Quan Môn

chương 331: đại nội thủ môn nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đừng sợ, chúng tôi không có ác ý.

Lão giả nhìn biểu tình của Diệp Khai, lập tức nở nụ cười.

Vậy thì không dám xác định, trong nội tâm Diệp Khai nói thầm một tiếng, lại nhìn qua Tạ Quân Ngọc, sau đó lại nói ra:

- Tạ phó bí thư, cô đột nhiên chạy tới thủ đô, vậy chuyện trong Giang Trung phải làm sao bây giờ?

- Bên Giang Trung không phải còn Hoắc bí thư sao!

Gương mặt Tạ Quân Ngọc không chút biểu tình hồi đáp.

- Cô…

Diệp Khai lập tức bị nghẹn lời, lại phát hiện không nói được gì Tạ Quân Ngọc.

Dù sao Tạ Quân Ngọc còn chưa phải là nữ nhân chân chính của hắn, hơn nữa cùng là cán bộ phó sảnh cấp, tựa hồ chủ nhiệm Quản ủy hội như hắn cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn hay mệnh lệnh cho phó bí thư Công ủy kiêm phó chủ nhiệm thường vụ Quản ủy hội của nàng.

Huống chi Diệp Khai còn phải lợi dụng Tạ Quân Ngọc đến lãnh đạo đám thủ hạ của mình, ở tình huống mình đang phải chống lại Hoắc Đông Lai, đem chính sách của mình tiếp tục duy trì thực hiện, cho nên hắn cũng không thể đắc tội với Tạ Quân Ngọc, nhất là trong tình hình hắn cũng vắng mặt trong Giang Trung.

- Cô làm như vậy đúng là làm người mà không chịu trách nhiệm.

Diệp Khai lấy ra giọng quan:

- Tình huống trong Giang Trung phức tạp thế nào? Dân chúng Giang Trung còn sinh hoạt ở dưới nghèo khó, chúng ta đã làm quan, xem như phải tạo phúc một phương, ở thời khắc mẫn cảm như vậy Tạ phó bí thư đột nhiên bỏ việc chạy tới thủ đô đi pha trà pha nước, làm như vậy còn nói được sao? Khi tôi rời khỏi, lại đem công việc phó thác cho cô, cô làm như vậy không cảm thấy mình phụ lòng dân chúng tân khu Thánh Vương sao?

Tạ Quân Ngọc đang nấu nước, khói trắng đã bốc lên trên bình trà nhỏ, đang định rót trà, lại bị Diệp Khai chỉ trích một trận làm Tạ Quân Ngọc chợt ngây ra, đã bỏ lỡ thời cơ pha trà.

- Ai, bình trà này bị lãng phí hết…

Lão giả ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu.

Tạ Quân Ngọc bị lão giả quấy rầy, lập tức tỉnh táo lại, có chút ảo não trừng mắt liếc Diệp Khai, sau đó rửa qua đổi lại nước mới, tiếp tục nấu trà.

Việc pha trà yêu cầu chất nước rất nghiêm khắc, chất nước không đúng nấu trà sẽ có hương vị hoàn toàn bất đồng.

Tạ Quân Ngọc nấu trà Vân Vụ này là dùng nước suối Giang Trung, cố ý mang theo một ống trúc từ trong tỉnh Giang Trung tới đây, không có bao nhiêu, bị Diệp Khai gây náo lãng phí không ít, làm cho nàng cảm thấy phi thường tức giận.

Phải biết rằng một lần nấu qua hương vị sẽ khác hẳn, rốt cục không đạt được cảm giác thanh linh phiêu dật như lúc ban đầu.

- Ai, có câu nói người tính không bằng trời tính, chuyện thời gian ai cũng là như thế.

Lão giả nhìn thấy một màn này liền lắc đầu nói.

Sau đó hắn phất phất tay nói:

- Tiểu Ngọc, con lui ra đi, sư phụ cùng tiểu Diệp cần nói chuyện.

- Dạ, đại sư phụ!

Tạ Quân Ngọc vừa nghe liền chào lão giả, sau đó âm thầm rời khỏi tiểu viện.

Chỉ còn lại Diệp Khai cùng lão giả lưu lại, ngay lập tức không khí liền trầm lặng xuống.

Bất quá lần này Diệp Khai cũng không trầm mặc quá lâu, chỉ khoảng một phút sau Diệp Khai đã mở miệng hỏi:

- Rốt cục tiền bối có dự tính gì, tôi nghĩ ngài cũng không đến nỗi nhất định phải thu tôi làm đồ đệ đi? Tôi xem tư chất của Tạ phó bí thư rất tốt, có chỗ tốt gì cứ lưu lại cho nàng là được rồi, tôi thật sự không có ý nghĩ này.

