Quan Môn

chương 408: thân phận của tô tỉnh (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám bạn học của Ninh Sương đều xuống chiếc xe to đùng đó, tập trung ở cửa vào Kim Sắc Niên Hoa.

- Chúng ta cũng đi xuống đi, đã có người đồng ý mời khách, không có lý do gì không ăn chặn hắn ta, đúng không?

Diệp Khai cười nói với Ninh Sương.

- Ai, thật ra em chỉ muốn về nhà ngủ sớm một chút mà thôi, thật không có hứng thú hát ca rượu chè.

Ninh Sương nhíu mày nói.

Diệp Khai cười nói:

- Người tới đây nếu quả thật chỉ là vì ca hát rượu chè thì đúng là thằng đần mà.

Những người tiến vào những nơi như thế, chỉ đặt chỗ thôi cũng đã hết hơn mười nghìn tệ rồi, ai lại đốt tiền như thế chứ, chỉ là tới để ca hát rượu chè thôi sao? Ai nấy chắc chắn cũng có những chủ ý của mình nên mới làm như thế, bằng không mà nói, chẳng phải là tốn tiền chẳng ra sao sao?

- Cùng đi vào đi thôi.

Diệp Khai nắm cánh tay của Ninh Sương, thản nhiên đi vào trong Kim Sắc Niên Hoa.

- Đáng giận thật, thằng ranh này rốt cuộc là lai lịch ra sao chứ?

Chứng kiến thái độ thân mật của Diệp Khai với Ninh Sương, Tô Tỉnh cảm thấy vô cùng tức giận, không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm.

Mấy thầy giáo, cô giáo đi sau thấy được, có một người nói:

- Học sinh thời nay cởi mở nhiều hơn, còn chưa học tới năm hai đã dám ôm ấp nhau rồi.

Một người khác nói:

- Vậy thì sao chứ? Chỉ cần không gây ra chuyện gì, người ta muốn ôm bao lâu thì ôm chừng đấy, trường học cũng chả có bất kỳ quy định nào cấm học sinh yêu đương dâu chứ?

- Thế hệ nào có cách sống của thời đó mà…

Một thầy giáo lớn tuổi hơn nói.

Kim Sắc Niên Hoa được coi như một nơi tiêu tiền tổng hợp, cũng có cả quán bar, sàn nhảy, cũng có cả nhà tắm hơi nữa, thậm chí đằng sau còn có cả khách sạn nghỉ chân, cũng coi như hùm bá ở đây. Địa vị của nó ở Trữ Châu cũng được sánh ngang với địa vị của Đế Hào ở thủ đô vậy. Lúc đám Diệp Khai đi vào bên trong, vì thời gian vẫn còn sớm, nhân viên phục vụ hình như cũng chưa để ý tới khách khứa cần chiêu đãi. Đèn bên trong còn rất sáng, những thiết bị được lắp đặt đúng là không tệ, đằng sau quầy bar có hai nhân viên nam, hai nhân viên nữ phục vụ, cũng vì chưa có khách nên đang đứng tán dóc.

Trừ những người đó ra, chỉ thấy trong góc đại sảnh có ban người con gái, trang điểm rất đậm, những nhìn thật ra cũng khá xinh đẹp, chỉ là không cách nào thoát khỏi cảm giác mị tục. Trong đó hai cô ả khá lớn tuổi hơn đang cầm điếu thuốc trên tay, thi thoảng lại phì một hơi khói mù mịt. Nhìn kỹ liền thấy thuốc này hơi mảnh hơn so với những loại thuốc lá bình thường, đúng là thuộc loại thuốc lá chuyên môn dành cho những quý bà, xem ra là hàng nhập khẩu.

Nhìn chung thì hai nữ nhân viên phục vụ ở quầy bar còn có vẻ thanh bạch hơn một chút, cũng có vẻ xinh xắn. Bộ trang phục của các cô làm nổi bật lên dáng người thướt tha mềm mại, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu tím, bộ ngực cao ngất nhưng nhìn tuổi thì có vẻ cũng không nhiều, chỉ khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Mọi người vào trong tuy rằng đều đưa mắt nhìn vào mấy cô ả phong trần dang ngồi trong góc đại sảnh kia mấy cái, nhưng lại nhanh chóng chuyển hướng nhìn sang hai nữ phục vụ đằng sau quầy bar.

Nam nhân viên phục vụ trông thấy có khách vào, lập tức liền chỉnh đèn tối đi một chút, hơn nữa cũng bật nhạc lên.

Các bạn học của Ninh Sương cùng giáo viên tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, thành ra rất náo nhiệt.

Bọn họ đột nhiên đi vào trong quán rượu cũng là cho những ở người đây cảm thấy khá bất ngờ.

