Quan Môn

chương 713: ưu thế bẩm sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Khai thì thế nào?

Đối với vấn đề này, tâm tư của Vạn Phương Phương không có gì, quan hệ là vấn đề của cô ta, vĩnh viễn không thể nói rõ được, đây cũng là chuyện của nàng.

- Vấn đề này của cô với tôi mà có cũng được, không có cũng không sao cả.

Diệp Khai trả lời, đối với người khác thì thiên phú của Vạn Phương Phương là một lợi thế cực lớn, nhưng đối với người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng như Diệp Khai thì không là gì.

Vạn Phương Phương cùng Diệp Hiểu Nhàn đều nhìn qua Diệp Khai không nói gì, cho dù Vạn Phương Phương nhìn ra được thân phận của Diệp Khai không tầm thường, nhưng chuyện liên quan tới hắn nàng không đoán ra được, mà Diệp Hiểu Nhàn thì biết được thân phận của Diệp Khai chỉ là thiếu tướng cục cảnh sát, tự nhiên cũng biết hắn không thể là người vô danh, cho nên đối với Diệp Khai các nàng rất cẩn thận.

- Với tư cách là người thừa kế gia tộc, con đường của tôi đi rất đơn giản.

Diệp Khai không chút kiêng kỵ nói:

- Chỉ cần tôi không phải là người ngu, như vậy tôi sẽ bước thẳng lên trời, cuối cùng sẽ trở thành người cầm lái gia tộc, trở thành một nhân vật có quyền lực to lớn, lời của tôi nói sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với nền chính trị của quốc gia, cũng không cần tiên đoán gì đó, bản thân sự tồn tại của tôi đã là trời định.

Những lời của hắn nói quả thật làm cho Vạn Phương Phương cùng Diệp Hiểu Nhàn nghe vô cùng rung động, tuy đã sớm đoán được thân phận Diệp Khai rất tôn quý, nhưng không ngờ thân phận của hắn lại trâu bò như thế, chỉ nghe hắn nói mà khó có thể tưởng tượng.

- Chẳng lẽ chị Phương Phương nói đây là chân mệnh thiên tử?

Diệp Hiểu Nhàn nhìn qua vẻ mặt tự tin rạng rỡ của Diệp Khai, lại nhìn qua Vạn Phương Phương, trong nội tâm âm thầm thầm nói ra.

Đối với bổn sự của Vạn Phương Phương thì Diệp Hiểu Nhàn biết không rõ, nhưng từ thái độ nhân vật lớn như Thiệu Giang Bình đối với Vạn Phương Phương là nhìn ra được, chị Phương Phương tuyệt đối không phải người bình thường.

Sau khi gặp được Diệp Khai thì Diệp Hiểu Nhàn mới phát giác, thì ra Thiệu Giang Bình so sánh với người khác chẳng qua chỉ là rắn rít địa phương mà thôi, chị Phương Phương không có khăng khăng một mực với Thiệu Giang Bình cũng có đạo lý.

Thì ra mình những năm gần đây cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bản thân mình cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy đại nhân vật, trong nội tâm Diệp Hiểu Nhàn sinh ra chấn động.

- Hoặc là thiên phú của cô, đối với ít người mà nói là ông trời ban ân, là cơ duyên khó có được, nhưng đối với tôi mà nói có cũng được, không có cũng không sao cả.

Diệp Khai nghiêm túc nhìn qua con mắt Vạn Phương Phương.

- Có thiên phú của cô sẽ giúp được cho tôi nhiều việc, nhưng không có thiên phú của cô tôi cũng không gặp khó khăn. Bởi vì, sự tồn tại của tôi nhiều người phải ngưỡng mộ, đối với cô mà nói hiện giờ chỉ có một thân phận trọng yếu nhất, chô chính là nữ nhân của Diệp Khai tôi.

Diệp Hiểu Nhàn nghe lời này thì nội tâm kích động, đáng hận mình không phải là nữ nhân của Diệp Khai, vì cái gì ngày hôm qua lại ngủ mất, thoáng một chút thì sợ gì, nếu qua giường của hắn thì hôm nay sẽ nghe được lời này rồi, mà bây giờ thì trở thành người đứng ngoài xem.

Vạn Phương Phương nghe lời của Diệp Khai nói thì tâm tình kích động.

Qua tốt một hồi trong phòng ba người không nói gì, lẳng lặng yên tĩnh nhìn nhau.

- Tốt xấu gì tôi cũng đã nói rồi, tại sao các cô không có chút phản ứng?

Diệp tại không nín được, có chút kinh ngạc gãi gãi đầu nói.

- Dựa theo suy nghĩ của tôi thì có ít người phải lấy thân báo đáp trọn đời đấy? Bộ dáng của các cô làm tôi tổn thương đấy.

Diệp Hiểu Nhàn nghe vậy lập tức cười rộ lên, sau đó nói ra.

- Tôi không có vấn đề gì, anh nên nhìn chị Phương Phương nghĩ thế nào.

- Tiểu nha đầu, buổi tối hôm qua nghe cả đêm chẳng lẽ không có chút cảm giác động tâm sao?

Vạn Phương Phương trừng Diệp Hiểu Nhàn, không chút khách khí dạy dỗ.

Diệp Hiểu Nhàn nghe Vạn Phương Phương nói lời này, lập tức xấu hổ cúi đầu vào chén cơm, chuyện ngày hôm qua đúng là quá mất mặt, cho dù là Diệp Khai cũng có chút khó xử.

- Lại nói tiếp, tôi chỉ mới biết tên của anh thôi, rốt cuộc anh là người thế nào?

Vạn Phương Phương cũng hỏi vào vấn đề mấu chốt.

- Ngay cả tôi là người thế nào cô còn không biết, tại sao dám lên giường của tôi? Cô không lo lắng mình chọn sai sao?

Diệp Khai nghe Vạn Phương Phương nói vậy thì khó hiểu.

- Tôi tin tưởng thiên phú của mình, tin tưởng cảm giác.

Vạn Phương Phương nhìn qua Diệp Khai.

- Tốt!

Diệp Khai nhìn chằm chằm vào Vạn Phương Phương trong chốc lát, phát hiện nàng một chút cũng không luống cuống, sau đó mới trả lời.

- Chắc hẳn các cô nghe qua Diệp Tương Kiền chứ, tôi là cháu của ông ấy.

- A?

Hai nữ nhân nghe xong thì hít một hơi thật sâu.

Diệp Tương Kiền là ai, nếu như ngươi nói không biết sẽ bị người cả nước phỉ nhổ đấy.

Thật không ngờ bối cánh Diệp Khai lớn như vậy, khó trách hắn ăn nói rất tự tin, bởi vì đây là ưu thế bẩm sinh.

- Thì ra là người Diệp gia, trách không được nhìn anh tử khí quấn thân. (Tử khí là khí tím, ngụ ý tử khí đông lai có cốt cách đế vương)

Vạn Phương Phương phi thường giật mình, tuy nhìn ra Diệp Khai không giống phàm nhân, nhưng khi nàng biết rõ Diệp Khai là xuất thân từ lão Diệp gia có bối cảnh lớn, trong nội tâm nàng khó mà ngăn cản khiếp sợ.

Loại người này nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai không hạn lượng.

Bởi vậy Vạn Phương Phương lập tức liền làm ra quyết định, phải gần gũi với Diệp Khai một phen, nếu không thì nàng không có chuyện chủ động lên giường như vậy, cố ý cho Diệp Khai cơ hội?

Nhưng dù sao nàng sinh hoạt trong địa phương nhỏ thế này, cũng không nhìn thấy đại tràng diện, nhìn thấy người lợi hại nhất chính là Thiệu Giang Bình là cán bộ chính sảnh xí nghiệp mà thôi, đương nhiên sẽ không biết Diệp Khai có bối cảnh to lớn, sẽ không nghĩ tới hắn lại xuất thân từ lão Diệp gia ở kinh thành, là quý tộc chân chính, chính là người cầm lái gia tộc trong tương lai.

- Vậy cha anh là ai?

Vạn Phương Phương nghe nói qua Diệp lão gia tử có vài người con, nhưng lại không biết Diệp Khai là con của ai, cho nên dò hỏi.

- Cha tôi là Diệp Tử Bình!

Diệp Khai trả lời.

Đối với vấn đề này cũng không cần giấu diếm, hắn rất tự nhiên nói ra.

- Bí thư thị ủy Minh Châu, ủy viên cục chính trị trẻ tuổi nhất Diệp Tử Bình?

Lúc này Diệp Hiểu Nhàn cũng biết đại danh của Diệp Tử Bình nên hoảng sợ.

Lại nói tiếp, trong mắt nhiều người, tên tuổi Diệp Tử Bình còn vang dội hơn cả Diệp Tương Kiền lão gia tử một ít.

Đây cũng không phải nói quyền lực của Diệp Tử Bình cực lớn, mà là vì trên đầu Diệp Tử Bình có treo thân phận ủy viên cục chính trị trẻ tuổi nhất, nhất là hắn còn có danh hiệu bí thư thị ủy Minh Châu, cũng là thành thị cải cách đầu tiên, hiện tại là lãnh đạo trọng yếu nhất.

Với tư cách nhân vật số má nhất của thành phố Minh Châu, mà Diệp Tử Bình lại còn trẻ như vậy, tự nhiên sẽ có rất nhiều nữ nhân chú ý tới, mà tên tuổi của Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử tuy quyền cao chức trọng, ảnh hưởng cũng rất lớn, nhưng cũng chỉ là người già sắp lui ra sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio