Nữ thư ký phong tao đi tới, đem xấp báo chí thu vào, bỏ lại trong sọt gần đó.
Hai anh em Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đi tới chuồng ngựa, lúc này con ngựa Coco của Diệp Kiến Hoan đã được tắm rửa sạch sẽ, màu lông tỏa sáng, dáng vóc mạnh mẽ, khí thế bất phàm, nhìn vào thật sự thần tuấn.
- Quả nhiên là ngựa tốt!
Tuy Diệp Khai không quá hiểu biết về ngựa nhưng khi nhìn thấy con ngựa này cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Dựa theo lời dặn của Diệp Kiến Hoan, Diệp Khai chậm rãi đi tới, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên cổ con ngựa, lại gần gũi với nó một lúc. Con ngựa phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, bộ dạng như vô cùng hưởng thụ.
Diệp Kiến Hoan nhìn thấy nói với Diệp Khai:
- Xem như cũng được đó, nó không ghét chú.
- Đây là con ngựa mẹ sao?
Diệp Khai hỏi.
Hắn cảm giác cái tên Coco trong Anh văn bình thường là những cô gái hay dùng làm nickname, giống như ca sĩ Lý Mân, cô bạn gái nhỏ của Tạ Hiền, cùng nữ chủ trì Đài Loan Trần Thục Uyển, tên tiếng Anh của các nàng gọi là Coco, thậm chí còn lấy cả danh tự của nhãn hiệu Chanel nước Pháp là Coconel.
Chính bởi vì như thế, Diệp Khai mới hỏi đây là một con ngựa cái đúng hay không.
- Tự chú nhìn xem đi.
Diệp Kiến Hoan cười đáp.
Diệp Khai cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên không nhìn thấy tiểu kê kê của nó.
- Ngựa cái luôn dịu dàng ngoan ngoãn hơn một ít, cảm giác khống chế tương đối tốt hơn.
Diệp Kiến Hoan nhìn Diệp Khai nói.
Trong thuật cưỡi ngựa thi đấu chính quy, người cưỡi bình thường sẽ không lựa chọn ngựa cái có tính cách ôn thuận tham gia thi đấu.
Trong những trận thi đấu môn Polo, lại có tới % là ngựa cái, bởi vì cần tốc độ đầy đủ, sức chịu đựng cùng tính linh hoạt, đặc biệt là tính tình ôn thuận, nếu không sẽ dễ dàng bị dẫn phát sự cố trong những động tác đối kháng mãnh liệt khó khống chế, bình thường loại thể thao này hay chọn lựa ngựa cái dự thi.
Diệp Kiến Hoan ra dấu cho Diệp Khai lên ngựa, sau đó nắm dây cương cho hắn thể nghiệm cảm giác cưỡi ngựa một chút, thỉnh thoảng chỉ điểm những động tác cần thiết.
Diệp Khai cưỡi ngựa chạy hai vòng chung quanh, khi bắt đầu quen thuộc hắn lại nhanh thêm tốc độ chạy quanh vài vòng, cảm thấy trên người đổ mồ hôi mà con ngựa tựa hồ đã thở gấp, lúc này mới ngừng lại.
- Không sai, lần thứ nhất mới cưỡi ngựa mà không bị té xuống xem như rất khó được rồi.
Diệp Kiến Hoan cười bình luận.
- Chủ yếu là nhờ lão đại chỉ điểm đúng chỗ, con ngựa này cũng có công đó thôi.
Diệp Khai cười nói.
Diệp Kiến Hoan nghe xong cảm thấy thật cao hứng, lại lôi kéo Diệp Khai đi xem thêm vài đầu ngựa tốt khác.
Khi về đến nhà trời đã tối.
Trong nhà bình thường vốn không có người, Diệp Tử Bình đã quay về Minh Châu, Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử theo thường lệ cũng sẽ không quay về, đều ở lại đại nội hoặc là Quân ủy, Diệp Kiến Hoan cũng đã ra ngoài đi chơi, chỉ còn lại một mình Diệp Khai ở trong nhà tiếp tục suy tính chuyện đi qua Nga.
Kết quả rạng sáng hôm sau, con gái của Vương tư lệnh Vương Lạc Đan đến thăm.
Nhìn thấy Vương Lạc Đan mặc một thân thường phục, Diệp Khai thoáng chốc lại không nhận ra, sau một lúc mới kịp nhận thức nàng là người nào.
- Cô đang định làm gì vậy?
Diệp Khai chứng kiến Vương Lạc Đan kéo lấy túi du lịch, bộ dáng như muốn đi xa nhà, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
- Cha tôi nói hiện tại tôi là binh sĩ dưới tay anh, phải theo sát anh một tấc không rời, tiếp nhận mệnh lệnh của anh, hoàn thành tốt nhiệm vụ bí mật kia!
Thần sắc Vương Lạc Đan không chút biểu tình hồi đáp.
- Vương tư lệnh thật sự là nói như vậy?
Tuy Diệp Khai không quá hoài nghi lời nói của Vương tư lệnh, nhưng đối với hành động hiện tại của Vương Lạc Đan hắn lại vô cùng nghi ngờ.
Bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một cái đuôi như thế, đối với việc hắn xử lý công tác đúng là có chút bất tiện.
- Đã như vậy thì cô ở lại nhà tôi trước đi, dù sao cũng đã sắp xuất phát!
Diệp Khai có chút bất đắc dĩ nói.
Không duyên cớ có thêm một người khách đến ở lại, Diệp Khai vẫn cảm thấy có chút bất tiện, nhất là tuy phòng ốc trong nhà không thiếu, nhưng bởi vì gần đây không có người ở lại thường xuyên, cho nên không ai nấu bếp, mà Vương Lạc Đan đến ở lại không thể không nấu cơm, luôn gọi đồ ăn bên ngoài cũng không hợp khẩu vị cho lắm.
Diệp Khai sắp xếp xong nơi ở cho Vương Lạc Đan, mới chú ý nàng đã thay đổi một bộ trang phục Chanel mùa hè, nhìn vào tuy thấy bình thường nhưng quan sát kỹ là có thể nhìn ra trong xếp đặt thiết kế xác thực là có chút khác nhau với loại hàng thường.
Lại nhìn những quần áo khác của nàng, đều là nhãn hiệu Chanel, mà ngay cả hương vị nước hoa cũng là Chanel kinh điển.
- Cô rất ưa thích Chanel sao?
Diệp Khai thuận miệng hỏi.
- Phải, cảm giác Chanel luôn đứng tuyến đầu trong thời thượng, chỉ là bình thường rất ít có cơ hội mặc vào mà thôi.
Vương Lạc Đan nhàn nhạt đáp.
Bình thường nàng luôn ở lại trong quân doanh, tự nhiên là phải mặc quân trang, mà bởi nguyên nhân tính chất công tác, bình thường quân hạm cũng thường xuyên đi chấp hành nhiệm vụ, cho dù có mua quần áo xinh đẹp cũng thật ít có cơ hội diện vào.
Lúc này Vương tư lệnh mệnh lệnh cho nàng đi theo Diệp Khai qua nước Nga, ngược lại cho nàng một cơ hội tốt thoát khỏi bộ quân trang phải mặc hàng ngày.
Vì vậy bên trong túi du lịch của Vương Lạc Đan chỉ chứa toàn bộ quần áo xinh đẹp mà không có một bộ quân trang nào.
- Kỳ thật, quân trang có chỗ tốt của quân trang.
Diệp Khai nghĩ tới bộ dạng Vương Lạc Đan mặc quân phục hải quân ngày hôm đó, liền không nhịn được nói một câu.
Chế phục cùng đồng phục nha, là loại trang phục mà là đàn ông đều không cản nổi sự hấp dẫn của nó, thoạt nhìn Vương Lạc Đan hoàn toàn không biết ý nghĩa này, không hiểu những chuyện tình tự như thế, thật không biết nàng làm sao bắt được lòng của đàn ông đây!
- Cô biết về Chanel sao?
Diệp Khai đột nhiên hỏi một câu.
- A?
Vương Lạc Đan nghe câu hỏi, lập tức cau mày không rõ Diệp Khai có ý tứ gì.
- Tuy Chanel là nữ vương thời thượng, nhưng bà đồng thời cũng là Nazi gián điệp!
Diệp Khai lại thốt lời kinh người.
- Anh nói bậy đi? Điều này sao có thể?
Vương Lạc Đan mở to hai mắt, hiển nhiên là không quá tin tưởng.
- Trong cuộc thế chiến lần thứ hai, Chanel từng làm việc trong đảng vệ quân Nazi, lúc ấy phụ trách công tác tình báo là Nazi của Đức. Tướng quân Valter Begg đã đặt danh hiệu cho Chanel.
Diệp Khai nói với Vương Lạc Đan:
- Nazi sử dụng mỹ nam kế đối với bà, chinh phục vị nữ vương thời thượng Paris, lợi dụng lực ảnh hưởng của bà, thậm chí đã tiến hành bí mật câu thông với Churchill của Anh quốc. Về sau khi cuộc thế chiến thứ hai kết thúc, chuyện này lộ ra, suýt chút nữa Chanel đã bị bỏ tù, vẫn nhờ Churchill lên tiếng nên mới giải quyết chuyện này.
Diệp Khai kể lại chuyện này trên thực tế có tồn tại, lúc ấy Chanel đã tuổi, khi bị thẩm vấn, bà từng bị hỏi qua vì sao lại ở chung với Nazi, Chanel cười lạnh nói:
- Đàn bà ở độ tuổi như tôi hiện tại, nếu có vinh hạnh tìm được cho mình một tình nhân, chẳng lẽ tôi còn đòi đi xem hộ chiếu của hắn hay sao…
Lời này thật sự là quá sắc bén làm người thẩm vấn bị chấn trụ.
Bất quá nói đi thì nói lại, mị lực của Chanel xác thực là mạnh mẽ vô cùng, lúc tuổi, còn mê hoặc được đại công tước của Nga, lúc tuổi, Chanel thành công chinh phục người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Châu Âu công tước Westminster, là người đàn ông giàu có nhất hơn nữa là nhân vật phi thường có ảnh hưởng nhất Anh quốc.
Công tước Westminster tặng cho bà đồ trang sức châu báu mà ngay cả nữ hoàng Anh cũng không có được, còn mua một khu nhà cấp cao tại London cho bà. Không chỉ như thế, bị mê mẩn thần hồn, công tước Westminster còn thuê cả cung Eaton cùng mấy trăm thợ làm vườn chuyên dùng hoa hồng cùng hoa lan trang trí phòng của Chanel.
Hành động này làm oanh động toàn bộ Châu Âu, mối tình này kéo dài được vài năm thời gian nhưng cuối cùng Chanel cũng không thành công trở thành công tước phu nhân, lý do thật đơn giản, bởi vì Chanel đã không thể sinh con, nhưng đoạn tình cảm lưu luyến này được gọi là cơ hội lập tiêu chuẩn tiến vào xã hội thượng lưu của Anh Pháp thời đó.
- Thật sự là một nữ nhân đầy mị lực, trách không được bà có thể trở thành nữ vương thời thượng đâu.
Sau khi Vương Lạc Đan nghe xong, không hề để ý tới thân phận gián điệp của Chanel mà chỉ cảm khái mị lực nữ tính của Chanel.
Diệp Khai lập tức lật mắt, trong lòng tự nhủ muốn bàn chính trị với nữ nhân thật sự là một chuyện tự làm mình mất mặt!