Nhưng mà lái xe A Phát của Tô Tỉnh rất nhanh đã bước về phía quầy bar, lấy ra một chiếc thẻ hội viên đưa cho nhân viên phục vụ để đặt phòng.

- Tiên sinh, xin chờ ở đằng sau đại sảnh, chúng tôi đang sắp xếp phòng, ước chừng khoảng một phút đồng hồ nữa thôi là có thể chuẩn bị xong rồi.

Sau khi xem thể hội viên, nhân viên phục vụ liền cung kính nói với A Phát.

- Nhanh lên một chút nha, chúng tôi đây là đãi khách đấy.

A Phát cau mày nói.

- Xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp nhanh chóng. Tiên sinh, xin hỏi còn có yêu cầu đặc biệt nào nữa không?

Nhân viên phục vụ đáp lại.

- À, tạm thời không có.

A Phát đáp lại, rồi hắn chợt nghĩ điều gì, lại nói thêm:

- Được rồi, lấy hai phòng nhé.

Hắn bỗng nghĩ tới nếu đề giáo viên cùng học sinh cùng hỗn độn lại một chỗ thì có vẻ chẳng ra sao, nên mới đặt hai phòng, như vậy mọi người cùng chơi bời thoải mái được rồi.

Mọi người ngồi trong đại sảnh, Tô Tỉnh đã gọi một chút đồ uống cùng với đồ ăn vặt tới.

- Ninh Sương, em uống gì không?

Tô Tỉnh tỏ vẻ ân cần, chạy tới hỏi.

- Cảm ơn, tôi không khát.

Ninh Sương lắc đầu từ chối.

Tô Tỉnh thấy Ninh Sương với Diệp Khai ngồi cùng một chỗ, trong lòng vô cùng ganh tỵ, nhưng mà hắn cũng được coi là người biết giả bộ, cố nhịn xuống cơn tức này, xoay người đi tới chỗ các giáo viên. Cũng coi như hắn còn có chút tài năng, ít nhát cũng làm cho mấy thầy cô giáo vô cùng vui vẻ.

Đúng lúc này, một tên vệ sĩ của Diệp Khai đi vào trong.

- Nhị thiếu gia, tư liệu cậu cần.

Vệ sĩ đưa một cái cặp văn kiện bằng nhựa cho Diệp Khai.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, nhận lấy cái cặp văn kiện, sau đó nói với anh ta:

- Anh tự đi tìm chút đồ gì uống đi, người ta bỏ tiền mời khách, chúng ta không cần phải khách khí.

Đám vệ sĩ đều hiểu được đây là điềm báo khi cậu hai của họ chuẩn bị trị kẻ nào đó. Bọn họ đương nhiên không cần phải lo tiết kiệm tiền cho chủ nhân nữa, nhanh chóng chạy đi tìm đồ uống.

- Cái đắt tiền nhất chính là loại nào? Có Louie XIII không? Không có, thế thì Napoleon đi.

- Cái gì, giá rất đắt? Anh cho rằng chúng tôi không có tiền trả à?

- Không thì rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm cũng được.

Đám nhân viên phục vụ ở quầy bar chưa từng chứng kiến những khách quý tài đại khí thô tiêu hoang tới như vậy, nhưng mà lúc A Phát tới đặt phòng, rõ ràng là dùng thẻ Vip của khách quý. Điều đó chứng tỏ người đó là khách vô cùng tôn quý, bọn họ mới chỉ thoáng cường điệu rằng rượu này rất đắt, sau khi đưa ra giá cũng không nói gì thêm, cứ dựa theo yêu cầu của bọn họ mà mang lên.

Bốn người vệ sĩ đi theo Diệp Khai, cộng thêm sáu vệ sĩ lái xe tới tiếp đón, tổng cộng là mười người liền chọn sáu chai, còn có hai chai rượu vang đỏ Bordeaux, cùng với chút đồ nhắm linh tinh.

- Nhân viên phục vụ, bọn họ uống cái gì thế? Lấy cho chúng tôi mấy bình giống thế.

Có nam sinh thấy đám vệ sĩ của Diệp Khai uống rượu liền gọi theo.

Nhân viên phục vụ liên cầm sáu chai đi tới, đặt trên mặt bàn.

Mới chỉ nghe nói chứ chưa từng được uống, đám học sinh liền bất kể giá tiền ra sao, chỉ cần là Tô Tỉnh mời khách, hắn lại còn ngồi xe Mercedes, uống mấy bình rượu thôi thì tính gì chứ, liền khui chai rồi bắt đầu uống.

Đợi đến lúc Tô Tỉnh trở về từ phòng của các giáo viên, liền phát hiện trên bàn tổng cộng đã có tới mười hai cái chai XO, ngoài ra còn có mấy cái bình rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm, đều là những loại rượu vô cùng đắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio