- Diệp công tử đa tâm, tại đây làm sao có thể có những người khác?
Tướng quân Lâm Uy thề thốt phủ nhận nói.
- Vậy sao? Chẳng lẽ tôi thật sự nghe lầm?
Diệp Khai khẽ mĩm cười nói, nhưng cũng không dây dưa thêm về vấn đề này:
- Chuyện đã làm rõ ràng, tôi có thể rời đi hay không?
- Diệp công tử an tâm một chút chớ vội, đêm nay tạm thời ở chỗ này ngủ lại là được.
Tướng quân Lâm Uy lại nói với Diệp Khai.
- Ah? Diệp Khai sững sờ, không biết hắn có chủ ý gì.
- Lão gia tử biết rõ cậu tiến vào đại nội, cho nên muốn gặp mặt, bất quá đêm nay không có thời gian, đoán chừng phải chờ tới thời gian ăn cơm sáng ngày mai.
Tướng quân Lâm Uy giải thích:
- Chỗ này ra ra vào vào không phải dễ, cho nên Diệp công tử vẫn nên ở chỗ này nghỉ cả đêm cho thỏa đáng.
- Nói như vậy cũng được.
Diệp Khai khẽ gật đầu, đồng ý.
Tuy hắn không nói gì thêm, nhưng trong nội tâm vẫn cẩn thận suy nghĩ một phen. xem tại TruyenFull.vn
Tướng quân Lâm Uy tuy là phó cục trưởng cục cảnh sát, đã thoát ly quân đội hệ thống, tự thành nhất mạch, nhưng đối với lão lãnh đạo Diệp lão gia tử, hiện tại là Số chắc chắn vẫn bảo trì đầy đủ tôn trọng và trung thành, nếu không hắn đã không ngồi được ở đây.
Đã có hắn ra mặt, như vậy chính mình ở trong này cũng có thể an tâm.
Hoặc là, ngày mai trong hội nghị cục chính trị, Diệp lão gia tử sẽ lợi dụng chuyện này gây ra một số tình tiết, cũng là có khả năng đấy.
- Tạ thượng tá, Diệp công tử ở đây, cô sắp xếp tốt mọi chuyện.
Tướng quân Lâm Uy thấy Diệp Khai đồng ý, liền quay người ra lệnh cho Tạ Quân Ngọc.
- Tuân lệnh.
Tạ Quân Ngọc nghiêm nghị đáp lại.
Lâm Uy bắt tay Diệp Khai rồi mới cáo từ rời đi.
- Diệp Nhị thiểu, tôi dẫn anh tới chỗ nghỉ.
Tạ Quân Ngọc nói với Diệp Khai.
- Được rồi.
Diệp Khai khẽ gật đầu, sau đó có chút tò mò:
- Tạ tổng đội, sao cô đột nhiên trở thành cận vệ trung ương rồi, còn trở thành thượng tá?
ứng theo bình thường giữa hệ thống quan viên địa phương và quân đội thì thiếu tướng tương đương cán bộ cấp ban mà thôi. Cấp hàm thượng tá như Tạ Quân Ngọc tương đương cấp sở, lúc trước nàng ở cục cảnh sát kinh thành cũng đã là cấp sở, sang đây cũng là cấp sở, coi như điều động tương đương.
Nói cách khác, Tạ Quân Ngọc đến cục cảnh vệ trung ương cũng không có chỗ tốt gì rõ ràng.
Nhưng là đổi một loại góc độ khác thì bên chỗ này sẽ thăng chức nhanh hơn bên địa phương, không chừng ngày nào đó gặp may thì có thể thăng lên đại tá hoặc thậm chí thiếu tướng, trực tiếp biến thành nữ Tướng quân rồi.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng minh bạch, địa vị cục cảnh vệ có một số đặc thù, dù Tạ Quân Ngọc thực trở thành Thiếu Tướng thì quân tịch chưa chắc đã có thể liên thông bên quân đội.
Bất quá cục cảnh vệ cũng có tiện lợi của mình là chỉ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho lãnh đạo, hoàn toàn không cần quan tâm đến các ngành khác, khi ra ngoài làm việc có đặc quyền rất cao.
Điều kiện tiên quyết là khi đó họ đang thi hành nhiệm vụ do cấp trên giao, bằng không mà nói, cục cảnh vệ lại can thiệp sự vụ địa phương mà để bên trong thẩm tra hơn nữa truy cứu trách nhiệm thì trừng phạt cũng sẽ tương đối nghiêm khắc.
Nhìn chung mà nói, cục cận vệ trung ương ở bên ngoài gây chuyện thì người khác thật đúng là không có cách nào, bởi vì ngươi muốn trách cứ bọn họ cũng phải tìm được thường vụ cục chính trị mới có thể, nhất là Số mới có quyền hạn tới cục trưởng. Vì một chuyện nhỏ xíu như vậy đi tìm Số trường đâm thọc, ở đâu là dễ dàng như vậy hay sao?
Chính là bởi vì như thế, cho nên cục cận vệ trung ương mới có được truyền thuyết bất bại, người khác không cách nào với tới.
Diệp Khai có thể ở trước mặt bác bỏ mặt mũi cục cận vệ trung ương, thậm chí đem người cho đánh cho tàn phế, không phải lực lượng của cục cận vệ trung ương không đáng sợ, mà là hắn có thủ đoạn thông thiên mà thôi, đây là chỗ người khác so không đến.
Nhân vật giống như Tạ Quân Ngọc, ra ngoài làm việc thì quan to ở tỉnh cũng phải tận lực phối hợp mới được.
- Đây là cơ mật quốc gia, không thể trả lời.
Tạ Quân Ngọc xụ mặt hồi đáp.
- Hỏi một chút mà thôi, không nói coi như xong, làm gì cho người nhăn mặt?
Diệp Khai lắc đầu nói.
Tạ Quân Ngọc dẫn Diệp Khai đi ra đại đường, tới một kiến trúc cổ. Tuy là kiến trúc cổ nhưng bên trong đã được cải tạo hoàn toàn trở thành nơi ở hiện đại, tất cả đồ dùng sinh hoạt không kém khách sạn năm sao bao nhiêu.
- Diệp Nhị thiếu cần cái gì có thể gọi số điện thoại này.
Tạ Quân Ngọc dẫn Diệp Khai vào liền dặn, còn nói thêm:
- nếu như cần phải đi ra căn phòng này, nhất định phải gọi điện thoại trước cho tôi, nếu không rất dễ dàng bị những người khác ngộ nhận là phần tử nguy hiểm.
- Đã biết.
Diệp Khai khẽ gật đầu, hắn cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, như thế nào lại không biết bên trong đại nội có rất nhiều cấm kị, đương nhiên không có khả năng rỗi rãnh trò chuyện, đi dạo bốn phía.
Giờ cũng đã muộn, Diệp Khai cũng thấy mệt.
- Tôi cáo từ.
Tạ Quân Ngọc nói.
- Chậm đã, có thể giúp làm chút đồ ăn? Bụng đói rồi.
Diệp Khai bỗng nhiên nói với nàng.
Tạ Quân Ngọc nhìn hắn một cái, sau đó mới lên tiếng:
- Chờ một chốc.
Qua một hồi, Tạ Quân Ngọc bưng một cà mèn inox tới, trong đó là một chén mì.
- Buổi tối nhà bếp nghỉ rồi, anh ăn cái này đi.
Tạ Quân Ngọc nói.
- Cô làm à? Thật không biết, mùi vị được đấy, rất khen!
Diệp Khai ngạc nhiên, sau đó bắt đầu ăn.
Diệp Khai ăn xong chén mì thì cảm thấy ríu mắt, vội vàng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, phút chốc liền đã ngủ say.
Vài phút sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Quân Ngọc và một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện tại trong phòng.
Vị lão giả này chừng hơn sáu mươi tuổi, hoặc như là hơn tuổi, cũng có có thể là hơn tám mươi tuổi, mái tóc bạc trắng được buộc bằng một dải dây lụa, khuôn mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, vầng trán rộng, ánh mắt thâm thúy, tràn đầy trí tuệ.
Lão giả nhẹ nhàng đi tới trước chỗ cửa sổ nơi Diệp Khai nằm ngủ, nghiêm túc nhìn hắn đang ngủ, dường như kêu lên kỳ lạ.
- sư phụ, như vậy không được tốt, hắn có thể đột nhiên tỉnh lại hay không?
Tạ Quân Ngọc lo lắng.
Lão giả bình thản:
- Làm sao có thể? Thuốc ta đưa cho con linh nghiệm vô cùng, cam đoan sẽ cho hắn ngủ đến sáng mai.
Khó trách Diệp Khai ngủ say như vậy, nguyên lai là bị Tạ Quân Ngọc hạ mê dược trong mì.
- Chậc chậc, thật sự là không thể tưởng được, phôi tốt thế nào chứ!
