“ Chào Đàm chủ nhiệm.” Đối với Đàm Thắng Kiệt, Diệp Khai bề ngoài vẫn rất tôn trọng, lập tức cũng rất khách khí chào hỏi.
“Ha ha, chào đồng chí Diệp Khai.” Đàm Thắng Kiệt cười nói qua điện thoại,“Còn chưa đi ngủ sao?”
“Vẫn chưa, còn đang dạo bộ trên đường.” Diệp Khai nghe giọng của Đàm Thắng Kiệt tựa hồ không giống như bàn việc công nên cũng thoải mái.
Hắn nghĩ nghĩ, Đàm Thắng Kiệt lúc này gọi điện thoại chẳng lẽ là vì chuyện hắn bắt Hà thiếu gia và Từ thiếu gia?
Tuy rằng nói hiện tại đã chuyển giao hai tên này cho cục cảnh sát thành phố nhưng vì án do cục cảnh vệ trung ương báo lên, thân phận tội phạm lại mẫn cảm, cục cảnh sát thành phố xuất công không ra lực, không muốn đắc tội nên đem vụ án trở lại cục cảnh vệ trung ương cũng không có gì lạ.
Chỉ là không rõ ràng, lập trường của Đàm Thắng Kiệt trong chuyện này là như thế nào?
“Ha ha, Diệp Khai cũng thật thoải mái......” Đàm Thắng Kiệt nghe xong liền cười,“ Cậu chân trươc đạp ra một đống thị phi, sau lưng trưởng bối đến tìm tôi, cậu bảo xử lý ra sao?”
“Nga? Đàm chủ nhiệm nói chuyện gì?” Diệp Khai vừa nghe đã biết là chuyện của hai tên kia.
Suy nghĩ một chút cũng có thể dự đoán được, cha của Hà thiếu gia Hà Cương Dung là ủy viên trung ương, phía sau cũng có người dựa vào. Hà Cương Dung sau khi biết là cục cảnh vệ trung ương xuất thủ, trực tiếp thông qua quan hệ hoặc là chính mình tìm tới chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt cũng là chuyện hợp lý.
Chẳng qua Đàm Thắng Kiệt gọi điện thoại vào lúc này cũng làm Diệp Khai cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Điều này chỉ có thể nói là mức độ coi trọng của Đàm Thắng Kiệt đối với Hà Cương Dung vượt xa dự đoán của Diệp Khai.
Bất quá điều này cũng không kỳ quái, Hà Cương Dung có một chút ưu thế ở các phương diện, tuổi vừa năm mươi đã là quan to cấp chính bộ. Nếu hắn có thể thành công nhận chức bí thư tỉnh lớn phía nam thì biết đâu có cơ hội tiến thêm một bước vào hàng ngũ ủy viên cục chính trị.
Nếu nói vậy, hắn đã có thể từng bước đi lên, gia nhập vòng quyền lực trung tâm của quốc gia.
Đối với nhân vật chạm vào bỏng tay trên chính đàn như vậy, về sau thậm chí có thể đánh sâu vào vị trí tối cao, Đàm Thắng Kiệt tự nhiên sẽ coi trọng, vì thế gọi điện giữa đêm khuya.
“ Chuyện của con Hà Cương Dung không phải do đám Lý Hải làm sao?” Đàm Thắng Kiệt hỏi,“Nếu không có cậu bày mưu đặt kế, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy.”
“Nga, chuyện này à.” Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền cười lạnh nói,“Cục cảnh sát thành phố cũng thực nhu nhược, tang chứng vật chứng đầy đủ, vậy mà còn thể bỏ qua, tôi thấy Vân Hải Sinh hay thật.”
Nghe xong Diệp Khai nói, Đàm Thắng Kiệt thầm nói, Diệp Khai ngươi cũng quá càn rỡ.
Chỉ là Đàm Thắng Kiệt rất rõ ràng, Diệp Khai có câu oán hận cũng là chuyện trong tình lý. Dù sao cũng là bên kia gây sự trước, với tính cách của Diệp Khai thì hắn chắc chắn sẽ không dính vào mấy chuyện này.
Đàm Thắng Kiệt tuy rằng rất cảnh giác đối với lão Diệp gia, đối Diệp Khai cũng có phê bình kín đáo, nhưng khách quan mà nói thì Diệp Khai cũng không phải loai con cháu cao quan ăn chơi trác táng, cho nên chuyện đêm nay tuyệt đối là con của Hà Cương Dung sai trước.
Sau đó Đàm Thắng Kiệt tuy rằng rõ ràng chuyện này là trách nhiệm của ai nhưng không thể không đứng ra, hy vọng làm nhỏ chuyện này. Hà Cương Dung đối với bọn họ mà nói, cũng là một nhân vật rất trọng yếu, nếu có thể đưa hắn kéo vào trận doanh bên mình vậy thì quyền phát ngôn sẽ tăng mạnh.
Cho Đàm Thắng Kiệt vẫn cực lực hy vọng có thể áp chế được vụ án này, hắn gọi điện thoại cho Diệp Khai chính là muốn Diệp Khai bỏ qua.
Nếu Diệp Khai không quản việc này thì bên cục cảnh sát thành phố chỉ cần một câu nói mà thôi.
Chỉ là thật không ngờ, thái độ của Diệp Khai về vấn đề này cường ngạnh như thế, ngay cả cục cảnh sát thành phố cũng dám chỉ trích.
Nếu nghĩ sâu hơn chẳng phải Diệp Khai trách Đàm Thắng Kiệt hắn nhúng tay lung tung?
Đối với thái độ này của Diệp Khai, thật sự Đàm Thắng Kiệt không giận. Hắn sớm đã thành thói quen, đối với Diệp Khai thì ngay cả thường vụ cục chính trị cũng không là gì.
“Thời kỳ này lấy ổn định làm chủ, chúng ta phải tập trung vào phát triển kinh tế, mọi chuyện khác có thể xem là nhỏ......” Đàm Thắng Kiệt tỏ vẻ nói,“Hà Cương Dung là một cán bộ lãnh đạo rất được ban tổ chức trung ương coi trọng. Chúng tôi vẫn hy vọng ông ta có thể toàn tâm làm tốt công tác, điều này cũng quan hệ đến công tác của phía nam. Tôi hy vọng đồng chí Diệp Khai có thể thận trọng nghĩ một chút.”
“ Tôi không đồng ý cách nói này của Đàm chủ nhiệm.” Diệp Khai không chút nào nhượng bộ,“Con của Hà Cương Dung là chuyện riêng, với cái nhìn của tôi phải truy cứu hành vi phạm tội này, cũng không thể cha hắn là ai mà đối xử khác. Hơn nữa, nếu nói đồng chí Hà Cương Dung bởi vậy mà bị ảnh hưởng, làm không tốt công tác bản chức vậy ban tổ chức trung ương cũng không cần phải giao cho ông ta nhiệm vụ trọng yếu. Chúng ta không thể đem vận mệnh quốc gia giao cho một người có tố chất tâm lý kém.”
“Điều này......” Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt nghe xong, không khỏi cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Đàm Thắng Kiệt từng qua lại với Diệp Khai rất nhiều, tuy rằng chênh lệch cấp bậc giữa hai người rất lớn, nhưng bởi vì Diệp Khai có bối cảnh đặc thù. Hơn nữa hắn trực tiếp quản cục cảnh vệ trung ương nên cơ hội tiếp xúc rất nhiều, hiểu biết đối với Diệp Khai sâu hơn nhiều đối với người khác.
Dựa theo tình hình chung mà xem, Diệp Khai chắc sẽ không chú ý đến việc nhỏ này, chắc chắn sẽ cho Đàm chủ nhiệm hắn mặt mũi, nhưng thái độ khác thường của đêm nay liền làm Đàm Thắng Kiệt phi thường giật mình.
Hắn bắt đầu hoài nghi, sao Diệp Khai lại mãnh liệt phản đối đề nghị của mình như thế, hay là còn có tin tức mà mình không biết trong vụ án này?
Lấy lập trường của Hà Cương Dung, tự nhiên không có khả năng nói hết chuyện, bên cục cảnh sát thành phố chắc cũng không nguyện ý phơi bày để đắc tội với người.
Nghĩ đến đây, Đàm Thắng Kiệt cảm thấy chính mình hẳn là nên tìm hiểu một chút hãy nói thêm.
“Đứng trên lập trường trưởng bối cùng lão lãnh đạo, tôi hy vọng cậu làm nhạt ảnh hưởng chuyện này cho thỏa đáng.” Vì thế Đàm Thắng Kiệt mềm giọng, lấy khuyên bảo làm chủ.
“ Tôi rõ ý tốt của chú Đàm, chẳng qua có một số chuyện thật sự quá đáng.” Giọng của Diệp Khai cũng thôi không kích động .
“ Giờ cũng khuya rồi, chờ xác minh cụ thể tình huống rồi nói sau.” Đàm Thắng Kiệt nghĩ một vòng, cảm thấy lúc này không tiện nói thêm vì thế liền đề nghị.
“Tốt, Đàm chủ nhiệm ngủ ngon.” Diệp Khai đáp lại.
Sau khi cả hai cúp điện thoại, Lăng Tiếu hiếu kì hỏi,“Là Đàm chủ nhiệm nào vậy?”
“Chủ nhiệm ban tổ chức trung ương Đàm Thắng Kiệt, vừa mới tiến cục chính trị.” Diệp Khai giải thích.
“Á?!” Lăng Tiếu nghe xong, vẻ mặt khiếp sợ,. Cô thật không ngờ, Diệp Khai lại có quan hệ sâu đến thế với mấy đại nhân vật. Cho dù là hắn có được bối cảnh hiển hách của lão Diệp gia thì cũng không thể nói chuyện điện thoại tay đôi với lãnh đạo quốc gia?
Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn , Lăng Tiếu chưa bao giờ biết, đại nhập vật giao tiếp cũng như bình thường. Vốn cô tưởng rằng đại nhân vật trao đổi đều tâm bình khí hòa, thuần ngôn ngữ chính khách.
“Thoạt nhìn Hà Cương Dung vì con mà bỏ ra không ít tiền vốn.....” Diệp Khai châm biếm nói,“Chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ một chút, chuyện của lão Diệp gia chúng ta lại bị ai áp chế sao?”
Chuyện này, quả thật Hà Cương Dung có chút không nhìn người.
Nếu nói sau khi xảy ra chuyện, hắn đến cầu cửa lão Diệp gia, thái độ chân thành, điệu bộ khiêm tốn, thậm chí hy sinh một chút ích lợi, như vậy không chắc Diệp lão gia tử hoặc là mời hắn vào Diệp hệ, hiệp thương một chút, chuyện này sẽ trôi qua.
Nhưng hắn cố tình tìm được Đàm Thắng Kiệt, vậy thì chuyện có chút không ổn.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết cục cảnh vệ trung ương là do Đàm Thắng Kiệt trực quản, nhưng phó cục trưởng như Diệp Khai khác với bình thường. Sự xuất hiện của hắn vốn chính là một nhân tố không ổn định, là lựa chọn để cân bằng các phương diện thế lực.
Lúc này, cho dù là đồng chí Giang Thành cũng không thể nói Diệp Khai cái gì.
Không chỉ nói quan hệ khá vi diệu giữa Diệp Khai và Đàm Thắng Kiệt, chỉ tính Hà Cương Dung làm cho Đàm Thắng Kiệt xuất đầu áp chế Diệp Khai vốn cũng rất dễ dàng khiến cho Diệp Khai toàn diện phản công.
Hà Cương Dung lựa chọn sai lầm thực sự làm cho Diệp Khai cảm thấy tức giận.
Con mình đã làm sai, đã không hối cải, cũng không bù đắp, ngược lại là hy vọng thông qua cao tầng để ra mặt áp chế Diệp Khai, loại hành động này trong mắt Diệp Khai quả thực chính là tội ác không thể tha thứ.
Nếu nói tâm trạng của Diệp Khai lúc này vậy thì hắn nghĩ phải kéo Hà Cương Dung khỏi vị trí ủy viên trung ương, làm cho hắn thể hội một chút cái gì là kết cục bị áp chế.
“Nhưng anh cứng rắn với Đàm Thắng Kiệt, như vậy sẽ có hậu quả thế nào?” Lăng Tiếu có chút sầu lo nói,“Mặc kệ nói như thế nào, ông ta cũng là ủy viên cục chính trị, chủ nhiệm ban tổ chức trung ương, thân tín với thủ trưởng số ...”
Lăng Tiếu tuy rằng không quá hiểu biết đối với quan trường nhưng cũng biết một số nguyên tắc cơ bản. Nếu không phải nhân vật thân tín của thủ trưởng số thì sao có thể là chủ nhiệm ban tổ chức trung ương?
Nếu lão Diệp gia bởi vì việc này mà va chạm với thủ trưởng số vậy phiền toái có thể to lắm, Lăng Tiếu dựa vào trực giác cho rằng với lực lượng hiện tại của Diệp Khai là chưa thể.
“Có một số việc tuyệt đối không thể nhượng bộ.” Diệp Khai nhìn bầu trời đêm, ngữ khí kiên định nói,“Hoặc gần đây anh không làm chuyện gì kinh thế hãi tục làm cho bọn họ quên lực phá hoại của anh.”