Lời này không nói sai nhưng không đúng về thời điểm.
“Dựa vào người không bằng dựa vào mình, lời này không giả.” Liễu Ứng Long liếc Diệp Khai nói,“Chỉ là anh có dựa vào ông trời cũng không dùng được .”
Người áo xám hai tay ôm ngực, híp mắt nhìn Diệp Khai, khí thế lại tăng lên.
Chính cái gọi là Thái Cực mười năm không ra cửa, hình ý một năm đánh chết người, Hình Ý quyền vốn liền chú ý trực lai trực khứ, khí thế giống như đao phong, sắc bén vô cùng.
Chỉ riêng sát khí trong mắt người áo xám có thể dọa người thường vãi tiểu, càng không nói khí thế toàn thân hợp lại.
Liễu Ứng Long không nói gì thêm, ý tứ trong mắt thực minh xác.
Diệp Khai phải chết.
Chỉ có Diệp Khai chết đi mới yên chuyện, nếu không không thể nào hóa giải mâu thuẫn.
Quyền đầu giấu trong ống tay áo người áo xám lại lộ ra, thân thể vọt tới như trâu rừng xung trận.
Khí thế vô cùng, chưa từng có từ trước đến nay!
Ánh mắt Liễu Ứng Long chớp lên, ông ta biết dưới sự tấn công toàn lực của người áo xám, Diệp Khai khẳng định chỉ có một kết cục, hóa thành một vũng máu!
Cuối cùng chuyện nơi này cũng đã chấm dứt.
Giết gà dùng dao mổ trâu?
Đây là ý nghĩ cuối cùng của người áo xám, dùng sát chiêu của mình để đánh chết Diệp Khai, thật sự là đại tài tiểu dụng .
Nhưng ông ta lập tức liền thấy được ánh vàng trước mặt, giống như mặt trời vừa lên, hào quang vạn trượng!
“Tiểu tử ngươi tàng đủ thâm!” Người áo xám khó hiểu nhìn thủ chưởng ngay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khai,“Đây là công phu gì?”
“Chết thì chết , không nên nói nhiều như vậy.” Diệp Khai không cho là đúng, nhẹ nhàng đưa tay thu trở về, giống như chưa từng xuất thủ.
Hắn vừa lui lại đã ở ngoài mười mét.
“Súc địa thiên lý...” Đồng tử người áo xám co rụt lại, không nghĩ tới bản thân thấy được võ học thượng thừa trong truyền thuyết nơi người trẻ tuổi này.
Ngay sau đó, ánh mắt người áo xám dần mờ đi, cuối cùng hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Lý Hải lúc này đã khôi phục một ít khí lực, miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, nhìn tình hình trước mắt, khó tin hỏi.“Nhị thiếu, hắn đã chết?”
“Chắc đã chết.” Diệp Khai đáp không chắc chắn, bất quá rất nhanh hắn nhìn sang Liễu Ứng Long đang run rẩy, dưới chân xuất hiện một vũng nước,“Liễu ủy viên cục chính trị, ông còn có hậu chiêu gì thì xuất ra luôn đi, miễn cho Diệp mỗ đoán mò.”
“Anh đã giết hắn?!” Liễu Ứng Long lắp bắp nhìn Diệp Khai nói,“Anh có biết hắn là ai vậy?!”
“Tôi mặc kệ ông ta là ai, dù sao người chết không có quyền lên tiếng .” Diệp Khai vô tình nói,“Nhưng thật ra Liễu ủy viên cục chính trị lão nhân gia ông nên cân nhắc để báo cáo lên cục chính trị. Ân, tôi nghĩ giờ bên kia chắc đã nổ tung, đáng tiếc ông chỉ là một ủy viên dự khuyết.”
Liễu Ứng Long hiểu được ý tứ của Diệp Khai.
Nếu một ủy viên cục chính trị xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ khiến cho phần đông thế lực tranh đoạt, chẳng những là các loại lực lượng đấu tranh sau lưng mà ngay cả đám ủy viên dự khuyết cũng mơ ước. Dù sao thiếu đi một ủy viên cục chính trị thì những người dự khuyết mới có hi vọng.
Đáng tiếc Liễu Ứng Long chỉ là một ủy viên cục chính trị dự khuyết nên cho dù ông ta ngã xuống thì cũng chỉ thiếu bên dự khuyết, sẽ lập tức được bầu vào cho đủ số.
Nhưng vô luận như thế nào, Liễu Ứng Long cũng là người phát ngôn của một phương thế lực lớn đẩy ra, ông ta ngã xuống sẽ dẫn động một hồi phong ba, theo đó thì cục chính trị sẽ giương thương múa kiếm với toàn bộ thế cục Giang Hoài.
Đối ngoại dĩ nhiên cần một giải thích hợp lý về lý do tại sao Liễu Ứng Long rớt khỏi vị trí ủy viên dự khuyết cục chính trị, hoặc là những biến hóa sau đó cũng cần giải thích.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đối với việc này, hắn không nhúng tay.
Thái độ của hắn với những chuyện bên trong là không quản.
Mọi người sau một hồi trên cơ bản đều khôi phục năng lực hành động.
Người áo xám tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không thể làm được nhất kích bị mất mạng, nhất xuất thủ đoạt súng, tối đa chỉ đánh trúng huyệt, làm cho bọn họ mất đi năng lực hành động.
“Người này rốt cuộc đã chết chưa?” Cam Tĩnh có chút hoài nghi nhìn người áo xám cúi đầu đứng im lìm.
“Đương nhiên là đã chết.” Lý Hải ho khan một tiếng nói.
Người áo xám tuy rằng đã chết, nhưng chấp niệm bất diệt khiến hắn đứng sừng sững.
Bất quá những người khác không có hảo tâm như vậy, một cảnh vệ đi qua khẽ đẩy một chút khiến thân hình cao lớn của người áo xám liền thẳng tắp ngã về phía sau làm bụi đất bay lên mù mịt.
Mọi người dẫn Liễu Ứng Long rời khỏi đường hầm.
Chỉ thấy xa xa đèn đuốc sáng trưng, là do người trong căn cứ phát phát hiện không ổn nên chạy qua bên bộ chỉ huy.
“Nơi đây không nên ở lâu.” Diệp Khai hồi đầu nhìn thoáng qua nói.
Bọn họ lên xe rời khỏi hơn mười km thì có người tiếp ứng, là một hạm đội hải quân. Sau đó Diệp Khai cũng không dừng lại, trực tiếp lên quân hạm ra khơi về phương bắc.
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Khai về đến kinh thành.
Ngay sau đó, kinh thành tuyên bố cảnh giới cấp hai, ngoài bình thường nhưng trong nghiêm ngặt, điều động toàn bộ lực lượng cảnh vệ, một đám đại lão bắt đầu thu dọn.
Dương sự Diệp Khai lúc này lại rất thoải mái như ý.
Sau khi báo cáo với đại nội thì chuyện tiếp theo của hắn là trở về nhà ngủ vùi.
Sau khi hắn tỉnh dậy thì lục tìm đồ ăn, sau đó gọi cảnh vệ lưu thủ kinh thành đến hỏi chuyện thời gian qua.
“Thật ra không có gì, chỉ là lão gia tử nhắn khi anh tỉnh lại thì tới chỗ Sở lão gia tử một chuyến, không cần gấp.” Cảnh vệ hồi đáp.
“Ngô.” Diệp Khai gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn uống.
Vân hải cư vẫn như cũ vân đạm phong khinh, chỉ là ngựa xa trước cửa vẫn nườm nượp.
Lúc Diệp Khai tới thì không tìm được chỗ để xe.
“Anh chạy xe sang bên cạnh.” Diệp Khai dặn lái xe rồi xuống dưới.
Diệp Khai tới Sở gia đã quen thuộc, căn bản không cần có người dẫn.
Cảnh vệ cũng biết hắn, sau khi lên tiếng chào thì cho vào luôn, nhìn xem khách chờ chung quanh khá quen mắt.
“Những người này đều là tới gặp Sở lão gia tử ?” Diệp Khai có chút kinh ngạc.
“Cũng chưa chắc, hơn phân nửa là tới gặp Sở tiên sinh .” Cảnh vệ hồi đáp.
Diệp Khai gật đầu, thầm nói thế này mới bình thường.
Trên thực tế, Sở lão gia tử tuổi tác đã cao, tuy rằng tinh thần tốt nhưng không thể tiếp nhiều khách. Cha vợ Sở Vân Tùng đang hồi tráng niên, tự nhiên thành đại kỳ của lão Sở gia.
Chưa nói Sở Vân Tùng vốn chính là cường giả của giới tài chính, chỉ dựa vào thân phận người thừa kế lão Sở gia của ông đã đủ lung lạc bộ hạ cũ của Sở lão gia tử, hình thành một cỗ lực lượng.
Đôi khi, loại thế lực này thật sự không phải chỉ dựa vào một thân phận có thể đủ ngưng tụ lên, huyết thống cũng rất trọng yếu.
Hoặc là có người ở ngoài bừa bãi vô danh nhưng trong vòng nào đó lại là nhân vật trung tâm.
Diệp Khai sau kh vào nhà thì thấy cha vợ Sở Vân Tùng được mọi người vây quanh.
“Diệp Khai.” Sở Vân Tùng cười cười nói,“Lão gia tử ở trên lầu, Tĩnh Huyên cũng trên đó.”
Diệp Khai gật gật đầu, Sở Vân Tùng liền cáo lỗi rồi đưa Diệp Khai lên lầu.
“Như thế nào mà lại bắt Liễu Ứng Long?” Sở Vân Tùng thấp giọng hỏi ở cầu thang.
“Ngoài ý muốn mà thôi.” Diệp Khai đáp một tiếng.
Thật sự hắn không phải sớm có dự mưu , nếu không phải bởi vì Trần Nhiên phụng mệnh đi bắt Tả Phi gặp Liễu Ứng Long thì Diệp Khai cùng Liễu Ứng Long thật sự vốn không có cơ hội đối mặt.
Trước kia, Diệp Khai cũng cũng không biết Liễu Ứng Long tham dự chuyện Giang Hoài, lại còn hãm sâu trong đó.
Vào trên lầu, quả nhiên nhìn thấy Sở Tĩnh Huyên đang ngồi xem ti vi với Sở lão gia tử.
Sau khi hỏi thăm Sở lão gia tử, Diệp Khai mới kể lại chuyện lần này mình chịu ủy thác của bí thư Lâm Viễn Hành tới Giang Hoài, thuận tiện điều tra chuyện buôn lậu, từ đó bắt tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác, sau đó xâm nhập căn cứ Lâm Giang, không hẹn mà gặp bắt được Liễu Ứng Long sau màn.
“Vậy cũng quá nguy hiểm , làm thị trưởng không đến mức còn phải bán mạng như vậy?” Sở Tĩnh Huyên nghe xong còn thấy lo lắng,“Lâm bí thư quá phận, về sau chuyện như vậy vẫn nên ít tham dự mới thỏa đáng.”
“Trước đó anh cũng không nghĩ chuyện phức tạp như vậy, khiến cả ủy viên dự khuyết cục chính trị đi vào.” Diệp Khai có chút cảm khái nói,“Bất quá Liễu Ứng Long cũng đủ gan, chẳng những mơ ước quân quyền, cấu kết địa phương buôn lậu, thậm chí còn nuôi dưỡng cao thủ, không nói cũng hiểu.”
“ Cao thủ Hình ý môn....” Sở lão gia tử nghe xong, gật đầu cân nhắc một chút, sau đó nói,“Thoạt nhìn, cháu muốn công thành lui thân còn sớm, chuyện này mới mở dầu thôi.”
Đối với lời này của Sở lão gia tử, Diệp Khai rất đồng ý.
Không sai, bắt Liễu Ứng Long mới chỉ khởi đầu, lực lượng giấu mặt sau lưng mới làm người ta đau đầu. Cho dù có thể đem Liễu Ứng Long ra công lý, nhưng chuyện sau đó sẽ khiến đám lão đại trong cục chính trị tranh đấu một trận.