Lão giả lập tức nở nụ cười, hắn đưa tay nắm lấy ống trúc mà Tạ Quân Ngọc lưu lại, sau đó đổ nước vào ấm trà, cũng không đặt lên lò than nấu nước lại cầm trong tay, không thấy hắn làm ra động tác, ấm trà đã đột nhiên sôi trào lên.

Diệp Khai nhìn hắn, không nói gì, chỉ thấy lão giả đem nước trà thật nhanh rót ra hai chén, chính mình uống một chén sau đó đưa cho Diệp Khai một chén.

Diệp Khai uống một hơi cạn sạch, cảm giác nóng rực càng tăng thêm mãnh liệt, nhưng tùy theo mà đến cảm giác thanh linh cũng càng thêm mãnh liệt.

Đồng dạng trà, đồng dạng nước, đồng dạng đồ uống trà nhưng ở trong tay người khác thậm chí lại có phân biệt lớn như vậy, quả nhiên đúng như lời lão giả đã nói, cao thấp trong trà đạo vẫn nên đáng chú ý.

- Trà ngon!

Diệp Khai tiêu hóa cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái từ đầu tới chân, mới mở miệng nói:

- Chẳng lẽ lão nhân gia ngài trước kia từng làm nghề hầu trà?

Lão giả vốn đang nghiêm trang rót thêm chén trà thứ ba, kết quả nghe Diệp Khai vừa hỏi như vậy lập tức nín nghẹn, khí tức phóng ra ngoài, trong đình viện đều tràn ngập tiếng cười của hắn.

- Ha ha ha ha…

Diệp Khai cảm giác đầu mình đau nhói, không nghĩ tới trung khí của lão giả tràn đầy như thế, toàn bộ mặt đất tựa hồ như bị rung động chao đảo, mà chút ít dây thường xuyên vắt ngang trong viện tựa hồ đều lắc lư kịch liệt, ngay tiếp theo trong không khí đều nổi lên một loại sóng vân vô hình.

Lão đầu nhi thật là lợi hại! Trong nội tâm Diệp Khai kinh hãi kêu lên.

Trước kia Diệp Khai cũng không phải chưa từng gặp qua người biết công phu, chẳng hạn như nhóm người Lê Đại, bọn họ đều biết công phu, sau đó đi tới Thánh Vương thôn thì gặp anh em Ngô Tác Đống, đều có công phu hộ thân, về sau còn phát hiện được Tạ Quân Ngọc mới thực sự là cao thủ, càng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Hôm nay nhìn thấy lão giả tự xưng là người thủ môn của đại nội, Diệp Khai mới phát hiện công phu của vị này mới là công phu chân chính!

Không hề lộ chút vết tích đã đem một bình trà đốt sôi lên trong tay, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được hay sao?

Lão giả cười một lúc mới ngưng xuống.

- Diệp tiểu tử ngươi thật sự thú vị!

Lão giả nhìn Diệp Khai nói ra:

- Đã bao nhiêu năm vẫn chưa có người nào có thể trêu chọc lão đầu tử cười ra tiếng, ha ha…

Lão giả có thân phận đặc thù trong đại nội, mặc dù là những người lãnh đạo đều biết trong Cục cảnh vệ trung ương có một nhân vật khó lường như vậy, nhưng người chính thức gặp qua hắn thật sự rất ít, cũng chỉ có những vị lãnh đạo đời trước từng tiếp xúc qua hắn, nhưng hiện tại những vị lãnh đạo kia cũng đã qua đời, không còn ai biết được sự hiện hữu của hắn.

Nhưng bên trong Cục cảnh vệ trung ương, những đời cao thủ tuy đều xem là đồ tử đồ tôn của lão giả, cực kỳ tôn sùng hắn, lại giữ kín không tiết lộ ra, vì vậy người lãnh đạo quốc gia như Diệp lão gia tử cũng không rõ ràng chuyện của vị đại sư này, chỉ loáng thoáng nghe qua mà thôi.

Giày vò một trận như vậy, chén trà thứ ba thế nào cũng nấu không xong.

Lão giả đẩy ấm trà sang một bên, nhìn Diệp Khai nghiêm túc nói:

- Nói thật, ta thật sự là muốn nhận cậu làm y bát truyền nhân đấy.

- Không cần nghĩ nữa!

Diệp Khai lập tức tỏ vẻ.

- Tại sao vậy chứ?

Lão giả lộ vẻ khó hiểu:

- Thân là người thủ môn đại nội, tuy danh khí không thể hiển lộ rõ ràng, nhưng lại siêu nhiên độc lập, không ai có thể quản trên đầu chúng ta, thế gian pháp luật đối với chúng ta cũng không hề có lực ước thúc nào, mọi thứ chỉ làm bằng tâm ý mà thôi. Chuyện tốt như vậy sao cậu lại không muốn tiếp nhận đâu này?

- Không có quy củ, sẽ không thành châu báu.

