Quan Môn

chương 650: người thực vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Khai cũng có chút sầu lo tỏ vẻ:

- Chính sách này sở dĩ có thể lấy được hiệu quả tại thành phố Long Thành là có quan hệ tới việc chúng tôi đẩy mạnh, thậm chí không đỏ mặt mà nói một câu, có chút ít quan hệ tới việc tôi đã quyết đoán nắm bắt xuống hai gã cán bộ cấp phó sảnh ngày trước, cũng có chút ít quan hệ tới việc tôi quét sạch Long Thành tứ bá, nếu như không có mấy điều kiện tiên quyết này, thật sự là rất khó có được hiệu quả.

Tần Phương Trần gật nhẹ đầu, hắn hiểu được lời của Diệp Khai chính là sự thật.

Nếu như không có bí thư Lâm Viễn Hành của Ban kỷ luật thanh tra trung ương toàn lực ủng hộ, không có bí thư Tần Phương Trần của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh ủng hộ, Diệp Khai lại không có được bối cảnh cường thế sau lưng, cùng thủ đoạn cường thế của chính bản thân Diệp Khai, chỉ sợ chính sách này cũng rất khó được phổ biến ngay trong thành phố Long Thành.

Nhưng một khi chính sách này được phổ biến xuống dưới, hơn nữa đã lấy được thành quả nhất định, liền gặp phải cục diện càng thêm khó khăn, có thể đẩy ra được cả nước hay không?

- Chúng ta cố gắng mà thôi, tận lực đem phương án thực hiện càng thêm hoàn mỹ một chút để người ta không tìm ra được tật xấu.

Tần Phương Trần cũng là một vị cán bộ hết lòng công tác, ý nghĩ của hắn không khác biệt với Diệp Khai chút nào.

Công việc luôn cần phải làm, tuy không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng nghĩ tới cao tầng cũng cực kỳ thận trọng đối với chuyện này, sẽ không làm ra chính sách chẳng ra gì về sau.

- Muốn làm ít việc đôi khi phải cân nhắc tới thế cục, thế nhưng nếu đã tới lúc khẩn yếu quan đầu, cũng không thể cứ lo trước lo sau, nếu như không có những người biết dũng cảm tiến tới, cũng sẽ không có quốc gia của chúng ta hiện giờ!

Tần Phương Trần bỗng nhiên cười nói với Diệp Khai:

- Cậu phải có lòng tin đối với tổ chức của chúng ta đi!

- Phải, tôi chưa từng đánh mất qua lòng tin của mình!

Diệp Khai cũng cười nói.

Vô luận như thế nào, việc cần phải luôn kiên trì thực hiện tiếp tục, mặc dù sẽ có một ít thời điểm bàng hoàng, có một ít lựa chọn do dự, nhưng cuối cùng vẫn phải làm ra một quyết định chính xác, đây là điều đương nhiên.

Nếu như không có được quyết đoán như vậy, Diệp Khai đã không lựa chọn đi theo chính giới, với điều kiện hiện tại của hắn, muốn làm một đại phú hào chẳng phải là càng tiêu diêu tự tại?

Cổ nhân nói rất đúng, đạt tắc thì kiêm tế thiên hạ, cùng tắc thì chỉ lo thân mình, hiện tại Diệp Khai còn chưa tới tình trạng chỉ cần lo cho thân mình, tự nhiên là muốn thông qua cố gắng của chính mình làm thế giới này càng tốt đẹp hơn một chút.

Rời khỏi văn phòng của bí thư Tần Phương Trần, trên đường đi gặp vài vị cán bộ của Ban kỷ luật thanh tra những thành phố khác, mọi người chào hỏi lẫn nhau, có thể từ trong mắt mọi người nhìn ra được bọn họ tương đối hiếu kỳ về Diệp Khai, cũng có một ít người vẻ mặt không cho là đúng, hiển nhiên không có bao nhiêu người thật sự cho rằng chỉ bằng vào chiến tích là hắn có thể ngồi lên trên vị trí như hôm nay.

Bí thư Ban kỷ luật thanh tra một thành phố hai mươi tuổi, còn là cán bộ cấp chính sảnh, quả thật làm cho người rất khó tiếp nhận sự thật.

Dù sao người biết rõ tình huống chân thật của Diệp Khai thật sự là quá ít.

Mặc dù là trong Cục cảnh vệ trung ương cũng không có mấy người có thể tinh tường sự nghiệp công lao mà Diệp Khai từng kiến tạo, nếu như có thể tuyên truyền rộng rãi đi ra, chỉ sợ sẽ không nghe một chút thanh âm phản đối, nhưng đối với Diệp Khai mà nói, làm vậy cũng không phải là chuyện tốt, nếu không hắn sẽ trở thành trọng điểm chú ý của các thế lực ngoại quốc, thậm chí sẽ thành đối tượng trọng điểm bị đả kích.

Cao tầng giữ kín bí mật về hắn, đây chính là một cách bảo hộ.

Diệp Khai rời khỏi Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, vừa mới lên xe liền nghe được điện thoại vang lên, nhìn vào dãy số tuy là dãy số bản địa nhưng lại thật vô cùng xa lạ.

- Xin chào, tôi là Diệp Khai.

Diệp Khai tiếp điện thoại, trầm giọng nói ra.

- Ô ô ô…

Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm, nhưng là thanh âm của một cô gái đang nghẹn ngào nức nở, lập tức làm cho Diệp Khai có chút sững sờ.

- Chào cô, xin hỏi cô là ai vậy?

Diệp Khai vừa kịp phản ứng, liền hỏi lại một tiếng.

Cuộc điện thoại này xác thực có chút quỷ dị, nhưng thanh âm bên kia có chút tạp âm, Diệp Khai nghe không rõ là của người nào.

- Diệp Khai…ô ô…

Rốt cục trong điện thoại vang lên lời nói.

- Là Lăng Tiếu đấy ư, cô làm sao vậy?

Lần này Diệp Khai rốt cục đã nghe được là ai, chính là nữ tiếp viên công ty hàng không Long Thành tên Lăng Tiếu.

- Ô ô…

Lăng Tiếu vẫn khóc nức nở, thật lâu mới đứt quãng nói ra:

- Cha của tôi…giải phẫu…không thành công…

- Hiện tại cô đang ở đâu, đang ở bệnh viện sao?

Diệp Khai cũng kinh hãi, lập tức hỏi.

Mặc dù nói giữa hắn cùng Lăng Tiếu chỉ có một ngày làm bạn đồng hành, nhưng có một câu nói rất đúng, tu mười năm cùng chung chuyến thuyền, ở trong biển người mênh mông có duyên gặp mặt cũng là việc không dễ dàng.

Huống hồ khi còn ở trên máy bay hai người còn có chút mập mờ nho nhỏ, trọng yếu nhất chính là cả hai cũng không ai ghét ai.

Diệp Khai hỏi lại tình huống của Lăng Tiếu, sau đó lái xe chạy nhanh tới bệnh viện ung bướu.

Đối với ban đêm mà nói, bệnh viện ung bướu ban ngày đúng là kín người hết chỗ, trong sân bệnh viện còn có một ít người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân đường xa mà đến, khiêng theo hành lý ngồi trên mặt đất, quần áo có chút tả tơi, nhìn vào thật làm người cảm thấy đau lòng.

Diệp Khai lên tiếng hỏi số phòng bệnh liền trực tiếp đi lên.

Vừa đi tới trên cầu thang, liền chứng kiến Lăng Tiếu đang đỏ hồng mắt ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện, bộ dạng có chút thất thần chán nản.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Khai đi tới đang định chào hỏi, Lăng Tiếu vừa nhìn thấy hắn đã đột nhiên lao tới ôm hắn òa khóc nức nở.

Diệp Khai cảm thấy có chút ngoài ý muốn, một bên ôm thân thể Lăng Tiếu dùng một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, ý định dỗ dành cho nàng tỉnh táo lại, một bên dò hỏi hộ sĩ bên cạnh, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.

- Lúc giải phẫu đã xảy ra một chút vấn đề, người bệnh không tỉnh lại.

Hộ sĩ nhỏ giọng nói ra, sau đó lại bổ sung một câu:

- Bệnh viện không cho nói lung tung, anh không nên hỏi nữa, miễn cho chúng tôi khó xử.

Nếu như không phải nhìn thấy Diệp Khai thuận mắt, Lăng Tiếu lại khóc tối trời tối đất đoán chừng tiểu hộ sĩ cũng sẽ không nói ra câu này.

Hiểu rõ được tình huống, Diệp Khai mới biết được hôm nay sau khi làm giải phẫu cắt bỏ một khối gan, cha của Lăng Tiếu không hề tỉnh lại, đơn giản mà nói, hiện tại ông đã trở thành người thực vật.

- Chuyện này…

Diệp Khai nghe xong liền nhíu mày.

Diệp Khai trấn an Lăng Tiếu một lát, sau đó đi vào phòng bệnh quan sát, quả nhiên thấy bệnh nhân nằm thẳng trên giường bệnh, trên người cắm đủ loại ống, máy giám sát đang vang lên tích tích không ngừng, nhịp tim huyết áp gì đó đều bình thường, chỉ là sóng điện não không phập phồng rõ ràng, chỉ biểu hiện bệnh nhân đang lâm vào chiều sâu hôn mê.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio