của chúng ta, K ỷ B át.”
=)))))
Tiểu Meo phun một búng máu lên người Tiểu Cửu, hơi thở mong manh nói: “ Anh yêu em hay yêu nó.” Tiểu Cửu hai tròng mắt ngấn nước: “Anh không bỏ xuống được, anh yêu em, nhưng mà anh không thể bỏ cậu ấy, em đừng rời xa anh.” Tiểu Meo giàn giụa nước mắt, cười tuyệt vọng: “Em hiểu rồi, buông ra, duyên phận giữa hai ta đã hết, vĩnh biệt.” Nói xong, Tiểu Meo nhảy xuống vực đá. “ Á!!! Không!!!!” Tiểu Cửu co quắp ngã xuống đất.
“……”
“……”
Xin lỗi, mỗi khi nhìn thấy mấy thứ kỳ diệu này, bao giờ tôi cũng nhịn không được mắng một câu đậu má.
Mặc dù trước đây tôi có thể đọc một vài đồng nhân Cửu Meo, nhưng phải sau mấy chục ngàn chữ làm nền của chủ thớt mới nhìn thấy những đoạn ngắn như trên, vì vậy ngẫm lại cũng không đến nỗi nào.
Thế nhưng hôm nay, những đoạn ngắn “đặc sắc” này bị bọn họ trắng trợn đặt ở phần chữ ký, một khi bọn họ nhún nhảy, ai cũng có thể bị đầu độc ngay từ cái nhìn đầu tiên, bọn họ hệt như một con zombie mang theo virus bên người, đi khắp chốn lây nhiễm cho nhân loại bình thường.
Đây quả là sự kiện khiến tôi ngũ giác giao thoa, thất khiếu chảy máu, tôi cảm thấy thế giới này ngập tràn zombie.
Ngũ giác giao thoa = giác quan giao nhau. Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Sau khi tôi ráng nín nhịn mặc cho đống chữ ký kia làm mình chóng mặt hoa mắt, rốt cuộc tôi hiểu được một điểm: tình bạn, mi đúng là tiểu yêu tinh hại người.
Hầy, ba chủ muốn đấu thắng thành viên, vừa nghĩ là thấy ngu xuẩn rồi.
Cho nên suốt kỳ nghỉ hè, tôi và các thành viên đều miệt mài đấu trí so dũng khí.
Với việc Căn cứ hủ chính thức của box AS ngày càng lớn mạnh, đám tội phạm IQ cao lũ lượt xuất hiện. Bọn họ vi phạm nội quy box cả ngoài sáng lẫn trong tối, giày vò tôi cả thể xác lẫn tinh thần, mỗi khi tôi không chú ý, bọn họ sẽ chui vào kẽ hở của nội quy box, nghênh ngang đăng thịt văn ở box AS, truyện nào cũng miêu tả hình ảnh tôi bị Lục Thiên Húc thao đến mất hồn mất vía một cách sống động.
Ngoài ra, có không ít loài người gửi thẳng địa chỉ của mấy hệ liệt SM trên cho Lục Thiên Húc, còn nhắn nhủ anh ta cố gắng lên, nếu Lục Thiên Húc thật sự làm theo đống truyện đáng xấu hổ kia, bọn họ còn dặn anh ta nhớ nhắn lại một câu ở chỗ đăng truyện, để cho bọn họ biết khổ cực của mình có giá trị.
Ban đầu tôi còn cười nhạo hành vi của bọn họ, nhưng rồi sau đó, khi Lục Thiên Húc lên Amazon mua một ít đạo cụ thần bí, tôi lập tức bi thảm phát hiện, mình không thể để bọn họ tự ý làm xằng làm bậy nữa.
Thật mẹ nó phát ốm, bởi vì tên Lục Thiên Húc hết lòng vì thành viên kia ấy thế mà làm theo…
Trong quá trình tình tiết của từng bộ H văn nhịp nhàng xuất hiện, Kỷ tiểu cúc càng ngày càng không chịu nổi gánh nặng.
Thể xác và tinh thần của tôi mệt lả, cuối cùng, tôi nhận thua.
Tôi hủy bỏ lệnh cấm hủ, ban hành lệnh giới hạn hủ, trong nháy mắt, cả box vui mừng, kẻ địch ngày trước lại trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của tôi.
Tôi lại ưu sầu cảm thán, tình bạn, mi đúng là tiểu yêu tinh hại người.
Tuy vậy, điều đáng ăn mừng chính là, thành viên box cũng hiểu nỗi khổ tâm của tôi, có ship cũng biết tiết chế, mặc dù Căn cứ hủ chính thức của box AS nghiễm nhiên biến thành một cái ổ thịt văn đầy H, nhưng mà box AS vẫn may mắn sống sót.
Tôi ôm Lục Thiên Húc vui vẻ hét to: Thành công, chúng ta thành công rồi!
Anh ta không nhúc nhích, chẳng nói gì, chỉ dùng bản mặt tê liệt nhìn tôi.
Tôi buông anh ta ra, bụm mặt, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.