Diệp Khai lập tức hồi đáp:

- Đã không có quy củ, đã không còn lòng biết kính sợ, người rất dễ dàng đi về hướng điên cuồng, tôi cũng không phải hận đời, làm gì phải đem bản thân mình xa lánh mọi người, độc lập nhân thế?

- Hồng trần tu tâm, đem mình nhốt vào trong lồng, mọi chuyện xoắn xuýt ràng buộc, có gì khoái hoạt đáng nói? Làm sao có thể siêu thoát đại đạo?

Lão giả hỏi ngược lại.

Diệp Khai lắc đầu:

- Đại sư, xin nhờ rồi, tôi chỉ là đầu thai quăng được gia đình tốt, muốn hỗn hỗn đô thị, hỗn hỗn quan trường mà thôi, đại sư cứng rắn khuyên tôi hướng huyền huyễn tiên hiệp phát triển, đây không phải là ép buộc sao? Nếu thật sự là khám phá hồng trần, hiểu rõ nhân gian, bạch nhật phi thăng, người nhà của tôi sẽ không đồng ý, vợ tôi không chịu, mà đám bạn gái lại càng không cho, những người hâm mộ lại càng la hét!

- Chuyện bạch nhật phi thăng đâu phải là chuyện đơn giản như thế…

Lão gia lắc đầu, ngữ khí trầm thấp nói:

- Từ sau đời Tống, đã không còn nghe nói qua có người phi thăng rồi. Hôm nay là mạt pháp thời đại, linh khí thiếu thốn, trọc khí tràn đầy, khó ah!

Tựa hồ bị Diệp Khai làm tác động tâm sự, lão giả ngồi ở nơi đó trầm tư.

Dựa vào ý nghĩ của Diệp Khai, kỳ thật hắn hiện tại liền muốn rời khỏi, chỉ là không biết lão đầu nhi này có suy tính gì, có thể sẽ nắm chặt lấy mình không chịu buông thả hay không? Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ là những người lãnh đạo cũng không tồn tại trong mắt của hắn.

Đối với dạng nhân vật như vậy, Diệp Khai thật sự là không có biện pháp gì có thể đối phó.

- Nếu cậu đã không muốn làm người thủ môn, tôi cũng không muốn miễn cưỡng cậu.

Lão giả đột nhiên nói chuyện:

- Chỉ là cậu đã đi tới nơi này, gặp được tôi, cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, nếu không mặt mũi tôi để đâu?

- Vậy ông muốn như thế nào?

Diệp Khai cảnh giác hỏi ngược lại.

Trong lòng Diệp Khai cũng có chút lo sợ bất an, chẳng lẽ lão đầu nhi này lại muốn giết người diệt khẩu.

Bên trong đại nội, bốn bề vắng lặng, lão đầu nhi lại là lão quái vật áp đảo phía trên pháp luật, nếu thật sự muốn đem Diệp Khai giết đi diệt khẩu Diệp gia cũng tìm không thấy cừu nhân báo thù ah.

- Kỳ thật cũng đơn giản, đó chính là…

Thần sắc lão giả đột nhiên biến đổi, chỉ thấy một nắm tay xuất hiện trước mặt Diệp Khai, sau đó lại nghe được thanh âm của hắn:

- Ăn…ta…một…quyền!

Diệp Khai nhìn thấy lão đầu nhi một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, cũng cảm giác ngoài ý muốn.

Nói không lại thì đòi đánh, thật sự là quá thô lỗ.

Diệp Khai muốn tránh đi, lại phát hiện thân thể mình không cách nào di động, trong lúc hoảng sợ nắm đấm của lão đầu nhi đã đi tới trước mắt, chợt ngừng phắt lại.

- Ah?

Diệp Khai sửng sốt, trong lòng tự nhủ lão đầu nhi chẳng lẽ chỉ phô trương thanh thế.

Lão giả đột nhiên bắn ra một ngón tay, điểm lên mi tâm Diệp Khai.

- Ah…

Diệp Khai lập tức phát ra một tiếng hét thảm, bay ngược về phía sau, lăn liên tục trên mặt đất mấy chục vòng mới duỗi người nằm yên không nhúc nhích.

Lão giả điểm ra đầu ngón tay tựa hồ cũng giống như bị rút hết toàn thân lực lượng, thần sắc có chút uể oải té ngồi lên mặt đất, qua thật lâu sau mới miễn cưỡng đứng lên, trong miệng nói nhỏ:

- Giả vờ làm cao nhân thật sự là quá mệt mỏi, cũng không biết Vô Thượng Quán Đính Thuật của Mật Tông có tác dụng hay không?

Hắn chậm rãi đi qua, đá Diệp Khai một cước, thấy hắn không có gì phản ứng, lập tức có chút lo lắng:

- Không phải chỉ như vậy mà đã chết đi? Nếu nói như vậy phiền phức thật lớn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio