Trở lại nhà họ Úc, Úc Tử Ân nói một tiếng với Úc Bảo Sơn đang bận rộn trong phòng bếp xong liền quay đầu đi lên lầu, bỏ rơi người phía sau ở trong phòng khách.
Nhàn nhạt liếc nhìn bóng dáng của cô, Đường Minh Lân kéo nhẹ khóe miệng, anh cũng không muốn so đo cùng cô, tự mình cởi áo khoác vén tay áo lên sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Quanh năm suốt tháng Úc Bảo Sơn khó có được một lần ở nhà, nhưng đối với Úc Tử Ân thì cực kỳ thương yêu, mặc dù công việc của ông rất bận rộn nhưng mỗi tháng đều rút ra - ngày để tự mình xuống bếp nấu cơm cho con gái bảo bối.
Đối với người cha giàu có mới nổi này của Úc Tử Ân, mặc dù Đường Minh Lân không có cảm tình gì nhưng cũng không ghét bỏ, cũng vì đã trải lần khủng hoảng kinh tế trước cho nên Úc Bảo Sơn đã bớt phóng túng hơn, lần đầu tư lớn cho một dự án vừa rồi quá nguy hiểm cũng đã nhận được sự giúp đỡ một ít từ con rễ, nên đối với việc làm cứu công ty đó ông rất tán thưởng người con rể này.
Có lẽ ông đã gả con gái bảo bối của mình vào đúng chỗ, chỉ tiếc là quan hệ hôn nhân giữa hai đứa nó bây giờ lại trở thành vật hy sinh cho lợi ích buôn bán, căn bản là không có hạnh phúc đúng nghĩa.
"Cha, con tới giúp cha!" Bước vào căn phòng bếp to như vậy, Đường Minh Lân nhìn thấy bóng dáng bận rộn của ông liền đưa tay ra giúp bưng cái mâm.
"Ai nha, phòng bếp nặng mùi khói dầu, con ở phòng khách chờ là được rồi, rất nhanh sẽ có cơm ăn mà!" Nghe được giọng nói của Đường Minh Lân, Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn anh một cái, lại không thấy con gái bảo bối tới đây, nên hỏi: "Ân Ân đâu?"
Tay bưng cái mâm khẽ dừng một chút, anh ngẩng đầu cười nhìn về phía Úc Bảo Sơn, "Ân Ân đã lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ, gần đây cô ấy tương đối bận rộn nên cũng không thể nào ngủ ngon, chuẩn bị cơm tối xong con sẽ đi lên gọi cô ấy xuống."
Bộ dạng lấy cớ này dần dà cũng trở nên thuận miệng, coi như mới vừa rồi hai người còn ở gây gổ, nhưng sau một khắc đối mặt với vẻ thật thà tươi cười của Úc Bảo Sơn, anh cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà duy trì đoạn hôn nhân có tiếng không có miếng này.
"Gần đây cha thật sự quá bận rộn nên cũng không có thời gian chăm sóc nó, mấy ngày trước cha có gặp nha đầu này ở Bắc Kinh, thấy nó gầy đi không ít, thật làm cho người ta đau lòng. Tiểu Lân à, về sau trong sinh hoạt con nhớ chú ý chăm sóc nó nhiều một chút, mặc dù tính khí của Ân Ân không được tốt, nhưng dù sao nó cũng là vợ của con, con hãy dành chút thời gian khuyên nhủ Ân Ân, đừng để cho nó giày vò mình như vậy nữa, gia đình ta cũng không phải là không nuôi nổi một người, không cần liều mạng làm việc như vậy!"
"Vâng, con sẽ nói với cô ấy!" Khó trách mấy ngày trước cô ấy nói với anh là không có thời gian trở về nhà họ Đường, thì ra là đi Bắc Kinh.
Nhận lấy cái mâm từ trong tay Đường Minh Lân, Úc Bảo Sơn nhìn Đường Minh Lân một cái, "Nơi này cha có thể giải quyết, con đi lên bồi bên cạnh Ân Ân đi! Đợi lát nữa xuống dưới này dùng cơm."
"Vậy cũng được. . . . . ." Thấy ông kiên trì, Đường Minh Lân cũng không còn nói thêm gì, rửa tay quay người đi lên lầu.
Cửa phòng không khóa, anh đẩy cửa đi vào, cúi đầu nhìn thấy thảm lông dê xa xỉ bên trên sàn nhà, bên cạnh có để một đôi dép hoạt hình màu hồng, anh cởi giầy đi vào.
Phòng ngủ của Úc Tử Ân thông với thư phòng, mấy năm trước Úc Bảo Sơn đã sửa chữa lại phòng ốc một lần, bởi vì ông sợ Úc Tử Ân làm công việc quá bận rộn ngủ ở thư phòng sẽ bị cảm lạnh, nên ông đã đem hai gian phòng này liên thông với nhau.
Úc Bảo Sơn chẳng sợ tốn tiền với con gái bảo bối của mình, đối với ông mà nói, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì tất cả đều không phải là vấn đề.
Mặc dù anh rất khinh thường hành động của người giàu có mới nổi như Úc Bảo Sơn, nhưng đổi lại ở một góc độ khác, ngược lại anh rất hâm mộ một tình thương của cha như vậy.
Quét mắt nhìn khắp phòng ngủ to như vậy, cuối cùng anh nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ôm gối ngủ thiếp đi ở bên cửa sổ, giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, anh nhẹ nhàng bước lên trước, thả nhẹ động tác ngồi vào một bên.
Gò má mềm mại dựa vào chiếc gối ôm con thỏ trong ngực, tia sáng hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt cô tạo nên một cái bóng mờ ảo, trên mặt thảm mang theo một mảnh vàng óng ánh.
Đột nhiên anh cảm thấy, giờ khắc này yên tĩnh mà tốt đẹp.
Hai người kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng anh chưa từng thấy qua dung nhan an tĩnh ngủ như vậy của cô, mặc dù lúc bị mẹ đánh bất ngờ, hai người bị buộc ngủ chung trong một phòng, nhưng cô ấy lại tăng độ cảnh giác anh gấp đôi.
An bình như vậy trong cuộc sống hỗn loạn trước đây của anh chưa bao giờ có, nhưng không ngờ anh cũng không ghét bỏ.
Hay là nói, bởi vì có cô ở bên người, cho nên anh cũng không cảm thấy ghét.
Cảm giác quái dị chui vào đầu khiến anh hơi hoảng hốt, bàn tay anh mới vừa đưa đến bên má của cô bỗng dừng lại, cuối cùng vẫn là thu hồi lại.
Gần đây hình như chính mình có cái gì không đúng rồi, trước kia chính anh la hét ồn ào muốn ly hôn, bản thân anh luôn muốn bắt được tất cả các cơ hội để khích bác ý chí của cô, nhưng hôm nay khi biết Lam Mộ Duy trở lại, thế nhưng anh lại phát giác ra đồ đạc của mình đang bị người khác mơ ước, chết sống cũng không muốn ly hôn.
Gần đây hình như anh thật sự có chút không giải thích được.
Nghiêng người sang anh chuẩn bế cô lên giường ngủ, nhưng đúng lúc ấy cặp mắt đang đóng chặc bỗng chốc mở ra, gương mặt tuấn tú của anh cách chóp mũi của cô còn mấy cm đột nhiên dừng lại.
Tư thế như vậy, đủ loại mập mờ. . . . . .
Nhìn lên gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, Úc Tử Ân rất là bình tĩnh trừng mắt nhìn, dưới đáy đôi mắt sáng chói như lưu ly còn một chút buồn ngủ, một lúc lâu cô mới chậm rãi bừng tỉnh, ngồi thẳng người dậy đẩy tên đàn ông ở trước mặt ra, sắc mặt lành lạnh: "Anh nghĩ mình đang làm gì!"
"Không có gì!" Ngượng ngùng ngồi xuống lại, Đường Minh Lân lúng túng quay đầu đi, né tránh ánh mắt dò xét của cô.
"Không có gì sao anh lại lên đây!" cô im lặng liếc anh một cái, cô giơ tay lên ném con thỏ trong ngực lên người anh, đứng dậy đi tới bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc rối bời.
Anh ngây ngốc ôm con thỏ của cô ném tới, cảm xúc mềm mại loáng thoáng vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp cùng hương thơm nhàn nhạt trên người cô, anh thấy mình không buông tay được, cứ như vậy ôm thỏ tựa vào cửa, nghiêng người nhìn bóng dáng của cô.
"Có một chuyện nói cho em biết, chuyện liên quan đến công ty của cha em." Anh biết, phàm là nói tới chuyện của cha cô, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, chỉ cần được nói ra từ trong miệng anh, luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của cô.
Có lúc anh cũng cảm thấy rất buồn cười, anh đường đường là Tam thiếu gia nhà họ Đường lại vẫn không thể hấp dẫn hơn so với cha của cô.
"Nói đi!" Tay chải đầu của cô dừng lại một chút, Úc Tử Ân nhàn nhạt nói.
"Gần đây có mấy công ty đều đang cạnh tranh mảnh đất ở tây thành kia, công ty của cha em cũng tham gia cạnh tranh, ông cũng đã ném vào đó nguồn nhân lực cùng tiền của rất lớn, hình như ông ấy cũng đang ở trong tình thế bắt buộc. Nếu như mảnh đất kia cha em có thể sở hữu thì vốn quay vòng cho công ty trong nửa năm sau cũng không có vấn đề."
Nói tới chuyện công việc, Úc Tử Ân cũng rất nghiêm túc, xoay người nhìn chằm chằm vào anh, "Anh nói với tôi chuyện này, là muốn biểu đạt cái gì?"
"Mảnh đất kia là một hạng mục không hề nhỏ, nếu như công ty của cha em không lấy được nó thì tính riêng về phương diện nguồn tái chánh dự phòng kia công ty của cha em sẽ không thể quay vòng vốn đủ."
"Nếu công ty của cha tôi không lấy được thì có thể hợp tác cùng Đường thị không thể sao? Anh đừng nói với tôi Đường thị không có tham dự hạng mục đấu thầu này!"
"Em nói đúng rồi, hôm nay lúc họp, mấy lão già ở Hội Đồng Quản Trị đều không đồng ý cho tôi tham dự hạng mục đấu thầu này, đây nhất định là do ý chỉ của ba tôi. Ông đoán chừng là biết tôi sẽ hợp tác với công ty của cha em, sợ bị cản trở, nên ra tay trước để chiếm được lợi thế."
"Các ngươi đã không muốn Đường thị hợp tác với cha tôi, vậy thì tìm công ty khác, nhiều công ty như vậy, cũng không thể nào không phải là công ty Đường thị mới được." Đứng lên, cô nhàn nhạt nhìn anh một cái, "Chuyện này em hãy nói chuyện cùng cha, chuyện của công ty tôi không nhúng tay vào."
"Tôi chỉ muốn nói trước với em một tiếng, sợ về sau em hiểu lầm tôi thấy chết không cứu.”
"Tôi không có nhiều chuyện đi xem các ngươi lục đục đấu đá." Quay đầu ra, cô nhìn thời gian trên vách tường, "Đi thôi, ăn cơm!"