- Nhị thiếu gia, mấy hôm nay cậu không đến trường có sao không?
Lúc Lê Nhị đưa Diệp Khai trở về, lại hỏi.
- Có cái gì đâu? Dù sao cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
Diệp Khai đáp.
Trên thực tế, càng xa trường lâu hắn lại không thích ở đó. Giờ chẳng phải sống rất thoải mái, sao phải tới trường lăn lộn với một đám sinh viên?
Nếu như nói lưu luyến sân trường thì cũng chỉ có mục đích là cua gái, ở đó đúng là muôn hồng ngàn tía.
- Dương như Ninh phu nhân rất hứng thú với cậu.
Lê Nhị tiếp tục nói.
- Tôi đẹp trai mà, hoa thấy hoa nở, người gặp người yêu.
Diệp Khai cười ha hả.
- Nhị thiếu gia thật đúng là không khiêm tốn ah.
Lê Nhị nói.
- Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, lời này là ai nói kia mà?
Diệp Khai đáp lại.
- Dù sao không phải tôi nói.
Diệp Khai vừa về tới nhà thì Diệp Tử Bình cũng vừa đẩy cửa.
Bí thư thành phố Minh Châu quả thực vất vả, thân là ủy viên cục chính trị thì chỉ riêng chuyện cũng đã rất nhiều. Dĩ nhiên nếu như cấp bậc không đủ thì cũng không cần đến Diệp Tử Bình tự mình tiếp đãi nhưng dù như thế thì chính khách nước ngoài vào thành phố Minh Châu thăm hỏi cũng là con số kinh người.
Diệp Khai ngửi thấy mùi rượu, rất hiển nhiên là Diệp Tử Bình lại uống rượu trong tiệc tối nay.
- Cha phải tìm thư ký phụ trách sinh hoạt mới được.
Diệp Khai đề nghị Diệp Tử Bình.
- Không cần phải phiền toái như vậy chứ? Cha đã đâu đến bảy tám mươi tuổi.
Diệp Tử Bình nằm trên sofa, sau đó dùng điều khiển từ xa mở ra TV.
Mỗi ngày xem tin tức là việc phải làm của đại bộ phận chính khách trong nước.
Xem tivi đối với bọn họ có ý nghĩa tương đối trọng đại, rất nhiều thứ có thể suy ra từ tin tức trên TV, nên trình độ xem TV cũng có thể phản ánh sự nhạy cảm chính trị của một lãnh đạo.
- Nhất định phải chọn thư ký phụ trách sinh hoạt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Khai nói:
- Như thế hoạt động tiếp đãi như vậy hoàn toàn có thể không uống rượu.
- Làm như vậy có đúng phép tắc không? Dù sao rất nhiều khách nước ngoài.
Diệp Tử Bình cũng không thích uống rượu, nghe vậy hỏi lại một câu.
- Cho nên phải tìm thư ký đổi rượu thành nước khoáng cho cha uống, chẳng phải là thoải mái nhiều hơn? Diệp Khai đáp.
Diệp Tử Bình nghe xong khẽ gật đầu.
Dù sao công việc nhiều nhất bên Minh Châu của ông là ngoại giao, nếu như ông uống nước khoáng thì cũng không ai đủ gan kiểm tra, chủ ý như vậy cũng tốt.
Cấp bậc thư ký của ủy viên cục chính trị tương đối cao nhưng thư ký phụ trách sinh hoạt không có nhiều. Diệp Tử Bình nghĩ ngợi rồi gọi điện cho thư ký trưởng Hà Thiên Lâm.
- Thư ký phụ trách sinh hoạt? Không có vấn đề.
Hà Thiên Lâm nhiệt tình:
-Diệp bí thư có yêu cầu cụ thể gì?
- Làm việc nhanh nhẹn, ánh mắt sắc sảo, biến báo tốt là được.
Diệp Tử Bình đáp.
Hà Thiên Lâm lập tức đáp ứng, sau khi để điện thoại xuống, hắn bắt đầu cân nhắc chuyện này. Diệp Tử Bình đột nhiên muốn có thư ký phụ trách sinh hoạt, hiển nhiên là không quá hài lòng với thư ký hiện giờ, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.
Nghiêm khắc nói, thư ký trưởng của bí thư cũng như đại quản gia, cũng phải phụ trách các vấn đề sinh hoạt của Bí thư thành ủy, tạo môi trường làm việc tốt nhất cho Diệp Tử Bình. Nếu như Diệp bí thư không hài lòng ở phương diện này thì coi như làm chưa tốt.
Trong tay Hà Thiên Lâm nhất định là có không ít thư ký nhưng dù sao cũng là thư ký cho ủy viên cục chính trị, làm việc vặt nhưng cũng là vị trí rất nóng, có cơ hội tiếp cận ủy viên cục chính trị gần như thế chắc chắn sẽ khiến không ít người tranh nhau.
Chỉ là Hà Thiên Lâm cảm giác phải thận trọng vì Diệp Tử Bình hơi khác. Ông chỉ mới bốn mươi mốt tuổi đã là ủy viên cục chính trị, bí thư thành phố Minh Châu, thật sự là quá trẻ tuổi, như vậy thư ký phụ trách sinh hoạt cho ông còn phải cân nhắc vấn đề giới tính.
Nam tuy thuận tiện, nhưng lãnh đạo chưa hẳn cũng rất vui vì chuyện sinh hoạt không thể cẩn thận như nữ. Nhưng nữ lại lo lắng sinh ra những vấn đề khác, tuổi cùng tướng mạo cũng là nhất định phải cân nhắc.
Hà Thiên Lâm vừa nghĩ đã cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy.
- Nếu có thể biết rõ tâm tư lãnh đạo thì tốt rồi.
Hà Thiên Lâm thở dài nói.
Bất quá Hà Thiên Lâm nghĩ lại, trong nội tâm liền có chủ ý. Tuy chuyện này không tiện hỏi Diệp Tử Bình, nhưng có thể hỏi con của hắn Diệp Khai. Cái gọi là biết con không khác ngoài cha, biết rõ cha mình chính là đạo làm con, tin tưởng Diệp Khai khẳng định biết Diệp Tử Bình muốn thư ký như thế nào.
Vì vậy Hà Thiên Lâm gọi điện thoại cho Diệp Khai:
- Diệp công tử, tôi là Hà Thiên Lâm.
- Chào chú Hà, cháu là Diệp Khai.
Diệp Khai nhận được Hà Thiên Lâm điện thoại, có chút kinh ngạc.
Dù hắn đã tìm hiểu qua về nội tình cán bộ thành phố Minh Châu nhưng không nghĩ tới thư ký trưởng Hà Thiên Lâm lại đột nhiên gọi điện thoại.
- Ha ha, Diệp công tử, ngày mai mời cậu ăn một bữa cơm.
Hà Thiên Lâm nói.
Diệp Khai nghĩ lại, đã biết rõ Hà Thiên Lâm muốn nói chuyện gì nên cười nói:
- Chú Hà quá khách khí, muốn mời ăn cơm cũng phải là cháu làm chủ.
- Thế cả thôi.
Hà Thiên Lâm trong lòng tự nhủ công tử của Diệp Tử Bình rất hòa nhã, không kiêu ngạo như một số thái tử đảng.
- Chú Hà muốn nói chuyện tìm thư ký phụ trách sinh hoạt cho cha cháu?
Diệp Khai trực tiếp hỏi.
- Đúng là có chuyện như vậy, chỉ không rõ ràng yêu cầu của lãnh đạo, chắc hẳn Diệp công tử biết suy nghĩ của Diệp bí thư, có thể chỉ điểm một chút?
Hà Thiên Lâm dù ngac nhiên nhưng vậy thì càng tiện.
Quả nhiên là thế, Diệp Khai lập tức nở nụ cười, suy nghĩ một chút nói:
- Yêu cầu thư ký phụ trách sinh hoạt không cần quá cao, cháu thấy nên là nữ vì sẽ cẩn thận hơn, tướng mạo không quá xấu là được, bằng cấp đương nhiên ột chút thì tốt, nhất là biết ngoại ngữ sẽ dễ hơn, chủ yếu là linh hoạt, biết biến báo, nói thật, chính yếu nhất đúng là có thể trợ giúp lãnh đạo xử lý chút chuyện không tiện như đổi rượu thành nước khoáng chẳng hạn, chú hiểu không.
- Ha ha, minh bạch, đã minh bạch.
Hà Thiên Lâm nghe xong Diệp Khai nói, không khỏi nở nụ cười.
Diệp công tử Diệp Nhị thiểu thật đúng là người thú vị, nghe hắn vừa nói như vậy, Hà Thiên Lâm lập tức hiểu ý.
Buông điện thoại, Hà Thiên Lâm bắt đầu căn cứ yêu cầu của Diệp Khai để lựa chọn người phù hợp trong số các thư ký.
Nữ, tướng mạo coi được, tâm tư linh hoạt, biết ngoại ngữ,…từng điều kiện cũng không có gì khó nhưng tổng hợp lại thì cũng không có nhiều nhân tuyển.
Hà phu nhân thấy Hà Thiên Lâm đem một đống hồ sơ lật tới lật lui, liền hỏi hắn chuẩn bị làm cái gì.
- Tuyển thư ký phụ trách sinh hoạt cho lãnh đạo......
Hà Thiên Lâm kể qua.
- Chuyện này có cái gì khó xử lý, chẳng phải em gái chúng ta thích hợp sao?
Hà phu nhân lập tức đưa ra một nhân tuyển.
- Nó? Không thích hợp, không thích hợp.
Hà Thiên Lâm lắc đầu liên tục nói.
Em gái mà Hà phu nhân là Hà Tĩnh, em gái Hà Thiên Lâm, vừa mới xong cao học ngoại ngữ ở học viện ngoại ngữ thành phố Minh Châu, tuổi, tính tình hoạt bát. Hà Thiên Lâm vừa mới sắp xếp cô làm việc ở Đoàn Thanh niên thành phố không đến ba tháng.
Hà Thiên Lâm hơn Hà Tình mười mấy tuổi, cảm giác em mình vẫn còn trẻ con, rất không yên tâm, đương nhiên không dám dẫn tiến cho Diệp Tử Bình đem làm thư ký, vạn nhất dẫn xuất chuyện gì chẳng phải khiến hắn khó xử?
- Có cái gì không thích hợp hay sao?
Hà phu nhân lập tức nói:
- Co bé khi học đều là học sinh xuất sắc, lúc ở đại học cũng là nhân vật phong vân, làm thạc sĩ cũng xuất sắc, điều kiện như vậy mà nằm ở Đoàn Thanh niên làm gì? Chẳng phải chậm trễ tiền đồ.
- Đoàn Thanh niên đã rất tốt, nếu không nể mặt anh thì em cho rằng dễ vào sao? Hơn nữa anh đề cử em gái mình làm thư ký lãnh đạo nếu truyền ra cũng khó nói.
Hà Thiên Lâm cau mày nói.
- Anh đã sợ thế thì để thêm mấy bộ hồ sơ khác cho lãnh đạo tự lựa, coi như cho em nó một cơ hội.
Hà phu nhân nói:
- Nếu như Diệp bí thư chọn trúng, cũng là vận khí của nó.
Nếu như có thể làm thư ký vài năm cho ủy viên cục chính trị thì thân phận dĩ nhiên sẽ khác, dù không thể lên ngay nhưng vài năm sau lên phó phòng chắc không vấn đề gì?
Hà phu nhân vừa nói như vậy, Hà Thiên Lâm cũng có ý động, cảm thấy có thể thử một lần.
Diệp Tử Bình rất có phong độ, cũng có quyết đoán, rất có tiền đồ. Với lực lượng của lão Diệp gia thì chắc chắn sẽ nhập thường, em gái mình có thể nắm chặt cơ hội, sẽ rất tốt cho phát triển sau này.
Hơn nữa, em gái thư ký phụ trách sinh hoạt cho Diệp bí thư cũng rất tiện cho công tác của mình.
- Vậy thì thử xem, nhưng phải hỏi ý kiến nó trước xem nó đồng ý không, lỡ may nó không đồng ý thì chúng ta chẳng phải phí công?
Hà Thiên Lâm nói.
- Em sẽ gọi điện thoại.
Hà phu nhân kích động.