Hạm đội Hắc Hải tuy có được hơn tám trăm chiếc chiến hạm các loại, nhưng đại bộ phận đều lâu năm không tu sửa, cho nên có thể lọt vào mắt Diệp Khai cũng không nhiều. Lần này thượng tướng hải quân Mai Y Lạc chọn lựa ra để bán cho Diệp Khai tổng cộng có hai mươi hai chiếc, đều là tàu tốt, kể cả tuần dương hạm đạn đạo, tàu bảo vệ cùng tàu tiếp tế…còn có hai cái tàu ngầm động lực thông thường xem như vật kèm theo.
Những tàu này trên cơ bản có thể tạo thành một hạm đội, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Diệp Khai, Hạm đội Hắc Hải dùng danh nghĩa chạy thử đem Varyag cơ bản thành hình từ xưởng đóng tàu Hắc Hải về, tuyên bố đưa về ở trong biên chế Hạm đội Hắc Hải.
Trên thực tế, xưởng đóng tàu đã sớm chuẩn bị tốt rồi, làm cho như vậy cũng là thuận lý thành chương.
Hạm đội Hắc Hải lấy lý do trao đổi nghiệp vụ quân sự với hạm đội Thái Bình Dương, hộ vệ lấy Varyag xuyên qua eo biển Bosporus tiến nhập Địa Trung Hải, tiếp đó vượt qua eo biển Gibraltar vào Đại Tây Dương, sau đó qua mũi Hảo Vọng vào Ấn Độ Dương, sau đó thông qua eo biển Malacca tiến vào Thái Bình Dương, một đường Bắc thượng.
Lại nói tiếp, Diệp Khai mua Varyag cũng không tốn hao bao nhiêu tiền, mua sắm hai mươi hai chiếc thuyền của Hạm đội Hắc Hải cũng không tốn hao bao nhiêu tiền, nhưng chi phí để hạm đội xuất phát này tương đối nhiều, thậm chí hơn cả mua sắm hơn nả hạm đội, đúng là có chút thịt đau.
Bất quá rất hiển nhiên, một cái giá lớn vẫn là đáng giá, một khi Varyag đến hạm đội Đông Hải sẽ có tiếng vang cực lớn, thực lực hải quân sẽ tăng nhiều, đẩy nhanh tiến trình nhất thể hóa không hải quân, cũng có lợi cho nước cộng hoà sớm ngày kiến tạo hàng không mẫu hạm của chính mình.
Về phần phí tổn tự nhiên không cần lo lắng, nếu kế hoạch thu mua của Diệp Khai thành công, nuôi sống một hai hàng không mẫu hạm cũng chỉ là việc nhỏ.
Thông qua chuyện này, Diệp Khai khắc sâu địa nhận thức, chính mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng vất vả kiếm tiền, thật sự là không bằng người ta lừa gạt bịa đặt hạnh phúc nhiều lắm.
Một chuyến đi Russia thật khiến người cảm thấy hưng phấn cùng thỏa mãn.
Mặc dù là chỗ trụ sở bí mật không phải rất như ý nhưng một chuyến này cũng không tính là đi không được gì rồi.
Đại khái là bởi vì Hạm đội Hắc Hải xảy ra xung đột nên hai tổng thống Russia cùng Ucraina gặp nhau ở lâu đài Swallow ở Yalta, thảo luận vấn đề sở hữu Hạm đội Hắc Hải đã đạt thành hiệp nghị trên cơ bản.
Yalta là danh thắng du lịch thuộc bán đảo Crimea của Ukraine.
Bởi vì chỗ Hắc Hải đồng thời lại có núi cao, cho nên tạo thành phong cảnh đặc biệt quyến rũ lòng người, từ xưa là chỗ nghỉ hè của Sa Hoàng, cũng là chỗ an dưỡng của vương công quý tộc, sau này cũng là chỗ an dưỡng nổi tiếng của Soviet. Sau thế chiến hai, hội nghị Yalta càng làm nó nổi tiếng.
Lâu dài Swallow ở Yalta là một kiến trúc biểu tượng, nó là do người Thổ Nhĩ Kỳ xây thời họ thống trị ở đây, là một thành lỹ trên núi, từ xa nhìn lại phi thường đồ sộ, có thể nói là Quỷ Phủ Thần Công.
Theo lâu đài này tiếp tục ngồi thuyền hướng tây có thể tới hành cung Sa Hoàng Nicola, chung quanh có hoa viên rất lớn. Từ bến tàu xuống, thông qua hoa viên có thể đến hành cung, hành cung bên trong trang trí xa hoa, cho thấy tràng cảnh sinh hoạt Sa Hoàng lúc trước, sau thế chiến hai thì hành cung được Stalin làm thành hội trường hội nghị Yalta.
Lúc hai tổng thống đang hội đàm thì Diệp Khai cũng mang theo Vương Lạc Đan đi dạo, nhất là du lãm hành cung Sa Hoàng Nicola để cảm nhận sinh hoạt xa hoa thời trước.
- Kỳ thật, Russia so với thời Sa Hoàng chưa hẳn là tốt rồi.
Diệp Khai đứng dưới vách núi, bất giác muốn khoe mẽ với Vương Lạc Đan.
- Tại sao?
Vương Lạc Đan phản bác:
- Không phải/ đều nói Sa Hoàng thống trị tàn bạo?
Diệp Khai nghe xong lập tức xì mũi coi thường:
- Cô còn nhớ hồi tiểu học học qua một bài là Lenin bị Sa Hoàng dày lưu vong, kiên trì học tập?
- Đúng là có bài như vậy.
Vương Lạc Đan đồng ý.
Trong sách ngữ văn tiểu học có một bài về Lenin tên là [ sáu lọ mực], kể Lenin vì cách mệnh bị nhốt vào ngục giam vẫn kiên trì làm việc.
Câu chuyện kể có một năm Lenin bị chính phủ Sa Hoàng bắt, nhốt tại một phòng giam nhỏ hẹp, chỉ có một cửa sổ nhỏ xuyên qua. Trong khó khăn như vậy, Lenin vẫn miệt mài nghiên cứu viết sách chỉ đạo cách mạng bên ngoài.
Lenin vì giữ bí mật nên nghĩ ra một phương pháp xảo diệu, ông đem bánh mì tạo thành bình mực, sữa bò làm mực viết vào giấy trắng. Vừa nghe thấy cửa phòng mở, ông sẽ đem lọ mực vào miệng nhai. Có một lần, Lenin viết cho đồng chí rất khôi hài nói:
- Hôm nay thực không may mắn, liên tiếp ăn hết sáu cái bình mực!
Câu chuyện này là muốn giáo dục cho học sinh tiểu học biết về sự gian khổ của cách mạng, bất quá vào năm đó, đại đa số học sinh cũng không biết bánh mì cùng sữa bò là vật gì, bao nhiêu năm sau chỉ nhớ như vậy.
- Câu chuyện này của Lenin là có xuất xứ, do vợ của Lenin kể lại trong [ Hồi ký Lenin]. Bất quá,[ sáu cái bình mực] là hàng nhái rồi, nghiêm trọng bôi đen cuộc sống của đồng chí Lenin trong ngục.
Diệp Khai giang tay đón gió biển, tưởng tượng hình ảnh Titanic,sau đó nói với Vương Lạc Đan:
- Trong sách giáo khoa lịch sử chính thức của Soviet, Sa Hoàng nước Nga đều có hành vi phạm tội, một trong số đó là lưu đày người cách mạng. Tuy Sa Hoàng lại chưa hề từng giết qua một người Bolsevich mà để nhiệm vụ này cho talin đi hoàn thành, nhưng bất kể thế nào thì chỉ nghe nói đi đầy đến Siberia đã phát run. Hành vi này tàn không thế nào, chỉ có người từng bị lưu đày như Lenin mới hiểu.
Vương Lạc Đan sau khi nghe, tỏ vẻ không hiểu].
Vì vậy Diệp Khai tựu đề nghị nàng đi tìm một quyển [ Hồi ký của Lenin ] để đọc:
- Loại sách này hẳn là rất dễ tìm, ít nhất ở chỗ này.
Vương Lạc Đan nghĩ đến chuyện này, lúc đi dạo cũng không phải rất chuyên tâm, trở về cùng khách sạn thì hỏi lễ tân tìm được một quyển.
Theo vợ của Lenin thuật lại, vào tháng năm , Lenin bị phán quyết tại St. Petersburg xử đi Siberia lưu vong ba năm.
Sau khi có phán quyết, mẹ của Lenin liền yêu cầu nhà chức trách hoãn ngày thi hành án, lý do là thân thể con trai không khỏe. Về sau bà lại yêu cầu con trai trên đường đi qua Moscow dừng lại một tuần lễ, lo lót toàn bộ chi phí trên đường để Lenin có thể ăn ngon ngủ được.
Bà thậm chí còn viết thư cho tổng đốc Siberia, yêu cầu cho con trai lựa chọn một thị trấn ở vùng phía nam, chỗ đó khí hậu rất tốt, có lợi cho thân thể Lenin.
Đồng thời, bản thân Lenin cũng hướng chính phủ đưa ra những yêu cầu này. Sau khi được thỏa mãn, Lenin có hai tuần lễ tự do ngoài ngục để chuẩn bị cho tốt hành lý, thong dong tạm biệt bạn bè.
Chỗ Lenin lưu đày là mội trong những chỗ có khí hậu tốt nhất ở Siberia, có điểm giống như Giang Nam. Ngoại trừ tiền người nhà gửi thì chính phủ Sa Hoàng còn trợ cấp mỗi tháng rup, hồi đó có giá trị rất lớn, Lenin căn bản không cần làm đốn củi hoặc bị những khổ sở mà sau này các sử gia cách mạng thêm thắt.
Lenin viết thơ về nhà miêu tả sinh hoạt chính mình ở chỗ này là, “ngoại trừ đi săn, câu cá, là bơi lội, phần lớn thời gian tản bộ, ngủ rất ngon, thức ăn vừa miệng, còn thường thường tắm nắng.”
Ông thậm chí đem hoàn cảnh của mình so với nghỉ mát ở thắng cảnh Thụy Sĩ, ở chỗ này ông còn có thể đọc các loại sách vở cùng tạp chí chính trị, tự do lui tới với các người lưu vong khác, thảo luận tương lai như thế nào đả đảo chế độ Sa Hoàng.
Lenin kết hôn với Krupskaya vào thời gian này. Krupskaya lúc ấy cũng vì hoạt động cách mạng mà xử lưu đày ở phía nam dãy Ural. Bọn họ viết đơn lên nhà chức trách yêu cầu đem Krupskaya chuyển tới chỗ Lenin, yêu cầu này được phê chuẩn. Vào tháng năm đó, hôn lễ được cử hành tại một giáo đường, Lenin cùng Krupskaya đều là người vô thần nhưng chính phủ không thừa nhận hôn nhân thế tục, cho nên hai người đành chấp nhận mục sư chúc phúc. Đây vẫn là điều khiến Lenin xấu hổ, sau này lịch sử không đề cập tới sự thật.
Hàng bán cho người lưu đày giá rất thấp, rup của Lenin đủ để cho ông có một phòng sạch, thực phẩm và vật dụng hàng ngày. Cơm trưa đương nhiên đơn giản, cuối tuần làm thịt một con dê, mỗi ngày ông ăn thịt dê nướng tới phát ngán, còn có sữa bò uống không hết, ông thậm chí dùng sữa bò nuôi chó. Vào tháng năm , Lenin hết hạn tù về tới St. Peterbuarg không khác xuất ngoại đi Tây Âu.
năm sau, ông rốt cục có cơ hội báo đáp bản án “tàn khốc” kia của mình, ra lệnh cho Cheka [ tiền thân của KGB bắn hết cả nhà Sa Hoàng.
- Lịch sử thật khôi hài.....
Lúc ăn cơm chiều, Vương Lạc Đan xem xong [ Hồi ký của Lenin] không khỏi thở dài nói.
- Chúng ta đúng là biết được một số điều.
Diệp Khai cười nói với Vương Lạc Đan:
- Cũng ví dụ như tôi tự trả tiền mua sắm Hạm đội Hắc Hải cùng Varyag, cô thấy sẽ viết trong chính sử không?
- Đoán chừng là không có khả năng.
Vương Lạc Đan xem xong [ Hồi ký của Lenin ], rốt cuộc hiểu rõ điểm này.
- Cho nên nói, ha ha.
Diệp Khai cười cười, tiếp tục ăn thịt dê nướng, món mà Lenin năm đó đi lưu đày ăn tới chán.