Lão giả nhìn qua Diệp Khai hai vòng, cẩn thận nhìn hắn, sắc mặt vui mừng:
- Gần đây tinh thần của ta vẫn bất an, biết là có chuyện. Hôm nay nghe con nói có Diệp Nhị thiểu này, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, mới bảo con dẫn hắn trở về, quả nhiên không uổng phí ah!
- Sư phụ, hắn lại có cái gì không tầm thường mà đáng giá lão nhân gia nói vậy?
Tạ Quân Ngọc có chút không phục.
- Con không nên coi thường vị Diệp công tử này, mặc dù hắn không có tu luyện qua bất luận công phu gì, nhưng khí mạch trong cơ thể hùng hậu, đây là thiên đại phúc duyên ah!
Lão giả đắc ý nói:
- Hơn nữa xuất thân Diệp công tử cũng rất tốt, phúc duyên thâm hậu, quý không thể nói ah!
- Chẳng lẽ sư phụ nổi lòng yêu tài, muốn thu hắn làm đồ đệ?
Tạ Quân Ngọc hỏi tiếp.
Trong lòng của nàng, sư phụ là nhân vật khó lường, một thân công lực đã đạt đến hóa cảnh, cũng là bảo vật của cục cảnh vệ, chỉ cần có ông tọa trấn đại nội thì sẽ không gây ra chuyện gì.
Hôm nay sư phụ rõ ràng hứng thú với Diệp Khai, hơn nữa khen không dứt miệng, cho nên Tạ Quân Ngọc trực tiếp liền liên tưởng đến, sư phụ có khả năng muốn thu Diệp Khai làm đồ đệ.
- Thu đồ đệ sẽ rất khó, chắc hắn sẽ không đồng ý.
Lão giả lắc đầu, có chút tiếc hận nói:
- Theo khí sắc bản thân hắn có thể nhìn ra được, tương lai cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, làm sao rơi trúng hồ nước cục cảnh vệ nho nhỏ? Bất quá một thân y bát của lão hủ ngược lại là thật sự muốn rơi xuống trên người của hắn.
Tạ Quân Ngọc nghe sư phụ nói thì thấy càng hồ đồ.
Sư phụ rõ ràng có hứng thú với Diệp Khai, muốn thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại nói miếu tiểu Bồ Tát chọc không nổi Diệp Khai, cái này lại để cho Tạ Quân Ngọc cảm thấy có chút không thể.
Trong mắt của nàng, Diệp Khai tuy là một hồng tam đại, trong nhà quyền thế vô song, nhưng bản thân của hắn chỉ là một tên quần là áo lượt mà thôi, sao có thể được sư phụ coi trọng như thế?
Phải biết rằng Tạ Quân Ngọc hiện giờ cũng biết một ít chuyện trong cục cận vệ. Nếu Diệp Khai có thể được sư phụ bồi dưỡng, trở thành thủ hộ giả tọa trấn ở đây thì là nhân vật mà ngay cả số cũng phải coi trọng, chẳng phải sẽ ủy khuất nàng hay sao?
Lão giả tựa hồ phát hiện suy nghĩ trong lòng Tạ Quân Ngọc, thở dài:
- Con tuy cũng là một hạt giống tốt nhưng sát khí nặng, bởi vì cái gọi là cô âm không sinh, cô dương không dài, cho nên công phu rất khó có tiến cảnh, đồng thời cũng ảnh hưởng đến hôn nhân. Nếu là gả cho người bình thường, xác định vững chắc là mệnh khắc chồng nên ta mới cho con vào đây, hy vọng tìm được lương phối nhưng bây giờ xem ra không thấy ai.
Ông vừa nói như vậy, Tạ Quân Ngọc trong nội tâm cũng có chút ảm đạm.
Năng lực sư phụ tương đối cường đại, thủ đoạn cũng cực kỳ lợi hại, không phải do Tạ Quân Ngọc không tin, nhưng nghĩ đến bản thân có khả năng cô đơn cả đời thì nàng cũng thấy rất bất đắc dĩ.
Nếu ai khác nói ra hai chữ khắc chồng này thì Tạ Quân Ngọc nhất định sẽ cho rằng là công kích, nhưng do sư phụ nói ra thì rất có thể. Cho nên từ trước giờ nàng vẫn làm mặt lạnh với nam nhân, kỳ thật cũng là lo lắng hại người hại mình.
- Bất quá, trước mắt ngược lại là có một cơ hội.
Lão giả bỗng nhiên nói với Tạ Quân Ngọc.