Chuyện này không có khả năng đi!
Theo bản năng xoa xoa hai mắt của mình, Cảnh Hữu Lam còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi, đáng tiếc xoa nhẹ nửa ngày, trước mắt cảnh tượng lại như cũ chưa biến.
Anh cả anh minh thần võ của cậu, liền như vậy quật cường thẳng lăng lăng nhìn Mộc Lân.
Quả nhiên, bọn họ suy đoán là đúng, Cảnh Thần đối Mộc Lân cảm giác cùng thái độ, cùng người khác hoàn toàn không giống nhau.
Trong mắt anh cả có thể nhìn đến nữ nhân, không biết bác cả biết việc này sẽ cực kỳ vui vẻ, bởi vì rốt cuộc bọn họ không cần lo lắng con trai cùng nam nhân ở chung lâu rồi mà yêu nam nhân, trời biết bọn họ kinh hồn táng đảm nhiều ít năm.
Không thể không nói, bác cả nhà cậu ý tưởng là đầu tiên.
Đến nỗi lão gia tử, ở trong mắt Cảnh Hữu Lam, Cảnh lão gia tử kia tuyệt đối chính là một con cáo già thành tinh, hiện tại cậu cũng biết vì sao lão gia tử như vậy thích Mộc Lân, khó trách cậu cảm thấy lão gia tử xem Mộc Lân có điểm không thích hợp, quả thực không cần quá nhiệt tình, hiện tại ngẫm lại, hết thảy liền hoàn toàn thông thấu.
Kia chính là đem Mộc Lân trở thành cháu dâu tương lai đối đãi sao, có thể nào không nhiệt tình.
Bất quá, Cảnh Hữu Lam nhìn hai người đứng chung một chỗ; xem ra, hiện tại còn chỉ có thể xem như hoa rơi chưa có ý, nước chảy cũng chưa biết có tình.
Cảnh Hữu Lam cho rằng, Mộc Lân là một hoa hồng có gia, tuyệt đối không phải dễ theo đuổi như vậy.
Làm em trai, hiện tại lại là thường xuyên có thể cùng Mộc Lân sớm chiều ở chung , có lẽ, bọn họ có phải hay không cũng đến ngẫu nhiên hỗ trợ điểm lực; Mộc Lân quá lóa mắt, nếu chờ anh trai mình phát hiệm tiềm tàng yêu thích kia thật đúng là không biết được đến ngày tháng năm nào, đến lúc đó Mộc Lân bị người khác bắt đi rồi nhưng làm sao bây giờ? Chị dâu lợi hại như vậy, cậu nhưng không hy vọng liền như vậy không có.
Không thể không nói, làm em trai hiện tại đã bắt đầu hạt lo lắng.
Lúc này Mộc Lân cùng Cảnh Thần hoàn toàn không biết, Cảnh Hữu Lam đã có thể viết ra một tiểu thuyết trong đầu rồi.
"Suy nghĩ cái gì, như vậy nhập thần?" Mộc Lân tay nhỏ ở người nào đó trước mặt vẫy vẫy.
Cảnh Hữu Lam hoàn hồn, chạy nhanh lắc đầu, "Không có gì.
"
"Cấp, này hẳn là đồ cậu cần, bên trong dầu muối tương dấm, còn có đồ thổi lửa tất cả đều có, là tôi vừa mới ở phòng bếp mượn, dùng xong nhớ rõ còn trả lại.
" Mộc Lân từ Cảnh Thần trên tay tiếp nhận đồ vật đưa cho Cảnh Hữu Lam.
Cô này đã là lần thứ hai đã nhìn ra, tiểu tử này thật đúng là sợ Cảnh Thần, ở trước mặt anh ta ngoan giống như trẻ nhỏ.
Duỗi tay tiếp nhận, theo sau đối với hai người tiếp đón một tiếng liền xoay người bận việc đi.
Nhìn Cảnh Hữu Lam, Cảnh Thần ánh mắt nhàn nhạt, ngữ khí càng đạm, "Xem ra đem tiểu tử này đưa vào tới xác thật là đúng.
" Tên tiểu tử thúi này đích xác thiếu tôi luyện.
"Nguyên lai là anh đem cậu ta ném vào?" Mộc Lân phảng phất mới biết được, cô còn tưởng rằng là cảnh lão gia tử không quen nhìn Cảnh Hữu Lam mỗi ngày một bộ cà lơ phất phơ mới đưa người ném vào tới.
"Ân.
" Cảnh Thần gật đầu, "Tiểu tử này thiếu dạy dỗ.
" Trước kia ăn không được khổ, hiện tại xem ra, là tốt hơn rất nhiều, cho nên Cảnh Thần mới cảm thấy quyết định của mình là đúng, nếu vẫn luôn mặc kệ đi xuống, tiểu tử này tuyệt đối sẽ trở thành ăn chơi trác táng.
Bọn họ Cảnh gia nhưng không thu người mất mặt như vậy
"Có lẽ anh nói không tồi.
" Mộc Lân cười khẽ, nhấc chân chuẩn bị hướng về chỗ mọi người đi đến, lại vào lúc này, phía sau lại một lần vang lên thanh âm nghiêm túc lại nghiêm túc mang theo chấp nhất chuyên chúc của Cảnh Thần.
"Tôi không có ném.
".