Buổi chiều, trở lại quân doanh.
Quân quy nghiêm khắc, huấn luyện viên mang theo bao nhiêu người đi ra ngoài, nhất định phải mang bao nhiêu người trở về, nếu không chính mình cũng chịu nghiêm trọng xử phạt, cho nên vô luận Dư Kiều muốn vẫn là không muốn, cô đều phải trở lại quân doanh mới tính toán tiếp.
Ký túc xá, Diệp Tích Văn cùng Hạ Lạc Du có chút lo lắng nhìn Dư Kiều, từ khi trở về, Dư Kiều liền ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích gần một giờ, nói cái gì cũng không nói, chuyện gì cũng không làm.
Vừa mới đi tìm Lăng huấn luyện viên, lại trùng hợp anh ta cũng không ở trong phòng.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Tích Văn chạy chậm qua đi mở cửa, nghĩ thầm nếu là không phải Mộc Lân đã trở lại, lại không nghĩ tới, nếu là Mộc Lân, nơi nào còn cần gõ cửa mới có thể tiến vào.
Môn mở ra, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú của Dương Việt Bân cùng Cảnh Hữu Lam, sợ tới mức Diệp Tích Văn theo bản năng trong lòng nhảy dựng, sửng sốt một chút mới mở miệng.
"Các cậu như thế nào tới?"
"Chúng tôi tới gặp Mộc Lân tặng đồ.
" Dương Việt Bân đề đề trên tay kia mấy cái túi lớn, duỗi cổ nhìn bên trong, "Mộc Lân đâu?" Cậu như thế nào không thấy bóng người.
Diệp Tích Văn lắc đầu, "Tôi cũng không biết, Mộc Lân từ khi vừa trở về đã không thấy tăm hơi.
" Bởi vì lo lắng Dư Kiều, cho nên Diệp Tích Văn lúc ấy cũng không đi chú ý Mộc Lân, chờ đến cô nhớ tới, đã không biết Mộc Lân đi nơi nào.
"Như vậy a.
" Dương Việt Bân cảm giác sâu sắc đáng tiếc, theo sau đem mấy túi lớn đưa qua, "Kia này đó liền phiền cô đem này đó đồ ăn giao cho Mộc Lân, thuận tiện cùng cô ấy nói một tiếng, đồ vật cô ấy nhờ tôi mua không tìm thấy, cho nên này đó.
.
Liền tính là bồi thường.
" Nếu Mộc Lân không ở, kia bọn họ cũng liền chuẩn bị đi trở về.
"Nga.
" Có chút ngốc lăng lăng tiếp nhận, cả người nháy mắt trầm xuống.
Khá nặng a.
Còn cũng may các cô là lính, tuy rằng là nữ, nhưng là sức lực còn tính không tồi, có chút cố hết sức xách đi vào, đặt ở vị trí của Mộc Lân, nghĩ thầm khi nào cô ấy trở về.
Lúc này bên kia, ở căn cứ bí mật trong rừng của Mộc Lân cùng Cảnh Thần trong.
Vừa mới đi vào cửa, liền nghe được tiếng động bên trong đang mân mê thứ gì đó, bước chân hơi hơi khựng lại, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc bỗng nhiên cười nhẹ lên, bước chân bắt đầu biến nhẹ, theo bản năng nhanh hơn.
Phòng trong, trước hết ánh vào mi mắt, là một bóng dáng hơi mảnh khảnh, lúc này đang vô cùng chuyên chú làm cái gì.
"Anh đã trở lại.
" Thực bình tĩnh hỏi một tiếng, nhưng mà Mộc Lân vẫn chưa quay đầu lại.
"Ân.
" Thanh âm trầm thấp, phảng phất là từ đáy lòng chỗ sâu trong truyền đến, ngay cả đáy mắt, đều hiện lên thỏa mãn.
Anh đã trở lại.
Bất quá chỉ là một câu đơn giả, tại đây một khắc dừng lại ở trong lòng Cảnh Thần, lại phảng phất như là lời nói đẹp nhất mà đời này anh được nghe qua, trêu chọc lòng anh có chút tô tô ngứa, làm hơi thở cả người đều bắt đầu không tự giác biến nhu hòa rất nhiều.
"Cô đang làm cái gì?" Một bên hỏi, vừa đi lại gần Mộc Lân.
"Tôi đang bào chế thuốc.
" Mộc Lân đáp lại, ngôn ngữ giống như là lầm bầm lầu bầu, "Vừa mới tôi ở gần đây đi quanh, phát hiện nơi này có một chỗ có không ít dược liệu cũng không tệ lắm.
" Vừa vặn là thứ cô đang cần.
"Phải không.
" Tùy ý ở bên người Mộc Lân ngồi xuống, "Vậy là tốt rồi.
" Chỉ cần cô thích nơi này, vậy là tốt rồi.
"Ân.
" Mộc Lân nghiêng đầu hướng về phía bên cạnh đạm đạm cười.
Giờ khắc này, hai người đã không có anh tới tôi đi, ngôn ngữ chỉ còn lại bình đạm, hơi thở ấm áp quay quanh không bay đi.
.